Chương 43

Hướng Tình bình dị gần gũi, nói chuyện cũng ôn hòa, không để cho người khác lúng túng. Quân Dĩ Khinh tự nhiên cũng liền không ngại cô, Hướng Tình hỏi nàng: “Các em đi chỗ Loan tổng làm cái gì?”

“Bọn em qua đó là để thỉnh giáo một ít tư liệu mà thôi.”

“Chị còn tưởng rằng các em là người của Loan tổng đây.”

“Em? coi như là tốt nghiệp đoán chừng em cũng không có cái tư cách này a.”

“Em quá khiêm nhường rồi, người Loan tổng nhìn trúng sẽ không sai.”

Quân Dĩ Khinh ngại ngùng gãi gãi đầu, bị người khác khích lệ như vậy, Quân Dĩ Khinh cũng là biết rõ cái gì gọi là “Xấu hổ không dám nhận” rồi.

Hướng Tình vốn là đến ặp bạn ở đây, không nghĩ tới sẽ gặp được Quân Dĩ Khinh trong trường học, vậy cũng là có cái gặt hái được a. Loan Nhuế Tịch ở trong hội bọn họ được cho là một đại nhân vật có số má, người có thể để cho Loan Nhuế Tịch nhắc tới, chắc hẳn sẽ không tệ đấy. Nhưng mà chỉ đơn giản nói mấy câu, người này cũng không có chỗ nào là đặc biệt hơn người. Không biết Loan Nhuế Tịch tại sao phải lôi kéo Quân Dĩ Khinh.

Dù sao cũng không đắc tội tới cô, tận lực lôi kéo người này mới có lợi đấy a.

Hướng Tình đối với Quân Dĩ Khinh mục đích đã rất rõ ràng, không có việc gì thì cũng trò chuyện hai câu, cũng hi vọng có thể gặp mặt ăn một bữa cơm gì gì đó. Mặc dù ra trường cũng đã rất nhiều năm, nhưng mà may các cô là cùng chuyên nghành, Hướng Tình cũng là làm việc chuyên nghiệp a, ở trong việc học cũng có thể chỉ điểm một chút.

Hướng Tình đối với nam sinh một mực đi theo sau lưng Quân Dĩ Khinh rất có hứng thú, ngẫu nhiên nhắc tới, Quân Dĩ Khinh cũng không để tâm nói một câu: “Bọn em là một tổ, có chuyện gì đương nhiên đều là đi cùng nhau.”

Cũng không biết đây là trời sinh ngây ngô hay vẫn là giả vờ hồ đồ nữa. Nhưng mà Hướng Tình nhìn ra Quân Dĩ Khinh đối với nam sinh này không có bất kỳ ý tứ gì, nếu không cũng sẽ không nhìn ra tâm tư của nam sinh này, Hướng Tình tóm được cái hợp đồng này của Loan Nhuế Tịch cũng là quá rảnh rỗi rồi, quản một chút là vẫn nhàn.

Sau đó đề tài trên tay Quân Dĩ Khinh đã nhanh chóng hoàn thành, thầy cũng nói không có vấn đề gì nữa, cụ thể phải đợi tư liệu nộp hết rồi mới biết được. Quân Dĩ Khinh cũng nhàn nhã hơn, nam sinh kia tất nhiên cũng không có lý do gì để đi theo Quân Dĩ Khinh nữa rồi.

Mi Giang Ảnh bên kia bận rộn tới mức thấy đầu không thấy đuôi, chỉ ngẫu nhiên gửi một cái tin nhắn, một cuộc gọi điện thoại cũng không có. Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, Quân Dĩ Khinh cũng không dám tùy tiện gọi cho Mi Giang Ảnh nữa.

Quân Dĩ Khinh nghỉ nên gọi điện thoại về nhà nói việc học rất bận nên sẽ không đi về, kỳ thật là cô chờ Mi Giang Ảnh, xem thời gian cũng sắp trở về rồi.

Hướng Tình thường xuyên đến gặp Quân Dĩ Khinh, Quân Dĩ Khinh vừa vặn cũng có cái để gϊếŧ thời gian.

Có một lần hai người đi dạo phố, phía trước lại gặp phải Lâm Tiêu Tương. Lúc ấy lông mày Quân Dĩ Khinh liền thắt lại rồi, càng không muốn nhìn thấy lại càng dễ gặp là sao. Chẳng qua là Lâm Tiêu Tương tựa hồ như không có nhìn cô, mà là nhìn người bên cạnh chính là Hướng Tình, cái kia biểu lộ giống như nợ tiền không trả lại gặp phải chủ nợ vậy.

