chương 41

Loan Nhuế Tịch dẫn Mi Giang Ảnh đi một quán ăn nhỏ , Loan Nhuế Tịch nói, năm đó chán nản không có tiền, lúc vào ăn cơm được ông chủ cố ý cho cô mấy miếng thịt bỏ thêm vào mì xào. Từ đó về sau lúc ăn cơm sẽ tới bên này, hơn nữa ông chủ tay nghề nấu ăn rất tuyệt.

Mi Giang Ảnh không có nói tiếp chỉ chờ đồ ăn lên bàn, cô là thật sự đói bụng, đói bụng đến mức dạ dày phát đau.

Trên đường tới đây Loan Nhuế Tịch đã gọi điện thoại cho Quân Dĩ Khinh rồi, nghe nói Mi Giang Ảnh ở đây, không những không có từ chối thậm chí còn rất cao hứng.

Thời điểm đồ ăn lên đủ thì Quân Dĩ Khinh cũng đã đến, cô là thuê xe đến đây.

Loan Nhuế Tịch nói: “Ăn cơm trong tiệm nhỏ như vậy, cháu sẽ không ghét bỏ chứ?”

Quân Dĩ Khinh được quan tâm mà lo sợ liên tục khoát tay, nói: “Làm sao có thể chứ! Có người mời ăn cơm, còn có thể chọn ba lấy bốn hay sao?” Nói qua lại nhìn về phía Mi Giang Ảnh, nói: “Cũng lâu không có điện thoại cho em rồi, còn tốt đó chứ?”

Mi Giang Ảnh gật gật đầu.

Ý tứ của Quân Dĩ Khinh Mi Giang Ảnh tất hiên là hiểu rõ, đây là ở chất vấn cô vì cái gì không liên lạc rồi. Sau khi đi làm Mi Giang Ảnh thật sự là rất khó cân bằng công việc cùng việc tư, mặc dù đối với công việc cũng không phải rất để tâm, nhưng mà bận rộn luôn không có thời gian rảnh rỗi đấy. Sửa sang lại tư liệu đều rất lâu, mệt mỏi đến mức nằm ở trên giường liền ngủ mất rồi.

“Thế nào, học tập tốt không?” Loan Nhuế Tịch đem vấn đề chuyển hướng đi.

“Dạ, cũng không tệ lắm. Nhưng mà so với trong tưởng tượng thì có hơi bận một ít, không dám nghĩ về sau muốn thi tiến sĩ sẽ như thế nào.”

“Thích ứng thì tốt rồi. Sắp xếp tốt thời gian cái gì đều quan trọng.” Loan Nhuế Tịch nói.”Cháu không có tính toán sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc luôn sao?”

“Cái này… Còn không có nghĩ kỹ, cháu tạm thời không muốn nghĩ quá nhiều, thầm nghĩ có thể ứng phó được vấn đề trước mắt thì tốt rồi.” Quân Dĩ Khinh nói.

Mi Giang Ảnh chỉ lo ăn, đối với cô mà nói chuyện này không có nghe vào bao nhiêu.

Loan Nhuế Tịch cũng không có cố ý dẫn chuyện hoặc là tận lực nói cái gì, chỉ là cùng Quân Dĩ Khinh nói chuyện hơn nữa là đang suy tính Quân Dĩ Khinh này. Kỳ thật, Loan Nhuế Tịch thật sự thích Quân Dĩ Khinh, nhu thuận hiểu chuyện như vậy ở đâu cũng sẽ người yêu thích. So sánh với tính cách của Mi Giang Ảnh thì ngược lại là rất khó nịnh nọt.

Loan Nhuế Tịch nói ăn cơm, chính là ăn cơm, cũng không nói gì về sự tình của Mi Giang Ảnh, cũng không có nói chút ít thêm gì nữa. Ba người sau khi cơm nước xong, Loan Nhuế Tịch liền đi trước. Trước khi đi, Loan Nhuế Tịch nói với Quân Dĩ Khinh, nếu như về sau có thể suy tính lời nói kia, hy vọng có thể đi công ty của mình. Quân Dĩ Khinh ngược lại là rất bất ngờ, đương nhiên là đã đáp ứng.

Toàn bộ hành trình Mi Giang Ảnh đều không nói lời gì, Loan Nhuế Tịch rời đi, khuôn mặt Quân Dĩ Khinh cũng trầm xuống, hỏi: “Em làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có a.” Mi Giang Ảnh cũng chưa nghĩ ra có nên nói hay không, chỉ có thể một mực phủ nhận.

