Chương 42

Nhưng mà Mi Giang Ảnh cảm thấy đây cũng không phải là kế sách lâu dài, cũng không tính là giải quyết khó khăn trong khoảng thời gian ngắn a. Cho nên trong lòng cô vẫn rất sốt ruột, nếu như có thể tìm được một công việc phù hợp, cô vẫn muốn là đi ra bên ngoài làm việc hơn. Cô cảm giác bây giờ mình là đang dựa vào người khác để có cơm ăn, mà không phải nhờ vào bản lĩnh của mình.

Làm trợ lý của thầy rất nhàn nhã, gần đây thầy Khương cũng không có muốn làm hoạt động triển lãm tranh tiếp, gần hai tháng nay Mi Giang Ảnh đều ở trong nhà thầy Khương để vẽ tranh, luyện tập những kiến thức cơ bản. Thi thoảng trong nhà sẽ có vài người khách đến, nhưng mà cho tới bây giờ Mi Giang Ảnh vẫn chưa gặp Loan Nhuế Tịch tới đây.

Thời gian qua nhàn nhã nên tâm tình cũng khá hơn, hình manga được vẽ cũng không còn là những cái làm cho người ta cảm thấy đen tối nữa.

Nhưng mà cũng không thể nói thời gian Mi Giang Ảnh rất nhàn, công việc tuy rằng không có chuyện gì lớn, nhưng thân là học trò của thầy Khương mỗi ngày đều cần giao các tác phẩm a. Thầy Khương cũng không cho cô vẽ ra cái gì tuyệt thế hay cao cấp, chỉ cần mỗi ngày vẽ hai bức tranh là được rồi.

Mi Giang Ảnh cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua quá dễ dàng rồi, gánh nặng có lẽ đã dồn lại ở trong lòng rồi a.

Quân Dĩ Khinh cũng đã lâu chưa có trở về nhà, lúc gọi điện thoại cho Mi Giang Ảnh thiếu chút nữa đã khóc lên, bởi vì thầy giao cho một chủ đề nên bọn hắn cần thu thập tư liệu, mỗi ngày cô đều trốn ở trong thư viện. Mi Giang Ảnh cảm thấy Quân Dĩ Khinh mặc dù là đến trường nhưng áp lực cũng khá lớn.

Mi Giang Ảnh nói cô bên này hết thảy đều mạnh khỏe, không cần lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt cho mình là được. Có thời gian thì sẽ đi tới trường học thăm cô sau. Lời nói thì là nói như vậy, không qua mấy ngày Mi Giang Ảnh cũng bận rộn, thầy Khương đã đáp ứng lời mời tham gia một hoạt động —— giao lưu hội hoạ sĩ trung ngoại, bọn hắn cần đi nước Pháp.

Mi Giang Ảnh không nghĩ tới chính mình còn có thể có cơ hội đi nước ngoài.

Thầy Khương nói, làm cái này được ở nước ngoài ngây ngốc mấy tháng đấy nha.

Mi Giang Ảnh vội vàng gọi điện thoại báo cho Quân Dĩ Khinh, nhưng mà bên kia lại không có người nhấc máy. Kế tiếp Mi Giang Ảnh liền cũng không có thời gian đi tìm cô, Mi Giang Ảnh cần bù những tư liệu cùng bối cảnh những đại sư nước ngoài tham dự lần giao này, nhìn chữ trong nước còn tốt, nhưng khi chứng kiến chữ nước ngoài thì cô hoàn toàn không biết là mấy chữ này viết cái gì, có Tiếng Anh cũng có Tiếng Pháp.

Cái này xong rồi, Mi Giang Ảnh thấy được phía sau có hai cái tên Italy kèm theo, Mi Giang Ảnh vò đầu —— cái vòng tròn luẩn quẩn này, cô là một người phàm tục như thế nào có thể hòa nhập để đi vào đây? !

Ngược lại thầy Khương lại không thèm để ý, với hắn mà nói cái này chỉ giống như đi du lịch một chuyến —— tuy rằng quốc gia này đã đi qua không ít lần.

Lần này thầy Khương chỉ dẫn theo Mi Giang Ảnh đi, hơn nữa chủ sự mới có cho bọn hắn một trợ thủ, liền cả vợ cũng không có mang đi.Cô cô nói vườn rau xanh trong nhà không thể không có người xem. Lần thứ nhất Mi Giang Ảnh lãnh hội đến cái gọi như thế nào là “Trở lại nguyên trạng”.

