Chương 16: Thân mật

Chương 16. Thân mật

Mạnh Tiềm Tinh càng ngày càng đến gần Tống Lưu, thậm chí Tống Lưu còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn, từng chút từng chút xâm chiếm cô, vây quanh cô.

Đương nhiên cô cũng nghe thấy giọng nói hài hước của hắn, nhất thời không biết Mạnh Tiềm Tinh muốn làm sao, ánh mắt lướt lung tung, chần chừ liếc nhìn nửa người trên của Mạnh Tiềm Tinh.

Mạnh Tiềm Tinh thấy cô không nói gì, có hơi sốt ruột, trên mặt lại bình tĩnh như thường. Hắn duỗi tay bắt lấy đôi tay của Tống Lưu, từ từ kéo cô lại gần mình, cho đến khi mặt Tống Lưu dính lên bụng hắn.

Hắn cảm nhận được hơi thở của Tống Lưu phun trên l*иg ngực mình, liền hít thở dồn dập hơn, đem bàn tay đặt lên vòng eo lộ ra trong không khí của Tống Lưu, vừa vuốt ve, vừa cúi đầu tiến sát lại lỗ tai của Tống Lưu.

“Anh… Anh muốn sờ em…”

Mặt Tống Lưu gắt gao dính vào l*иg ngực của Mạnh Tiềm Tinh, trơ mắt mà nhìn tiểu đậu đỏ trước ngực Mạnh Tiềm Tinh run rẩy đứng thẳng, cô cảm thấy hơi kinh ngạc, rất muốn cười, nhưng lại nghẹn đến mức khó chịu, liền nghe thấy tiếng Mạnh Tiềm Tinh nói chuyện bên tai cô, tay hắn còn đang đặt lên móc khóa áσ ɭóŧ sau lưng cô.

Tống Lưu cảm thấy tay Mạnh Tiềm Tinh ở sau lưng cô không ngừng quấy loạn, sau lưng cô tê dại, mở miệng nói, “Ưm… không phải… anh đang vuốt sao…”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, Mạnh Tiềm Tinh nghe thấy liền giật mình, tay cũng run rẩy, áσ ɭóŧ của Tống Lưu bị cởi bỏ, Tống Lưu cũng run lên, nhưng không ngăn cản động tác của hắn, hắn thử thăm dò dùng tay vói vào trong quần áo cởi bỏ dây đeo áσ ɭóŧ, nói nhỏ nhẹ bên tai cô, “Còn muốn sờ chỗ khác…”

Tống Lưu hơi hoảng hốt, từ đáy lòng lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu. Bọn họ yêu đương với nhau nửa năm, mặc kệ là ở nhà hay ở trường, phần lớn thời gian đều ở bên nhau, đương nhiên cũng có hành động ôm hôn thân mật giống những cặp đôi khác, nhưng hai người chưa từng giống như hôm nay thân mật đến vậy.

Trong đầu cô từng có suy nghĩ từ chối, hoảng loạn, sợ hãi, nhưng môi lại bị Mạnh Tiềm Tinh hôn, gần sát, vuốt ve kí©h thí©ɧ làm tất cả những suy nghĩ đều bị đốt cháy.

Cô luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, cho dù mười mấy năm thân mật ở chung, cô tín nhiệm Mạnh Tiềm Tinh hơn những người khác, nhưng ở sâu trong nội tâm của cô, từ đầu đến cuối luôn luôn có một nơi không muốn cho ai biết, hoàn toàn không dám đưa ra ngoài.

Nhưng hôm nay, cô có được cảm giác an toàn từ khi hai người thân mật, một cảm giác hoàn toàn khác với những thứ khác.

Một chút lý trí còn sót lại nói cho Tống Lưu biết, đây là do du͙© vọиɠ quấy phá, nhưng phần tình cảm còn lại, cho cô cảm giác vui thích không thể miêu tả được.

Tống Lưu trầm mặc, lại đặc biệt hưng phấn tùy ý để Mạnh Tiềm Tinh nâng cánh tay của cô lên, tháo móc khóa áσ ɭóŧ của cô, lại giơ tay kéo áσ ɭóŧ xuống.

Áσ ɭóŧ rời khỏi thân thể chỉ trong nháy mắt, Tống Lưu vươn tay đặt lên bả vai của Mạnh Tiềm Tinh, bầu ngực mềm mại chỉ cách một lớp áo mỏng manh gần như không tồn tại, dính chặt lên ngực bụng của Mạnh Tiềm Tinh không một khe hở, cô bị ma xui quỷ khiến há mồm cắn lên tiểu đậu đỏ trước ngực hắn, càn rỡ tùy ý liếʍ láp.

Trong lúc Mạnh Tiềm Tinh cởi bỏ toàn bộ áσ ɭóŧ của Tống Lưu, luôn rất cẩn thận dè dặt, trạng thái cực kỳ kích động, sau khi đem áσ ɭóŧ của Tống Lưu ném xuống giường, còn chưa tới kịp bắt đầu có hành động khác, đã bị Tống Lưu kí©h thí©ɧ mà toàn thân căng chặt, bất giác gầm nhẹ ra tiếng, hạ thân cũng cứng rắn hơn, làm quần jean rộng thùng thình nổi lên một cái lều trại nhỏ.

Hắn cắn răng chịu đựng những hành động điên cuồng dữ dội trong đầu, nâng cằm Tống Lưu lên, nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi của cô, giọng hơi khàn khàn, “Em làm gì vậy? Có biết em đang cắn bậy chỗ nào không?”

Tống Lưu cười híp mắt nhìn hắn, duỗi cổ, cần cổ trắng nõn thon dài, hợp với xương quai xanh mảnh mai, tràn đầy dụ hoặc.

Cô nhìn Mạnh Tiềm Tinh, hắn chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt của cô có tìиɧ ɖu͙©, có sự ỷ lại, còn lại chỉ là sự giảo hoạt, “Đương nhiên em biết là chỗ nào, em đâu có ngốc. Em... em muốn cắn anh nha, anh sờ chỗ đó của em, lại không cho em cắn... chỗ đó của anh... hả?”

Cô cố ý, cố ý kéo dài âm cuối, cố ý lại sát hắn thêm một chút, cố ý nhắc lại... lời hắn đã nói mà lại quên mất.

Mạnh Tiềm Tinh chỉ cảm thấy cô cố ý.

Hắn bị ánh mắt của Tống Lưu mê hoặc, hai người nhìn nhau, chỉ có ánh sáng mê hoặc lòng người.

Hắn lẩm bẩm mở miệng, “Tống Lưu, em… là tiểu yêu tinh mà?”

Rồi sau đó hắn như tìm được mục tiêu một lần nữa, ánh mắt lại trong suốt, không do dự cắn môi Tống Lưu, hai tay không có bất kỳ trở ngại nào, bắt lấy bầu ngực mềm mại no đủ của Tống Lưu.

Nhất thời, chóp mũi Mạnh Tiềm Tinh, chỉ nghe thấy, mùi thơm bay khắp nơi.