Hướng Tình cũng là sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Lâm Tiêu Tương lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt mới chuyển qua trên mặt Quân Dĩ Khinh.

Biểu lộ Lâm Tiêu Tương thật sự phức tạp, phức tạp đến mức Quân Dĩ Khinh xem không hiểu là khóc hay là cười, là hận hay là vui mừng.

Cuối cùng Lâm Tiêu Tương cũng không nói lời nào, cúi đầu rời đi.

Quân Dĩ Khinh giống như gặp được người ngoài hành tinh nhìn cô rời đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

“Hai người… quen nhau?” Quân Dĩ Khinh hỏi?

Hướng Tình nói: “Lúc trước có chút quen biết.”

Quân Dĩ Khinh đối với chuyện người khác không có hứng thú, Nhưng mà cô đoán nhất định là rất đặc sắc.

Ngày đó Mi Giang Ảnh trở về, Quân Dĩ Khinh còn không được đi đón cơ, Mi Giang Ảnh nói trong tay cô có một đống lớn tư liệu cần sửa sang lại, coi như là trở về nước nhưng mà trong một tuần đoán chừng cũng chưa thể tới gặp cô.

Quân Dĩ Khinh có chút thất vọng. Cảm giác mình giống như bị bỏ rơi. Hôm đó, ngay từ sớm Loan Nhuế Tịch cũng làm thật nhiều đồ ăn chuẩn bị chờ Mi Giang Ảnh đến ăn cơm, kết quả lại nghe nói như vậy.

Quân Dĩ Khinh nhàm chán cúi đầu chơi lấy điện thoại.

Loan Nhuế Tịch cười cười hỏi: “Như thế nào, thất vọng rồi?”

Quân Dĩ Khinh không biết nên nói như thế nào mới tốt, dù sao cũng là Mẹ của Mi Giang Ảnh, cô không thể nói cái gì.

“Ài, ” Loan Nhuế Tịch thở dài, nói: “Thời điểm lúc đầu tình yêu cuồng nhiệt ta cũng là như vậy, nhưng so với kiếm tiền sinh hoạt, cuối cùng là ta bị xếp hạng thứ hai, cũng không phải nói bố Tiểu Ảnh không coi trọng ta. Hắn là một người con trai luôn muốn dùng sự nghiệp làm trọng, kiếm tiền nuôi gia đình, về sau cuộc sống mới có thể tốt hơn. Đạo lý là vậy, ai cũng đều hiểu, thế nhưng mà trên mặt cảm tình như thế nào cũng đều không qua được.”

Quân Dĩ Khinh vẫn không nói lời nào.

“Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hắn có công việc của hắn muốn, ta cũng có công việc của ta. Thời gian của chúng ta luôn bận rộn nên ít khi gặp nhau, Chủ nhật cũng rất ít khi có thể ở cùng một chỗ để trò chuyện, xem TV gì gì đó. Thời gian dài chúng ta liền cảm thấy kết hôn chính như vậy, không có tốt đẹp như trong tưởng tượng.”

Loan Nhuế Tịch vừa nói vừa ăn cơm.

“Thời gian dài như vậy, cuối cùng đã có ngăn cách cũng sẽ không có cách để gắn kết lại cùng đối phương, hắn tự cho là trên cái thế giới này hắn là người hiểu rõ ta nhất… A, cuộc sống lại vô tình vả vào mặt.”

Quân Dĩ Khinh nhìn qua, Loan Nhuế Tịch cười nói: “Cháu cứ nói đi?”

Quân Dĩ Khinh cầm lấy chiếc đũa ăn cơm, đúng vậy, cuộc sống mà, nói trước thì chưa chắc đã trải qua được như vậy.

Nửa đêm nhận được điện thoại của Mi Giang Ảnh gọi tới, lúc này Quân Dĩ Khinh đã ngủ rồi, Mi Giang Ảnh chỉ nghe được tiếng nói mơ mơ màng màng của cô, nói: “Không có việc gì, vậy mau ngủ đi.”