Mi Giang Ảnh sợ mình đi ra nước ngoài sẽ làm xấu mặt đất nước cũng như thầy Khương, cô nhìn qua Anh ngữ, lại xem thật nhiều sách về lễ nghi,phong tục của họ. Bận rộn đến chân không chạm đất, khó khăn lắm vào hôm trước khi đi mới có thê cùng Quân Dĩ Khinh gặp mặt.

Đi theo bên người Quân Dĩ Khinh còn có một người con trai, lúc Mi Giang Ảnh thấy cũng có sửng sốt một chút, sau đó liền cười cười mà đi qua.

Quân Dĩ Khinh khoa trương ôm lấy Mi Giang Ảnh nói: “Điện thoại di động của chị bị trộm mất, lúc sau chị đi mua một thẻ điện thoại nhưng lại không được! chị đi tới nhà tìm em, nhưng cũng không có thấy!”

Mi Giang Ảnh nói: “Bảo sao không gọi được điện thoại của chị! Hộ chiếu đều đã làm xong, Ngày mai tôi sẽ đi.”

“Ôi chao! Nhanh như vậy a…” Quân Dĩ Khinh thất vọng, nói: “Vậy em phải chú ý an toàn nha, công việc gì gì đó không nên làm quá sức.” Sau đó giới thiệu nam sinh sau lưng nói: “Đây là bạn học của chị, bây giờ chúng ta cùng một tổ để sửa sang lại số liệu cùng tư liệu, cũng sắp điên đến nơi rồi. Không dám nghĩ ngày sau mà thi tiến sĩ sẽ là cái dạng gì nữa đây.”

Nam sinh nói: “Thực tế như bây giờ, đoán chừng sẽ thành thói quen.”

Mi Giang Ảnh cũng cười nói: “Đúng vậy, so với công việc của tôi hiện tại thì vẫn tốt hơn.”

Ba người đi ăn cơm, sau đó Mi Giang Ảnh liền đi tới nhà thầy Khương luôn, đoạn thời gian này cô đều ở tại chỗ đó.Trước khi Mi Giang Ảnh lên máy bay còn gửi tin nhắn cho Quân Dĩ Khinh, còn chưa nhận được mọi người liền đã lên máy bay, máy bay hạ cánh lại nhao nhao thay đổi thẻ điện thoại.

Đây là lần thứ nhất Mi Giang Ảnh dự họp tại hội nghị quốc tế này, ngoại trừ ở bên ngoài bưng trà rót nước cho thầy, cũng làm một vài chữ kí, cũng may là có phiên dịch cơ, nếu không cô chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Thầy Khương nói, Mi Giang Ảnh cứ như vậy là làm một nhân viên tốt nhất là được, mọi việc không cần mở miệng, đứng ở sau lưng thầy là được rồi. Miễn đi thăm nhà bảo tàng nghệ thuật, không nên quá dễ dàng.

Mi Giang Ảnh hiển nhiên vẫn là rất khẩn trương. Về sau cơ hội như vậy càng ngày càng nhiều, Mi Giang Ảnh ở trước mặt một số người cũng trở nên quen mặt, mọi người cũng có một ít bí mật kết giao, còn có hội giao lưu như vậy Mi Giang Ảnh liền nhẹ nhõm rất nhiều. Rất nhiều năm sau khi nghĩ đến bộ dạng lúc trước của chính mình như một tên ngốc, xác thực là cười đau bịng. Nhưng lại cũng nhờ có lúc ngốc đó, mà mới có cô khéo đưa đẩy như hiện tại.

Mi Giang Ảnh đi được một tháng, trên đường Quân Dĩ Khinh liền vô tình gặp được Lâm Tiêu Tương. Ba người bất đắc dĩ ngồi ở một cái bàn, Lâm Tiêu Tương nhìn nam sinh đi bên người Quân Dĩ Khinh, yêu thương trong ánh mắt của hắn đều đã giấu không được rồi, hoặc là nói căn bản không cần thiết để giấu.

Lâm Tiêu Tương không biết nhìn Quân Dĩ Khinh đây là đang giả ngu đây hay là thật sự không biết, buồn cười chính là Mi Giang Ảnh lúc này mới vừa đi a, phía sau liền xảy ra hoả hoạn rồi. Thật sự là một trò hay.

“Hai người đây là đi ra dạo phố sao?” Lâm Tiêu Tương hỏi.

Bởi vì sự tình của Mi Giang Ảnh nên Quân Dĩ Khinh đối với Lâm Tiêu Tương cũng có chút địch ý, cũng có chút ghét Lâm Tiêu Tương. Lần này thật sự là tránh không được, với lại cũng là không có biện pháp.