Quân Dĩ Khinh liền đứng đấy nhìn cô, có chút tức giận cùng không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ thì cứ như vậy, bí ẩn làm người ta phát bực cái gì cũng không nói. Em không nói làm sao chị biết em cần gì? Lại nói chúng ta bây giờ không phải là người yêu ư, không phải là người thân mật nhất sao? Vì cái gì mà em có chuyện vẫn không nói với chị?”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho Mi Giang Ảnh nghe được hơn nữa cũng không làm cho người ta phản cảm. Làm cho cô vừa nói như vậy, Mi Giang Ảnh cảm giác giống như mình thật sự làm sai vậy.

Quay đầu lại liền chứng kiến Quân Dĩ Khinh đang u oán nhìn mình.

“Về nhà a.” Mi Giang Ảnh không có lời nào để nói lại.

Quân Dĩ Khinh lui về sau một bước, nói: “Không.”

Mi Giang Ảnh sửng sốt, ơ… sao thế?

“Em không đem mọi chuyện nói rõ ràng sẽ không về nhà.” Quân Dĩ Khinh lại lui một bước.

Nhìn xem tính trẻ con của Quân Dĩ Khinh, Mi Giang Ảnh trố mắt cũng không có biện pháp ứng phó, cái này không phải Quân Dĩ Khinh mà cô biết a?

“Ngày mai không phải chị có tiết học sao?” Mi Giang Ảnh thật đúng là khó giải quyết.

“Không đi.”

“Chị đây là tự có lỗi với chính mình a, cũng không lãng phí đến thời gian của ta.”

Quân Dĩ Khinh trừng mắt, sau đó nói: “Em không đau lòng, em liền xem như chị lãng phí thời gian.”

Mi Giang Ảnh bị nghẹn lại, đây không phải đùa nghịch lưu manh sao?

Mi Giang Ảnh cũng không có biện pháp, thỏa hiệp nói: “Chúng ta về nhà đã có được không?”

Quân Dĩ Khinh nhìn nhìn xung quanh, nói: “Qua quán cà phê bên kia nói.”

Mi Giang Ảnh gãi gãi đầu, có phải giữa người và người cũng có lời nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn hay không a?

Chuyện này từ đầu tới đuôi cũng không phải là một chuyện đơn giản, cơ duyên xảo hợp liền phát sinh ở cùng một chỗ, chính Mi Giang Ảnh cũng không biết nói bắt đầu từ đâu. Ủy khuất của cô cũng không đơn thuần lchỉ là công việc, cô càng có bất mãn đối với ý của mình, cũng vô lực thay đổi tâm tình bi quan.

Quân Dĩ Khinh không có trải qua, cô ấy có thể hiểu được không?

Quân Dĩ Khinh nhìn cô, không hiểu liền khẩn trương, “Thật là sảy ra chuyện nghiêm trọng sao?”

Mi Giang Ảnh không biết chuyện này có nghiêm trọng không, đối với chính mình mê mang đều là không thể nào định nghĩa.

Mi Giang Ảnh suy nghĩ một thời gian thật lâu, nói: “Chị, chị nói xem tương lai của tôi có thể làm cái gì?”

“Hả?”

“Tôi thật sự không biết chính mình có thể làm cái gì.”

“Em không phải thích vẽ tranh sao? Đây là kỹ năng hạng nhất không dậy nổi a.” Quân Dĩ Khinh rất bội phục đấy.

“Thế nhưng mà, vẽ tranh có thể làm cái gì? Bán tranh, tôi còn không có lợi hại đến loại trình độ đó; biên tập ảnh, thì tôi lại không muốn cả đời làm tiểu biên tập.”

Quân Dĩ Khinh cũng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, thế nhưng cô đối với phương diện này hoàn toàn không biết, cũng cho không đưa ra được ý kiến chuyên nghiệp, nói: “Nếu không, em cứ đi một bước nhìn một bước a, chuyện sau này ai có thể biết rõ được đây.”

“Tôi biết.” Mi Giang Ảnh yên lặng rồi nói một câu, “Tương lai của tôi nhất định là phải có chị, chúng ta sẽ có một ngôi nhà, cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc.”

Miêu tả vô cùng mỹ hảo, Quân Dĩ Khinh cũng có chút ngượng ngùng rồi.