Quân Dĩ Khinh thật sự là đang trong trạng thái mê man, điện thoại tới cũng không có quan tâm, cũng không biết là mình tỉnh hay không tỉnh, chỉ giống như là đang nằm mơ. Sáng ngày hôm sau nhìn thấy điện thoại bị mình đặt ở dưới thân mới biết không phải nằm mơ.

Lúc gọi điện lại sang bên kia thì lại không có người nhấc máy. Quân Dĩ Khinh có chút lĩnh ngộ loại cảm giác này rồi, nếu quả thật tiếp tục như vậy, có phải sẽ có kết cục giống như chú Thắng và dì Loan hay không?

Quân Dĩ Khinh mua hoa quả ướp lạnh, dựa theo trong trí nhớ mà tìm đến nhà thầy Khương, đi đến nửa đường lại gặp Lâm Tiêu Tương. Ánh mắt của Lâm Tiêu Tương nhìn cô đều không giống trước kia, là mang theo một loại đề phòng cùng ý tứ thăm dò.

“Em tới làm gì?” Lâm Tiêu Tương mở miệng hỏi trước.

“Em đến tìm Tiểu Ảnh thôi.”

“Không cần đi, sáng sớm đã cùng thầy ra ngoài rồi.”

“Aaa?” trong giọng nói Quân Dĩ Khinh không che giấu được thất vọng.

Lần nữa thất vọng mà quay về, Quân Dĩ Khinh thật sự không biết bước tiếp theo mình nên làm gì mới tốt. Ở trong nhà Loan Nhuế Tịch ngơ ngác chờ một tuần qua, Mi Giang Ảnh còn không có tin tức nào rõ ràng.

Nam sinh kia gọi điện thoại tới mời Quân Dĩ Khinh đi ra ngoài chơi, Quân Dĩ Khinh thấy mình cũng không có chuyện gì làm liền đi. Mấy người học cùng đã chơi ở bên trong khu vui chơi hơn nửa ngày, một lúc sau những người khác rất “Ăn ý” đều lấy cớ đi ra, sắc trời đã dần tối, Quân Dĩ Khinh cũng cảm thấy mình cần phải về.

Nam sinh lôi kéo cô đi vào trước vòng xoay ngựa gỗ, một khắc này ngọn đèn ở sân chơi cũng được mở ra, lúc này Quân Dĩ Khinh đã hiểu ra.

Là một ý tưởng rất lãng mạn, hiện trường cũng rất không tồi. Thế nhưng Quân Dĩ Khinh một tia cảm động cũng không có, cô vẫn cứ nhàm chán, tái nhợt như vậy.

Quân Dĩ Khinh thật có lỗi lắc đầu. Nam sinh kia rất kích động, nói: “Tớ có chỗ nào không tốt, tớ có thể sửa.”

“Cậu ở đâu cũng rất tốt, nhưng mà tớ thích người khác không phải cậu. Thực xin lỗi.”

Quân Dĩ Khinh hơi mệt, cùng người như vậy trao đổi xác thực rất mệt người a. Quân Dĩ Khinh muốn đi, nam sinh kia lại một mực đuổi theo, nhất định phải hỏi rõ người cô thích là ai. Quân Dĩ Khinh không muốn nói đến chuyện của chính mình, ngậm miệng không nói chuyện, nam sinh lại lôi kéo không cho cô đi.

Quân Dĩ Khinh bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác,những vòng xoay cực cao lớn, ngọn đèn cáp treo lóng lánh, khắp nơi đều là tiếng người vui cười… Vậy mà nam sinh nói một câu nào cô cũng không có nghe lọt.

“Tớ phải về nhà rồi.” Quân Dĩ Khinh mệt mỏi nói.

“Chẳng lẽ lời đồn đại là thật?”

“Cái gì?”

“Cậu… Cậu cùng Hướng Tình kia…”

“Chuyện gì?” Quân Dĩ Khinh còn không có hiểu rõ ý của hắn, lúc này Hướng Tình liền thật sự xuất hiện.

Hướng Tình từ trên xe bước xuống, nói: “Vừa rồi nhìn thấy giống em, hóa ra là đúng a. Các em ở đây chơi?”

Nam sinh kia chán ghét nhìn Hướng Tình, Hướng Tình lúng túng nói: “Ôi chao! Chị làm gì sai sao?”

Quân Dĩ Khinh cũng không biết, rất mờ mịt.

Nam sinh đầu óc không biết là đã đến đoạn cái nào của dây cung, nói: “Cậu không thích tớ là bởi vì, cậu thích Hướng Tình sao?”