Quân Dĩ Khinh nói: “Không có, buổi chiều muốn đi chỗ dì Loan một lát, đi ngang qua đây liền tùy tiện ăn một chút thôi.”

“A.” Đối với Loan Nhuế Tịch, Lâm Tiêu Tương đúng là có biết một chút, là một người tương đối có năng lực, Lâm Tiêu Tương cũng là thập phần khâm phục, chính là không rõ Loan Nhuế Tịch cùng thầy Khương là quen biết như thế nào.

Nghệ thuật luôn là thanh cao, cũng sẽ xem thường những người thương lượng, giao tình sẽ có một ít, nhưng mà cũng sẽ không bởi vậy liền dễ dàng thu nhận là học trò. Tối thiểu điều này nói rõ thầy Khương là thật tâm xem Loan Nhuế Tịch là bạn.

Lâm Tiêu Tương nói: “Sau khi Mi Giang Ảnh từ chức chưa cùng em lải nhải chuyện của chị chứ?”

Con người Quân Dĩ Khinh này, nói cái gì cũng đều là tốt, không sao, không có vấn đề, nhưng mà người biết rõ người của cô —— ví dụ như Lý Mặc Chu đã biết rõ, nói cô thì không sao, nhưng mà không thể nói đến Mi Giang Ảnh. Tuyệt đối sẽ bị cho vào sổ đen, từ nay về sau không gặp gỡ.

Nhưng mà rõ ràng, Lâm Tiêu Tương không biết.

Quân Dĩ Khinh vốn nhìn thấy cô cũng đã rất không vui, đã vậy còn chủ động nhắc đến Mi Giang Ảnh, trong lòng nóng lên liền ép không được. Ngẫm lại ban đầu là ai kiên quyết kéo Mi Giang Ảnh đi, kết quả xảy ra chuyện lại để cho Mi Giang Ảnh tự chịu, một lời an ủi cũng không có.

Không sai, Quân Dĩ Khinh chính là bao che khuyết điểm. Tối thiểu chuyện này Mi Giang Ảnh không phải không có lỗi!

“Tiểu Ảnh sẽ không để ý như vậy đâu , bởi vì thấy người bị thương nên lo sợ bất an vài ngày cũng liền không sao rồi. Với lại công việc cũng không phải sẽ tìm không được.” Quân Dĩ Khinh nói.

Lâm Tiêu Tương cảm thấy buồn cười, cô dựa vào cái gì mà gạt mình? Lúc trước Mi Giang Ảnh là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, còn không phải là nhờ quan hệ của cô, mới có thể có một công việc tốt như vậy sao? Cái gì mà không tìm được việc làm, còn không phải ỷ vào quan hệ của chính mình cùng thầy mới có lần xuất ngoại này sao? Có cái gì nên rèn hay sao?

“Nói cũng đúng, chỗ chị nhỏ bé thế này sao có thể thỏa mãn Giang Ảnh đây? Dã tâm cũng là không nhỏ, vậy mà có thể đi theo thầy để xuất ngoại, mà cũng không biết tiếng Anh, không biết có qua kiểm tra hay không.” Lâm Tiêu Tương phản bác mỉa mai.

Quân Dĩ Khinh cả giận nói: “Phải nói là thầy Khương có mắt nhìn người, biết rõ ai mới là người đáng tin.”

Lâm Tiêu Tương buồn cười nói: “Chị ở bên người thầy hơn mười năm rồi, nếu nói đáng tin cũng là chị đi.”

“ Ở giữa người với người tín nhiệm cũng không phải là dựa vào bao nhiêu năm, mà là nhân phẩm.”

“Lời này của em có ý gì?”

“Ban đầu là chị kiên quyết kéo lấy Tiểu Ảnh đi đến công ty, kết quả thì thế nào, khi xảy ra chuyện lại để cho em ấy đỡ đòn. A, các người đều không có bất kỳ trách nhiệm nào đúng không? Đẩy tiền lương, đẩy ngược lại là sạch sẽ.”

“Là chính nó làm việc phạm phải sai lầm, như thế nào lại đẩy đến trên người người khác rồi? Nó là người mới không sai, nhưng mà nếu đang làm việc nó chú ý cẩn thận một ít, cũng sẽ không xuất hiện sự tình nghiêm trọng như vậy rồi. Em biết hiện trường ngừng thi công một ngày cần phải bồi thường bao nhiêu tiền không?”

“Ban đầu là chị lựa chọn em ấy còn gì, em ấy là người mới chị cũng nên cân nhắc đến chuyện sẽ xuất hiện lỗ hổng như vậy chứ! Chẳng lẽ chị đây lúc mới bắt đầu sẽ không có phạm qua sai lầm nào sao?”

