Chương 27: Trên núi

Chương 27. Trên núi

Suối nước nóng Núi Dịch mới khai trương năm ngoái, ở phía nam của núi Dịch.

Lúc mới vừa khai trương ba Mạnh và mẹ Mạnh đã đi cùng bạn bè, khi trở về kể với bọn họ, Tống Lưu rất là hâm mộ, nhưng vẫn không có thời gian để đi, liền kéo dài đến kỳ nghỉ đông, Tống Lưu đã quên chuyện đi suối nước nóng không còn một mảnh.

Cho nên khi Mạnh Tiềm Tinh đem vé cho cô xem, nói về cô hai ngày nữa sẽ đi suối nước nóng, cô vừa bất ngờ vừa vui sướиɠ. Lập tức nói phải về nhà sắp xếp đồ đạc, Mạnh Tiềm Tinh có cản cũng không được.

Chuyến đi suối nước nóng lần này, trước tiên Mạnh Tiềm Tinh xin phép hai gia đình, nhưng không từ chối được sự tài trợ thân tình của người lớn hai bên, nên tài chính rất là dư dả.

Ba người lớn trong nhà rất tin tưởng Mạnh Tiềm Tinh, kêu hắn chăm sóc Tống Lưu cho tốt, đương nhiên bọn họ biết quan hệ giữa Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu không bình thường, nhưng cũng không đâm thủng lớp màng đó, tự cho rằng hai người bọn họ đặt hai phòng, nên cũng không hỏi nhiều.

Trên núi không chỉ có suối nước nóng, còn có nông trường trồng trọt Gia Nhạc, bọn họ tính ở đó ba ngày hai đêm, Mạnh Tiềm Tinh đặt một phòng ở suối nước nóng.

Nhà bọn họ ở phía tây, núi Dịch ở phía nam, ngồi xe buýt phải chuyển mấy chuyến mới đến được cổng suối nước nóng, còn phải ngồi hơn một tiếng, gần hai trăm ngàn.

Hôm nay đúng lúc ba Mạnh rảnh rỗi, ba Mạnh liền đưa bọn họ đến chân núi, để bọn họ tự lên núi, lúc về thì tự ngồi xe trở về.

Hai ngày trước mới có một trận tuyết lớn, xuống xe, Tống Lưu mang bao tay và mũ, vẫn lạnh đến mức đứng bên cạnh xe dậm chân, Mạnh Tiềm Tinh từ cốp xe lấy vali ra, hai người chào ba Mạnh một tiếng, chờ ba Mạnh quay đầu xe đi về, mới bắt đầu lên núi.

Tuyết còn chưa tan ra, chắc là nhân viên làm việc trên núi đã san tuyết qua hai bên đường trước, nhưng trên mặt đất vẫn còn tích lại một lớp băng mỏng, đi lên nghe tiếng kẽo kẹt vang dội.

Tống Lưu đi rất cẩn thận, sợ bị trượt ngã.

Mạnh Tiềm Tinh kéo vali lại sải bước bình thường, hắn cũng không để ý Tống Lưu, đi ở phía trước, không khí trong núi mát lạnh, hắn một tay cởi khăn quàng cổ xuống, dùng sức há mồm hít không khí, lại thở mạnh ra, chỉ cảm thấy từ trong tới ngoài đều được giải phóng.

Học kỳ 1 lớp 11, nghiêm túc mà nói, cũng không phải là thời điểm khẩn trương nhất, bầu không khí trong lớp học cũng là ngày thường thả lỏng, trước khi thi thì khẩn trương.

Nhưng lớp chọn, đặc biệt là ở trường trung học trọng điểm số một số hai trong tỉnh, không nhẹ nhàng như vậy, một ngày trừ bảy tám tiếng để ngủ, mười một mười hai tiếng còn dư lại phải luôn toàn tâm toàn ý nhào vào việc học.

Đặc biệt hơn nửa học kỳ hắn còn bận rộn tham gia thi đấu, tuy rằng cuối cùng cũng lấy được thành tích như ý, những hao tổn tinh thần và tâm huyết dù có sự vui sướиɠ của thành tích cùng không đền bù được.

