Chương 28: Ngủ trưa

Chương 28. Ngủ trưa

Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu check in xong xuôi liền vào phòng thu xếp hành lý. Bọn họ chỉ ở hai ngày, đồ đạc của hai người cũng chỉ đầy một vali nhỏ, sắp xếp hơn mười phút là xong.

Buổi sáng bọn họ đi cũng không sớm, Tống Lưu thu dọn xong ra nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ, liền đề nghị đi ăn cơm trước, Mạnh Tiềm Tinh gật đầu đồng ý, còn nói bò bít tết nơi này l ăn rất ngon.

Cơm nước xong hai người ở phòng khách ôm nhau coi TV một lát, Mạnh Tiềm Tinh thấy mặt Tống Lưu hiện lên nét buồn ngủ, coi TV mà đầu còn gục gục, liền hỏi cô có phải tối hôm qua vui quá nên khuya mới ngủ đúng không, sau khi biết được câu trả lời khẳng định liền cười nhéo nhéo cái mũi của Tống Lưu, kêu cô về phòng ngủ, tự hắn cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Tống Lưu ngủ một giấc tới 5 giờ chiều, khi tỉnh lại mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ, vừa ngáp vừa quay đầu duỗi tay lấy di động trên tủ đầu giường, kết quả tay còn chưa sờ đến tủ đầu giường, đã chạm phải da thịt mềm mại nóng bỏng, cô lập tức tỉnh táo, mắt trợn trừng, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Mạnh Tiềm Tinh.

Thân thể căng chặt lập tức thả lỏng, phản ứng chụp lên mặt Mạnh Tiềm Tinh, do mới vừa tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn lười biếng, “Anh làm gì vậy? Tỉnh rồi cũng không gọi em, ở bên này lén lút gì đó. Anh tỉnh lại khi nào vậy? Bây giờ mấy giờ rồi, em ngủ lâu lắm hả...”

Cô nói xong còn ngáp mấy cái, hiển nhiên là di chứng của việc ngủ quá nhiều, khóe mắt còn chứa nước mắt sinh lý, vừa nháy mắt để rớt xuống, theo độ cong của gương mặt chậm rãi chảy tới gần khóe miệng.

Mạnh Tiềm Tinh vốn dĩ đang ngồi xổm dưới mép giường, thấy cô tỉnh liền bò lên trên giường, duỗi tay dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng nói, “5 giờ hơn rồi, anh cũng mới tỉnh thôi, lại đây thấy em ngủ ngon như vậy cũng không kêu em dậy.”

Hắn còn có chút ngượng ngùng cười cười, thật sự là hắn chưa từng nghiêm túc nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tống Lưu, vừa rồi hơn 4 giờ hắn đã đến đây, đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Tống Lưu vẫn còn ngủ, không nỡ đánh thức cô.

Dáng vẻ khi ngủ của Tống Lưu rất ngoan, cô sợ lạnh cho nên quấn chăn thật chặt, bọc mình giống như một cuốn sushi, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài.

Cô vẫn nằm sấp mà ngủ, nửa khuôn mặt đè ở trên gối đầu, miệng bẹp lại, may mắn không chảy nước miếng, nửa khuôn mặt bên kia bị tóc che khuất, Mạnh Tiềm Tinh vốn định duỗi tay tháo tóc của cô ra, nhẹ mới nhẹ nhàng kéo một chút Tống Lưu đã nhỏ giọng hừ hừ, giống như làm đau cô, hắn cũng không dám hành động tiếp, chỉ dùng tay sờ sờ mặt Tống Lưu, tay còn đặt ở trên mặt cô một lát, mới chậm rãi ngồi xổm xuống mép giường, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Tống Lưu.

Không biết có phải bởi vì có người trêu hay không, Tống Lưu nhăn mũi lại, mí mắt cũng hơi hơi rung động, lông mi nháy nháy.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn thấy rất buồn cười, còn lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh khi cô ngủ.

Nhưng mà, Mạnh Tiềm Tinh chắc chắn sẽ không lấy ra cho Tống Lưu xem, càng sẽ không nói khi Tống Lưu ngủ hắn đã bóp mắt vuốt tóc cô, vẻ mặt hắn đứng đắn mà nói, “Lúc em ngủ, giống như một con heo nhỏ, anh đẩy như thế nào cũng không phản ứng, còn hừ hừ nữa chứ.”

Tống Lưu bị hắn nói có hơi thẹn thùng, bàn tay bỏ vào trong chăn lại duỗi ra muốn đánh hắn, lại bị Mạnh Tiềm Tinh bắt được, biểu cảm của hắn rất vô tội, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Lưu, giống như người vừa mới trêu đùa Tống Lưu khi nãy không phải là mình, rồi nói, “Được rồi, đừng đánh lung tung nữa, hơn 5 giờ chiều rồi. Anh vừa gọi tiếp tân, đặt cơm chiều, em mau đứng lên dọn dẹp một chút đi. Chúng ta ăn cơm xong thì đi dạo trong sân cho dễ tiêu hóa một chút, sau đó liền đi tắm suối nước nóng.”

Tống Lưu gật đầu, tay trái chống lên muốn ngồi dậy, còn chưa ngồi được, caánh tay đã mềm nhũn, lại ngã xuống.

Phản ứng của Mạnh Tiềm Tinh rất nhanh, nhưng cũng chỉ kịp đưa cánh tay qua, muốn ôm Tống Lưu, kết quả thì ngược lại là hai người bị đè xuống cùng nhau ngã lên giường.

Cánh tay Mạnh Tiềm Tinh trực tiếp đè lên ngực của Tống Lưu, hắn còn đỡ, Tống Lưu lại bị đè đau đớn, không nhịn được kêu lên.

Mạnh Tiềm Tinh rút cánh tay ra, vừa đứng dậy vừa cười ha ha, còn cười nhạo Tống Lưu, “Ai kêu em ngủ nhiều như vậy, ngồi cũng không ngồi nổi, sao em ngốc vậy.”

Tống Lưu trừng hắn, tay phải nhéo nhéo cánh tay trái, cảm giác tê dại một trận, khóc không ra nước mắt, “Em ngủ cánh tay tê rần rồi, đau quá, anh còn cười nữa, không có lương tâm.”

Mạnh Tiềm Tinh cố nén cười, qua đỡ cô, dùng sức bóp bóp cánh tay của cô, Tống Lưu vừa kêu vừa cười, nhưng sau khi xoa bóp xong thì khá hơn nhiều.

Lúc này, chuông cửa vang lên, cô vội vàng kêu Mạnh Tiềm Tinh đi ra ngoài lấy bữa tối, mình thì chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu một chút.