“Phạm qua sai lầm, cũng đều đã gánh chịu rồi. Cho nên chính bản thân nó phạm lỗi thì cũng phải tự chính mình gánh chịu!”

Quân Dĩ Khinh trên thực tế chính là cố tình gây sự, nhưng mà cô chính là không phục. Ở trong nhà Mi Giang Ảnh phải chịu ủy khuất, ở bên ngoài cũng nhận ủy khuất, cả đời này em ấy không thể thuận lợi mà trải qua hay sao? Loại này vô lực tức giận, liền đổ lên trên người Lâm Tiêu Tương hết.

Lâm Tiêu Tương cũng là vận khí không tốt, thời điểm này lại gặp được Quân Dĩ Khinh.

Quân Dĩ Khinh á khẩu không trả lời được, liếc Lâm Tiêu Tương, nói: “Đúng, chị nói rất đúng. Là em ấy nên gánh chịu, chỉ mong về sau chị đưa người vào sẽ không phải người mới như Tiểu Ảnh.”

Cơm cũng không có khẩu vị để ăn tiếp, cô đứng dậy liền rời đi. Nam sinh đi bên cạnh còn không hiểu chuyện gì, cũng chỉ có thể đi theo.

Lâm Tiêu Tương cũng cảm giác như mình bị coi thường, yên lành lại theo chân bọn họ ngồi một bàn. Chọc chính mình một bụng tức giận rồi… Nhưng mà cô không phủ nhận là mình quả thật có chút ghen ghét Mi Giang Ảnh, chính mình đi theo thầy nhiều năm như vậy, có chuyện gì đều là tìm cô để thương lượng, chỉ có lúc này đây, thầy không có tìm qua cô mà trực tiếp mang theo Mi Giang Ảnh xuất ngoại. Nếu như không phải cô gọi điện thoại hỏi, cô còn không biết chuyện này.

Nam sinh nhìn Quân Dĩ Khinh tức giận thở phì phò,nhưng cũng không có cách nào để động viên, trên thực tế hắn cái gì cũng không có hiểu, căn bản không thể nào mà mở miệng. Hai người đã đến nơi làm việc của Loan Nhuế Tịch, bây giờ Loan Nhuế Tịch đang có khách, nhưng cũng không giấu giếm Quân Dĩ Khinh, ngược lại còn đem Quân Dĩ Khinh giới thiệu cho người khách kia biết .

“Đây là đối tác hợp tác cùng chúng ta, Hướng Tình. Về sau tránh khi muốn trao đổi nhiều hơn thì nay làm quen luôn nha, Dĩ Khinh hãy học tập cùng cô ấy nữa nha, Hướng Tình là một nan đề lớn trong tổng công ty đấy a.”

Hướng Tình, nghe cái tên này đã biết là người tính cách ấm áp ôn hòa.

Hướng Tình đưa tay nói: “Loan tổng nói không sai, ta đúng là một đại nan đề của bọn họ, thế nhưng là cũng bị Loan tổng giải quyết nữa a.”

Quân Dĩ Khinh tranh thủ vươn tay, tự giới thiệu nói: “Em là Quân Dĩ Khinh, bây giờ mới chỉ là một học sinh, đi theo dì học một ít lý luận tri thức ạ.”

Hướng Tình cẩn thận nhìn cô một chút nói: “Có thể để cho Loan tổng dốc sức bồi dưỡng, tất có chỗ hơn người, về sau thật sự muốn cùng em trao đổi một chút.”

Quân Dĩ Khinh xin lỗi cười cười. Bởi vì Hướng Tình còn có việc nên cũng rời đi trước.

Đưa Hướng Tình đi, Loan Nhuế Tịch nói: “Giải quyết cô ta thật sự là phí không ít tinh lực của ta, đúng là một tài năng trẻ.”

Quân Dĩ Khinh cười cười, sau đó nhanh chóng lấy bài báo cáo ra cho Loan Nhuế Tịch nhìn, nói: “Thầy nói còn có chỗ cần sửa, hôm nay bọn cháu vẫn là vì tư liệu mà tới a.”

Loan Nhuế Tịch vội vàng xem qua, nói: “Thầy giáo các người thật đúng là muốn đào rỗng tư liệu chỗ này của ta a. Nhưng mà, cái đề tài này đối với các cháu mà nói không phải quá khó khăn rồi sao?”

“Đúng là không dễ dàng.” Quân Dĩ Khinh cũng nghiêm chỉnh nói.