“CÁI GÌ? !” Quân Dĩ Khinh cùng Hướng Tình giật nảy mình, lớn tiếng chất vấn. Hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề hay không.

Hai người giật mình nhìn sang nam sinh, bộ dạng của nam sinh lại rất nghiêm túc để cho Quân Dĩ Khinh có chút tức giận, đây là ý gì a? Không thích hắn liền là đồng tính sao? Cái này suy nghĩ từ trên trời rơi xuống sao.

Quân Dĩ Khinh giận quá thành cười, nói: “Cậu dựa vào cái gì mà cho là tớ nhất định sẽ thích cậu?”

Hướng Tình cảm thấy rất buồn cười, việc này mình cũng không thể xen vào, để cho hai người bọn họ tự mình giải quyết thôi a. Hướng Tình muốn đi lặng lẽ đi ra, nam sinh lại nói: “Tớ một mực luôn cùng đi bên cạnh của cậu, cậu lại không biết ý của tớ sao? Trừ phi cậu đã thích người khác.”

Ánh mắt nam sinh kia mang chút ác độc nhìn sang Hướng Tình. Hướng Tình vô tội giang tay ra, không nhịn được mà mở miệng của mình nói: “Em trai à, em nhìn chị cũng vô dụng thôi, con gái người ta chỉ là đơn thuần không thích em mà thôi. Em cần gì gϊếŧ lầm người vô tội này đây? Làm người yêu không được, thì có thể làm bạn mà, em vừa nói như vậy, thì tư cách làm bạn cũng không có rồi.”

Ánh mắt nam sinh nhìn sang Quân Dĩ Khinh cũng không còn như trước.

Đúng vậy, bởi vì Hướng Tình có chút tận lực nịnh nọt Quân Dĩ Khinh, hai người lại thường xuyên một mình đi ra ngoài, không biết là ai đã nói Quân Dĩ Khinh xem ra giống như là được chị lớn nuôi vậy. Sau đó lời nói này liền đến tai của nam sinh, người nói vô tâm người nghe hữu ý. Có tâm tư hoài nghi, ý nghĩ như vậy sẽ không thể biến mất, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy rất không được tự nhiên.

Quân Dĩ Khinh rất tức giận, nhưng bởi vì liên lụy đến người khác, nên cô vẫn là tận lực khống chế tâm tình của mình, nói: “Tớ là không thích cậu, nhưng mời cậu tôn trọng người khác một chút. Hơn nữa, coi như là tớ đồng tính, cũng không có e ngại cậu cái gì hết.”

Những lời này vào tai nam sinh dĩ nhiên là biến thành Quân Dĩ Khinh thừa nhận chính mình là đồng tính, nam sinh sửng sốt một chút, sau đó nhìn Quân Dĩ Khinh với ánh mắt không nói ra được có bao nhiêu xoắn xuýt. Yêu không được ghét không được, rất mâu thuẫn.

Đến mức này cũng không cần nói gì nưca, Hướng Tình nói: “Em đang ở đây nói lung tung cái gì đấy?”

Quân Dĩ Khinh cũng có chút hối hận rồi, một màn này đã bị Mi Giang Ảnh thấy được hoàn toàn. Thầy Khương giúp cô thoái thác một chút với cũng không có nói chuyện xã giao, đã để cô về nhà, Mi Giang Ảnh đi ngang qua đây, liền thấy được một màn buồn cười trước mắt này.

Mi Giang Ảnh cũng sững sờ trong chốc lát, chẳng qua là không ai thấy mà thôi, thời điểm nghe Hướng Tình nói câu “Nói lung tung” kia mới lấy lại tinh thần, làm giả vờ như vừa rồi chính mình, nói: “Ài, em không phải cùng một tổ với nam sinh kia sao?”

Ba người lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ ra là đang ở trên đường cái.

Nam sinh không nói chuyện, quay đầu rời đi, trước khi đi còn nhìn Quân Dĩ Khinh một cái.

Quân Dĩ Khinh căn bản không nghĩ tới cô sẽ dùng loại phương thức này để nhìn thấy Mi Giang Ảnh, tranh thủ thời gian, nói: “Em đây là từ chỗ nào ra đây hay sao?”