Mi Giang Ảnh nói tiếp đi: “Thế nhưng là, cụ thể phải làm như thế nào đây? Tôi muốn chăm sóc chị thật tốt, nhưng là nên chăm sóc như thế nào đây? Muốn kiếm tiền, thế nhưng là tiền này như thế nào để có lợi nhuận đây? Nếu như lợi nhuận không có được những số tiền này, không đủ năng lực nuôi dưỡng chị, cũng không có năng lực mua phòng ốc, làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự sẽ một đường thuận lợi sinh sống đến già sao? Nếu như chị không cần tôi nữa thì làm sao bây giờ? Nếu như cuối cùng, chỉ có lời nói thì làm sao bây giờ?”

Mi Giang Ảnh nói lại để cho trong nội tâm Quân Dĩ Khinh lạnh lẽo, cô giống như biết rõ Mi Giang Ảnh là chuyện gì xảy ra rồi.

Có vài người trời sinh khuyết thiếu cảm giác an toàn, huống chi như Mi Giang Ảnh lại bị ném bỏ như vậy, Mi Trường Thắng lại không yêu thương, trong nội tâm nhất định bất an tới cực điểm rồi a.

“Chị, có phải trong lòng tôi sinh bệnh rồi không? Kỳ thật qua nhiều năm như vậy, cuộc sống của tôi coi như thuận lợi a? Chị xem, tôi thầm mến chị nhiều năm như vậy, cuối cùng chị vẫn là lựa chọn tôi. Mẹ của tôi đã đi nhiều năm như vậy, nhưng lại xuất hiện đúng thời điểm tôi cần, để cho tôi trở thành học trò của một người có tiếng. Vừa tốt nghiệp người khác đều buồn rầu tìm việc làm, tôi lại bị kéo đi trở thành tổng giám đốc. Người khác muốn đều không dám nghĩ tới, nhưng tôi đều có thể gặp được, thế nhưng là tôi còn không thấy đủ, tôi phải chăng là quá mức yếu ớt?”

Quân Dĩ Khinh đã cau mày, nói: “Có phải thật sự đã xảy ra chuyện hay không?”

Mi Giang Ảnh cúi đầu xuống, nước mắt cũng rơi ra.

“Tôi cho rằng là vấn đề của chính bản thân, thế nhưng mà tôi không có biện pháp giải quyết, tôi không biết nên làm như thế nào. Công ty đã xảy ra chuyện, tôi cũng tiện đường từ chức.”

Lúc nói chuyện Mi Giang Ảnh đều khắc chế tâm tình, tuy rằng đã không còn rơi nước mắt, nhưng trên mặt vẫn biểu lộ nhàn nhạt như cũ. Quân Dĩ Khinh có thể nhìn ra cô bất lực, nhưng người này lại quật cường đem tâm tình của mình chỉnh đốn vô cùng tốt, không cho cô nhìn thấu được.

Mi Giang Ảnh là nhìn vào Lâm Tiêu Tương mà cố gắng, chắc hẳn Đường Tống Nguyên từng là áp lực có thể so với cô còn muốn lớn hơn, Mi Giang Ảnh cũng biết nên cố gắng, cô cũng có mục tiêu của mình, cũng biết nên cố gắng làm việc như thế nào, thế nhưng hết thảy lại là hư ảo như vậy. Cô vẫn là là giống như một người không có mục đích, tìm không thấy phương hướng để cố gắng.

Cô biết rõ mình nên sống tốt, thế nhưng làm thế nào mới xem là tốt đây? Ai có thể nói cho cô biết?

Quân Dĩ Khinh cũng không biết, bởi vì cô không có trải qua như Mi Giang Ảnh, cô không biết nên giúp đỡ Mi Giang Ảnh như thế nào, trong lòng cô bất an cùng mê mang là từ đâu đến đây, tại sao lại có…

“Công ty đã xảy ra chuyện gì?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

Mi Giang Ảnh đơn giản đem chuyện đã trải qua nói một lượt, Quân Dĩ Khinh nghe liền nổi giận, nói: “Chuyện này cũng không thể trách em toàn bộ a? Vừa vặn ngày đó em đang ở đấy mà thôi! Hơn nữa, em thật sự đem tất cả tiền đều nộp vào bệnh viện rồi sao? Em cũng không có cầm về đồng nào?”

Mi Giang Ảnh gật đầu.

“Em đúng là ngốc a! Dù sao cũng là muốn rời đi, như thế nào còn có thể đi đến bệnh viện đóng tiền? Hơn nữa, đám công nhân đều có bảo hiểm đấy, đến lúc đó công ty bảo hiểm sẽ bồi thường trả .” Quân Dĩ Khinh có chút ngồi không yên. Mặc dù cô biết rõ xảy ra loại sự tình này là nhất định phải có người gánh trách nhiệm, nhưng khi nhìn đến Mi Giang Ảnh ủy khuất cô chính là chịu không được!