Nam sinh nói: “Với cháu mà nói là rất khó khăn a. Nhưng mà thầy nói cơ hội như vậy cũng không có nhiều, có thể nắm bắt cũng không tệ a.”

“Được rồi.” Loan Nhuế Tịch đanh phải cố gắng hết sức mà thôi, không thể làm cho người ta nhìn thấy nên đương nhiên đều ẩn núp vô cùng tốt. Thuận tiện cũng cho rằng mình là đang học bù.

Đến buổi tối Quân Dĩ Khinh đã gọi một cuộc gọi quốc tế cho Mi Giang Ảnh, nhưng lúc này Mi Giang Ảnh đang trong cuộc họp, điện thoại rung lên, lấy ra nhìn thấy là Quân Dĩ Khinh cô không tự giác mà mỉm cười. Nhưng mà vẫn không thể nghe được, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ gửi một nhắn tin.

“Không thể nghe q_q , kết thúc sẽ gọi điện cho chị.”

Quân Dĩ Khinh có chút thất vọng, trả lời: “Vậy em an tâm làm việc nha, chị không có việc gì. ~_~ ”

“Được rồi…”

Quân Dĩ Khinh sẽ không làm phiền Mi Giang Ảnh, chờ Mi Giang Ảnh xong việc rồi gọi điện cho mình, nhưng mà cả đêm đều không có cuộc gọi nào, đợi đến lúc đêm khuya Quân Dĩ Khinh thật sự chống đỡ không nổi liền ngủ.

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy thời gian cũng không còn nhiều lắm, Quân Dĩ Khinh lại vội vàng đi học.

Sau giờ tan học thầy lại cùng cô thảo luận về đề tài kia xong mới để cô đi về. Nhìn thời gian, Quân Dĩ Khinh lại vội vàng ăn cơm, buổi chiều muốn đi tới công ty Loan Nhuế Tịch một lát. Mục đích của Loan Nhuế Tịch đã rất rõ ràng rồi, thật sự là muốn bồi dưỡng cô, mặc kệ về sau thế nào cơ hội tốt như vậy Quân Dĩ Khinh không muốn tuột mất a.

Xuyên qua rừng cây trong trường học, Quân Dĩ Khinh chợt nhìn thấy Hướng Tình.

Quân Dĩ Khinh thấy rất kỳ lạ vì trong trường học sao có thể đã gặp cô ấy, chẳng qua là từng gặp mặt qua một lần, Hướng Tình lại giống như không có chú ý tới cô, Quân Dĩ Khinh đã nghĩ là trộm đi qua a, coi như không thấy là được rồi.

“Quân Dĩ Khinh.” Nam sinh ở phía sau gọi lên, thanh âm cực lớn đủ khiến Hướng Tình nghe được.

Hướng Tình thật sự đã nghe được, theo tiếng nhìn lại, thật đúng là Quân Dĩ Khinh mà cô biết. Cô cùng bạn chia tay rồi hướng về phía Quân Dĩ Khinh phất tay nói: “Thật là đúng dịp, em ở nơi này đọc sách sao?”

“Đúng vậy a.”

Hướng Tình nhìn nhìn hai người, nói: “Chuẩn bị đi ăn cơm sao?”

Quân Dĩ Khinh gật đầu, Hướng Tình nói: “Chị cũng đúng lúc chưa ăn cơm, em mời chị nha.”

“A?” Quân Dĩ Khinh sững sờ, nói: “Mời chị?” Sờ sờ ví tiền của mình cũng mời không nổi người như vậy ăn cơm a, hơn nữa nào có người nào để cho người khác mời cơm?

“Cũng đã lâu không có nếm qua nhà ăn của trường học cũ rồi, mời chị cái ăn là được rồi.”

Người ta cũng đã mở miệng, Quân Dĩ Khinh thật sự không có ý tứ cự tuyệt. Sờ sờ đầu, nói: “Được rồi, hy vọng chị sẽ không ghét bỏ.”

Hướng Tình cười nói: “Làm sao ghét chứ.”

Người này thật sự đúng là làm cho người ta cự tuyệt không được, một khuôn mặt cười dịu dàng ấm áp, làm cho người ta không tự giác mà thân cận, không có cảm giác xa lạ như người ngoài.

Lúc ăn cơm nam sinh suy nghĩ vì cái gì mà mình luôn không có cơ hội cùng Quân Dĩ Khinh ở chung đây? Mỗi lần có cơ hội tốt lại luôn có người khác xuất hiện. Nhìn Quân Dĩ Khinh cùng Hướng Tình trò chuyện vui vẻ một bên, hắn thật sự thấy buồn nôn a!