“Thầy có một hội chúc mừng ở gần nơi này. Thầy nói không có chuyện gấp gáp, để cho tôi về nhà nghỉ ngơi trước.” Mi Giang Ảnh nhìn về phía Hướng Tình, hỏi: “Người này là?”

“Chị ấy là Hướng Tình, là người mới hợp tác với Dì Loan.” Quân Dĩ Khinh lại tranh thủ thời gian đối với Hướng Tình nói: “Đây là em gái em, Mi Giang Ảnh.”

Mi Giang Ảnh… Cái tên này không phải là con gái của Loan Nhuế Tịch, Hướng Tình mỉm cười nói: “Chào em.” Còn nói: “Chị có việc, chị đi trước nha.”

Hướng Tình lên xe, nhìn hai chị em khác họ vậy mà lại không có chút phòng bị nào. Hai chị em như vậy cũng làm cho người ta cảm giác rất kỳ lạ a, cùng mình nói là chị em cái gì chứ, không bằng nói là người yêu càng đúng hơn. Vừa rồi hành động Quân Dĩ Khinh vội vàng quá mức rõ ràng, hình như là muốn chứng minh trong sạch của mình vậy.

Không biết Loan Nhuế Tịch có biết hay không… Dù sao việc không liên quan đến mình. Hướng Tình lái xe rời đi.

“Em đã ăn cơm rồi chứ?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

“Ân, ăn rồi. Vừa rồi đã ăn ở hội nghị, ai nha, đúng là là đại thủ bút, có thật nhiều đồ chưa từng ăn. Lần sau nếu là có cơ hội, tôi sẽ vụиɠ ŧяộʍ dẫn chị đi.” Mi Giang Ảnh cười nói.

Mi Giang Ảnh nắm lấy tay Quân Dĩ Khinh, quang minh chính đại đi trên đường. Thế nhưng bầu không khí lại hơi có vẻ lúng túng, trong lòng Mi Giang Ảnh vẫn chứa chuyện vừa rồi, tuy rằng không phải nhìn từ đầu tới đuôi nhưng cũng có thể phỏng đoán một chút. Cô muốn hỏi, thế nhưng lại không muốn hỏi. Cô muốn tự mình thuyết phục chính mình là phải tin tưởng Quân Dĩ Khinh.

Hai người là chị em bao nhiêu năm, Mi Giang Ảnh chỉ cần khác lạ một chút , Quân Dĩ Khinh đều rõ ràng, nhìn khuôn mặt cô giả vờ vui vẻ tươi cười, lần thứ nhất Quân Dĩ Khinh cảm giác được không thoải mái.

Quân Dĩ Khinh giữ chặt Mi Giang Ảnh.

“Làm sao vậy?”

Quân Dĩ Khinh nhìn cô, nói: “Em cũng không hỏi xem vừa mới xảy ra chuyện gì sao?”

“Chuyện gì a?” Mi Giang Ảnh thuận thế hỏi.

Quân Dĩ Khinh nhìn chằm chằm vào Mi Giang Ảnh, trầm mặc một hồi, nói: “Chị bị người khác tỏ tình.”

Khuôn mặt Mi Giang Ảnh thoáng cứng đờ một phát, đông cứng nói: “A…”

“Em không hỏi xem kết quả thế nào hả?”

“Đương nhiên chị sẽ không nhận lời rồi.”

Sự thật là như thế, nhưng mà trong lòng Mi Giang Ảnh lại không có ngọn nguồn, cái này xuất phát từ tự tin đối với chính mình, nhưng là đả kích với Quân Dĩ Khinh.

Mi Giang Ảnh cái gọi là “Tin tưởng” đối với Quân Dĩ Khinh là một loại khinh thường, không biết vì cái gì Quân Dĩ Khinh có chút ủy khuất, nhìn Mi Giang Ảnh đã lâu không gặp lại muốn khóc. Giống như từ khi cùng cô nhận lời, ngoài ý muốn chính mình lại trở nên yếu ớt, ngược lại không có làm dũng khí như thời gian là chị gái.

“Chị.” Mi Giang Ảnh thấp giọng gọi cô một tiếng, thanh âm có nịnh nọt cũng có làm nũng. Mi Giang Ảnh như vậy cũng không thấy nhiều, Quân Dĩ Khinh trong lòng căng thẳng, tư thái lại mềm nhũn.

“Về nhà thôi, em cũng đã lâu không được nghỉ ngơi a.”