Ban đầu là Lâm Tiêu Tương kéo Mi Giang Ảnh đi công ty, hiện tại xảy ra chuyện cũng không giúp đỡ Mi Giang Ảnh sao? Dù sao Mi Giang Ảnh cũng không có kinh nghiệm a! Quân Dĩ Khinh lý trí nói cho cô biết chuyện này xác thực trách không được người khác, thế nhưng mà trên mặt cảm tình chính là không chấp nhận được.

“Vậy bây giờ em không còn ít tiền nào đúng không?” Quân Dĩ Khinh đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

Mi Giang Ảnh tâm tình vốn cũng không có thoải mái bao nhiêu, thu hồi cũng rất dễ dàng. cô có chút ngượng ngùng gật đầu.

Quân Dĩ Khinh mở túi tiền ra, nói: “Những thứ này cho em.”

Mi Giang Ảnh miễn cưỡng nhận lấy rồi, nói: “Đợi tìm được công việc rồi trả lại chị sau.”

Quân Dĩ Khinh muốn nói không cần trả, thế nhưng là không biết vì cái gì, cô cảm giác hiện tại nói cái gì cũng không đúng. Kỳ thật Mi Giang Ảnh hiện tại cần không phải những số tiền này, mà là một biện pháp để có thể giải quyết vấn đề bản thân cô.

Hai người ra khỏi quán cà phê, Quân Dĩ Khinh ôm cánh tay của cô, nói: “Tiểu Ảnh, chị không dám nói chắc chắn chúng ta sẽ cả đời ở cùng nhau. Nhưng mà em hãy tin tưởng chị, mặc kệ về sau xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ở bên nhau, chị nhất định.. nhất định là nơi để em dựa vào.”

Mi Giang Ảnh trầm mặc một đoạn thời gian, nói: “Ừm, tôi biết rồi.”

Sau khi Mi Giang Ảnh từ chức thì tìm việc làm cũng không thuận lợi, nói ra chức vị của mình, đơn vị thông báo tuyển dụng cũng không tin tưởng nên cũng không dám tuyển. Quân Dĩ Khinh nói không nên gấp gáp, Mi Giang Ảnh cũng không có khả năng sẽ không nóng lòng.

Mi Giang Ảnh lại bắt đầu vẽ manga rồi, đem sự việc trong khoảng thời gian này giản lược ghi chép lại. Ngoài ý muốn thậm chí có thật nhiều độc giả nhắn lại, cao hứng bừng bừng chúc mừng cô đã trở về.

Mi Giang Ảnh đi đến nhà thầy Khương, Lâm Tiêu Tương trong dự liệu không có ở đây. cô cô thấy vậy liền cao hứng đi làm cơm.

Thầy Khương ngược lại là rất nghiêm túc hỏi: “Gần đây cháu làm cái gì?”

Mi Giang Ảnh sửng sốt một chút, xấu hổ nói: “Không có việc gì ạ.”

“Đúng không?” thầy Khương đem laptop đến trước mắt cô hỏi, “Đây là cháu vẽ sao?”

“Ôi!” Mi Giang Ảnh nhìn thoáng qua, thật đúng là hình manga của mình vẽ, “Thầy, người cũng xem manga sao?”

“Nhìn so với cháu còn chuyên nghiệp hơn đấy. Quốc gia của ta Anime là nhất tuyệt.”

“… Thầy à, đó là Anime, cùng với manga không giống vậy.”

“Câm miệng.”

“Vâng.”

Thầy Khương nói: “Những thứ khác không nói, nhưng kĩ năng vẽ như thế nào lại tụt lùi rồi? Đây không phải chiêu bài của ta dạy sao? Ngày mai bắt đầu, tới đây làm phụ tá của ta, thuận tiện tăng cường cháu một chút kĩ năng vẽ. Đừng đi ra cho ta mất mặt.”

“A? Thầy, không phải người vẫn luôn có trợ lý đấy sao?”

“Nó về nhà sinh con rồi, làm toàn chức cực lớn của nó rồi.”

“A, vậy được rồi.”

Mi Giang Ảnh ra khỏi nhà thầy Khương mới trở lại mùi vị khi xưa, đây không phải là cái cô tìm hoài mà chẳng thấy, nó đến tay lại chẳng tốn thời gian sao? Liền làm việc như vậy là xong? Mi Giang Ảnh cũng không thể tin được!