Hơn nửa năm, vì bảo vệ thành tích tốt nhất mà Mạnh Tiềm Tinh có thể nói là tiêu hao tinh thần quá mức ở việc học tập, tuy rằng hắn thông minh, nhưng trên phương diện học tập cũng giống như những người khác, phải trả giá bằng trăm phần trăm nỗ lực mới có thể đạt được thành công hiện tại.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn ngọn núi ở xa xa, xuyên qua bóng cây thưa thớt mà nhìn cổng suối nước nóng, đang muốn quay đầu lại thúc giục Tống Lưu một chút, ánh mắt lại rơi xuống lùm cây thấp bé ven đường.

Tuyết đọng trên đường có người xử lý, trên lùm cây đương nhiên không có, hắn ham chơi kéo lấy nhánh cây, buông vali ra, bàn tay mang bao tay da màu đen cầm một nắm tuyết, nắm thành một quả cầu nhỏ, lại quay đầu nhìn Tống Lưu.

Tống Lưu không hề có cảm giác gì cả, cô rất sợ lạnh, lúc này đang là lúc có tuyết, nhiệt độ không khí so với mấy ngày hôm trước lại giảm thêm mấy độ, còn hơi hơi có gió lạnh.

Cho dù muốn đi suối nước nóng du ngoạn mà trong lòng nóng lên, nhưng thân thể vẫn rất lạnh lẽo. Cô liền rúc cổ vào áo lông vũ, không lộ ra một chút nào, mũ lông che khuất lỗ tai và phân nửa khuôn mặt. Để gió không bị thổi vào mặt, cô liền cúi đầu đi, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ có đường nhựa màu đen ở giữa cùng với lớp tuyết trắng hai bên lề.

Trước khi Mạnh Tiềm Tinh làm quả cầu tuyết chọi lên người cô, cô vẫn luôn duy trì tư thế đi đường như vậy. Bởi vậy chợt bị chọi một cái, quả cầu tuyết tan ra trên đầu cô, rơi xuống toàn thân, vẻ mặt của cô liền ngây ngốc đứng tại chỗ. Đến khi ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh nhìn cô cười ha ha, lớn tiếng cười nhạo cô “Có phải đi đường choáng váng luôn rồi hay không?”, cô mới phản ứng lại.

Không cần vài giây suy nghĩ, cô lập tức lấy bàn tay từ trong túi áo ra, nắm mấy cái lung tung trên mặt đất, vừa chạy vừa ném về phía Mạnh Tiềm Tinh, trong miệng còn kêu, “Khốn kiếp, có ngon thì anh đừng chạy!”

Đương nhiên Mạnh Tiềm Tinh không đứng im, bỏ vali xuống liền chạy mất, hai người ở trên đường lên núi vừa chạy vừa kêu, truy đuổi đùa giỡn hơn mười phút.

Khi dừng lại, Tống Lưu đã thở hồng hộc, thân thể cũng hoàn toàn nóng lên, cô chờ Mạnh Tiềm Tinh quay đầu lại kéo vali, liền vịn vào bả vai của Mạnh Tiềm Tinh, hai người cùng nhau đi lên núi, vừa thở dốc vừa nói với hắn.

“Buổi chiều chúng ta làm gì vậy?”

“Đi ăn cơm trưa trước, sau đó buổi chiều ngủ một giấc cho đã, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của em, ai kêu em mùa đông lười quá, không chịu ra ngoài vận động với anh.” Mạnh Tiềm Tinh quay đầu cười cô, lại nói, “Buổi tối chúng ta đi tắm suối nước nóng, ngày mai đi nông trường xem thử.”

“Buổi tối tắm? Lạnh không?”

“Anh đặt suối nước nóng trong nhà, rất ấm áp.”

“À, ở nông trường có gì chơi vui không?”

Giọng của hai người từ từ xa dần, hôm nay thời tiết rất đẹp, trời xanh, lâu lâu trong rừng cây có một đàn chim di trú bay qua, giọng hót thanh thúy lảnh lót.