Chương 26: Nghỉ đông

Chương 26. Nghỉ đông

Ảnh hưởng của vở Toán, cho đến khi hết học kỳ, cũng chưa hoàn toàn tiêu tan.

Có người ở trong tối lấy Tống Lưu là đề tài để thảo luận nói chuyện, có người ở ngoài sáng mượn vở ghi chép của Tống Lưu, còn hỏi Tống Lưu có thể giới thiệu cô ấy làm quen với Mạnh Tiềm Tinh hay không.

Ở ngoài sáng, vở của Mạnh Tiềm Tinh cô đã trả lại rồi, cho nên Tống Lưu liền cho người ta mượn vở ghi chép mà cô đang chép đầy đủ, những thứ khác thì lấy lý do chỉ là ‘quan hệ hàng xóm’ mà từ chối hoặc kêu người đó trực tiếp đi tìm chính chủ.

Ở trong tối thì những lời bàn luận đó cũng không làm tổn thương Tống Lưu lắm, cũng không lan truyền đến những học sinh khác, cho nên người khác nói về cô thậm chí nói xấu cô, cô cũng không thể tức giận, chỉ coi như không nghe không thấy.

Mà khi cô ở chung với Mạnh Tiềm Tinh cũng có một ít thay đổi. Ở bên ngoài trường học đương nhiên cứ như bình thường. Nhưng ở trong trường học, cô bắt đầu cố ý vô tình tránh né Mạnh Tiềm Tinh.

Cô luôn nhấn mạnh với Mạnh Tiềm Tinh là không nên tự mình hoặc gọi nhờ người tới lớp học tìm cô.

Nhưng ở trường học lúc gặp phải Mạnh Tiềm Tinh, có khi cô sẽ có thêm mấy cái biểu cảm, có khi cô lại giống như không nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh đi lướt qua hắn. Có khi Mạnh Tiềm Tinh “Lật lọng” muốn hẹn cô ăn cơm chung, lấy cái cớ tuyệt diệu là ‘dù sao mọi người cũng đã biết chúng ta là quan hệ hàng xóm’, cô cũng không trực tiếp từ chối, nhưng năm lần thì đồng ý hai lần, ba lần còn lại ‘không chút lưu tình’ mà từ chối hắn.

Mạnh Tiềm Tinh cho rằng “hắn không đi tới lớp tìm cô trước mặt mọi người’ là điểm mấu chốt của Tống Lưu điểm mấu chốt, những thứ còn lại, đều là biểu hiện của việc Tống Lưu là bạn gái, nên ‘thích hắn’, ‘ không khống chế được tình cảm’, hắn còn cảm thấy rất là hưởng thụ, ở nhà còn hay dùng lý do này để trêu đùa Tống Lưu.

Chỉ có Tống Lưu biết, cô không có ‘không khống chế được tình cảm’, nếu như cô muốn khống chế cô có thể nhịn cả một học kỳ ở trường không nói một câu nào với Mạnh Tiềm Tinh.

Mà cô làm những chuyện này, xuất phát từ một loại cảm xúc không rõ, sinh ra sau khi ‘chuyện ở sân bóng rổ’ xảy ra. Không phải cô cố tình thay đổi thất thường như vậy, cũng thật sự không phải muốn trêu đùa Mạnh Tiềm Tinh, mà giống như người bảo vệ của một bộ lạc, khi bộ lạc bị người ngoài xâm phạm, phản ứng phòng vệ theo bản năng nổi lên.

Loại phản ứng theo bản năng này thúc đẩy cô, chỉ khi gặp được Mạnh Tiềm Tinh ở một mình mới đáp lại, gặp được hắn ở bên cạnh những người khác liền vội vàng đi ngang qua. Nó cũng thúc đẩy cô đồng ý ăn cơm với Mạnh Tiềm Tinh ngày đó, khi thấy người vội vàng đi ngang qua thì nhẫn tâm từ chối.

Mà loại cảm xúc không nói rõ này, Mạnh Tiềm Tinh vẫn không phát hiện. sau khi cảm xúc này sinh sôi không bao lâu Tống Lưu đã phát hiện, lại không khống chế được mình, khi không ở trường học đành phải bồi thường Mạnh Tiềm Tinh gấp đôi.

Chính cô cũng cảm thấy mình thay đổi thất thường, hơi thần kinh, người khác chưa có hành động gì hết, cô lại giống như một bệnh nhân tâm thần đặc biệt nhạy cảm lên cơn bất thường.

Tống Lưu rất đau khổ, bởi vì chuyện này mà hai ba đêm rồi không ngủ được, cô một mình nhìn trần nhà yên lặng nhớ lại, lệ rơi đầy mặt. Nhưng đồng thời bởi vì Mạnh Tiềm Tinh không có cảm giác gì, vừa cảm thấy là ngọt ngào, vừa cảm thấy buồn cười.

Cô ‘lo sợ không đâu’ như vậy, cho đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc cũng chưa dừng lại. Nhưng cũng may sau khi thi cuối kỳ xong, cũng đến kỳ nghỉ đông, nên những lo lắng đó cũng tự động chấm dứt.

Bởi vì tới kỳ nghỉ đông, có nghĩa là 1 tháng không cần đến trường, cũng có nghĩa là cuộc sống chỉ có cô và Mạnh Tiềm Tinh, không có trường học, không có những người khác, tới rồi.

Giao thừa năm nay tới muộn, cho nên bọn họ nghỉ ở nhà không đến mười lăm tháng giêng đã phải đi học lại, kỳ nghỉ cũng không đủ một tháng, tính ra chỉ có 25 ngày.

Họ hàng của Mạnh gia khá nhiều, cả tháng giêng đều phải đi ra ngoài thăm người thân. Nhà họ Tống, bên mẹ Tống đã không còn họ hàng gì hết, mấy họ hàng xa mẹ Tống cũng chưa bao giờ dẫn Tống Lưu đi, đều là mẹ cô tự đi một mình.

Nhưng bên ba Tống, Tống Lưu phải đi, còn có mấy họ hàng bên ông nội bà nội Tống thường xuyên lui tới cũng phải đi viếng thăm.

Giao thừa Mạnh Tiềm Tinh không có ở nhà, phải về nhà ông bà nội Mạnh. Tống Lưu và mẹ Tống cùng nhau đón tết, tới mùng 3 tháng giêng thì đến chỗ ba Tống.

Cho nên tính lại, toàn bộ kỳ nghỉ đông, những ngày Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu có thể ở bên nhau cũng chỉ có hơn 10 ngày sau khi thi cuối kỳ.

Mạnh Tiềm Tinh rất là buồn bực, tuy rằng mấy năm nay vẫn vậy, nhưng năm nay là kỳ nghỉ đông đầu tiên của hắn và Tống Niên sau khi ở bên nhau, chắc chắn phải khác rồi, với lại ngày kỷ niệm một năm yêu đương của bọn họ cũng trong mấy ngày này, nhưng lại không có thời gian ở chung, sao người ta không cảm thấy đau khổ được.

Dù chỉ có hơn mười ngày, vẫn phải quý trọng thời gian, ngày kỷ niệm cũng phải thật hoàn hảo.

Cho nên, còn chưa thi cuối kỳ xong, Mạnh Tiềm Tinh đã lén đi mua vé.

Chờ đến Tống Lưu nhìn thấy, Tống Lưu rất là kinh ngạc.

“Cái gì? Chúng ta muốn đi tắm suối nước nóng hả?!”