Mi Giang Ảnh phát hiện, khi Quân Dĩ Khinh ở bên cạnh cô hoàn toàn không có một chút buông lỏng, luôn trong trạng thái khẩn trương. Cô rất nhớ một người luôn đợi mình trong chốc lát, thế nhưng cô lại không có lý do để rời đi Quân Dĩ Khinh.

Ở trong biệt thự Loan Nhuế Tịch, hai người vẫn luôn thường xuyên ở cùng một chỗ, cùng làm tất cả mọi việc. Đoạn thời gian này Loan Nhuế Tịch cũng thoái thác rất nhiều cuộc họp dể về đến nhà từ sớm, vừa vào cửa liền thấy được một hình ảnh cổ quái, còn không thuận mắt bằng thời điểm làm chị em nữa.

Với tư cách người từng trải Loan Nhuế Tịch không nói ra cũng không chỉ điểm, con đường của hai người thì phải tự mình đi, cuối cùng nhận được kết quả gì cũng phải xem vận mệnh của mình rồi.

Quân Dĩ Khinh cũng không có lý do gì để có thể ở lại đây nữa rồi, cô đơn giản thu thập đồ đạc để về nhà. Mi Giang Ảnh đang nghĩ ngợi là có thể thở phào, thì vào ngày thứ ba Quân Dĩ Khinh gọi điện thoại tới nói cô đã trở về nhà. Mi Giang Ảnh kinh ngạc cho là mình nghe lầm, Quân Dĩ Khinh nói, cô về đến nhà đã bị an bài chuyện cưới xin rồi.

Đối phương là một người có điều kiện rất tốt, tuổi cũng đang tương đối, Thời Hạ Tiết thuyết phục Quân Dĩ Khinh buông tha cho việc học mà về nhà để kết hôn.Trong cơn tức giận Quân Dĩ Khinh đã bỏ đi.

Lúc này Mi Giang Ảnh mới chợt hiểu hoàn hồn, hai người cũng không còn trẻ tuổi nữa. Các cô lần này thu được chính sách điều chỉnh, nhập học thì đã muộn, tốt nghiệp đại học đều hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, Quân Dĩ Khinh tương lai lại còn muốn thi tiến sĩ, một vài người học xong cũng muốn hơn ba mươi. Chỗ của bọn họ, hai mươi lăm đều đã làm mẹ, người trong nhà đương nhiên sốt ruột rồi.

“Chú có gọi điện thoại cho em không?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

“Còn không có…” Nói như vậy, Mi Giang Ảnh cũng cảm giác được chuyện khá gấp gáp rồi. Trước kia cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua chuyện này, hiện tại bỗng nhiên để cho hai người đối mặt, Mi Giang Ảnh cảm thấy hơi sợ.

Đang nói chưa xong, điện thoại Mi Giang Ảnh liền vang lên, cầm lên vừa nhìn quả nhiên là Mi Trường Thắng.

Mi Giang Ảnh đứng lên nhận máy, chợt nghe Mi Trường Thắng nói: “Khinh Khinh đã đến rồi?”

“Vâng.”

“Bố biết rõ con với mẹ đang ở cùng một chỗ, con cũng đã lớn, ta đây làm bố là quản không được con nữa rồi. Nhưng mà con đừng làm hư mất Khinh Khinh! Muốn học thì cứ tiếp tục học, nhưng cũng nên cân nhắc một chút về vấn đề kết hôn, dù sao cũng không còn nhỏ. Lúc trước Lý Mặc Chu kia đúng là rất không tệ, nói chia tay một cái liền bỏ, bố với dì con cũng không quản nhiều. Nhưng mà hiện tại các con cũng nên suy nghĩ cho tương lai của mình một chút rồi a.”

Mi Giang Ảnh phát hiện mình vậy mà nói không ra lời phản bác, hoặc là giải thích cái gì. Mi Giang Ảnh nhìn qua Quân Dĩ Khinh,nếu nói là làm hư, có vẻ như chính là mình đem cô ấy thành như vậy, nếu như không phải do mình, có lẽ Quân Dĩ Khinh cùng Lý Mặc Chu đã trở thành một đôi cũng nên a?

Quân Dĩ Khinh cảm thấy ánh mắt Mi Giang Ảnh rất kỳ quái, vội ghi trên giấy: “Làm sao vậy? Chú mắng sao?”

Mi Giang Ảnh có chút mơ hồ, lắc đầu.