chương 31

Cho tới bây giờ cũng chưa có một năm qua loa như vậy, hoặc là nói đây là lần thứ nhất Quân Dĩ Khinh phát hiện nhà cô không đúng, trước kia đúng là có bao nhiêu sơ ý a, cô cho rằng Mi Giang Ảnh cười chính là vui vẻ, nhưng bây giờ nhìn thấy Mi Giang Ảnh cười thì tâm cô liền đau.

Lý Mặc Chu biết mình đã không còn có cơ hội, nếu như làm người yêu không thành vậy thì làm bạn cũng rất tốt. Quân Dĩ Khinh đã đem * sự tình nói cùng hắn như vậy, cũng lại không có bí mật gì.

Lý Mặc Chu nói: “Tuy rằng mình không thể ngăn cản cậu thích Mi Giang Ảnh, nhưng mà cậu cũng ít nhiều vì chính mình cân nhắc một chút, chuyển trường đối như vậy đối với cậu không tốt. Tớ nghĩ Mi Giang Ảnh cũng sẽ không đồng ý a?”

Quân Dĩ Khinh nói: “Coi như là âm thầm quan tâm đi, tớ cũng muốn nhìn thấy Tiểu Ảnh mới có thể yên tâm. Không biết một mình khi ở bên kia em ấy khóc hay là cười, thật khó khăn để biết được .”

Trong lòng Lý Mặc Chu khó chịu vô cùng, cho tới bây giờ Quân Dĩ Khinh quả nhiên chưa từng thích qua mình.

Mắt thấy đã đến lúc đi học, Mi Giang Ảnh rất do dự. Cô rất hy vọng Quân Dĩ Khinh có thể cùng cô đi thành phố M , nhưng mà… Đối với Quân Dĩ Khinh đây là chuyện không có lợi.

Lý Mặc Chu gọi điện thoại tìm cô, suy nghĩ một chút hay là đi luôn cho rồi. Lý Mặc Chu tìm cô cũng là bởi vì việc Quân Dĩ Khinh chuyển trường, đây cũng là lần đâu tiên Mi Giang Ảnh không cùng hắn tranh cãi, mà là hắn nói cái gì cũng đều trầm mặc nghe.

Điều này làm cho Lý Mặc Chu rất kỳ quái, Mi Giang Ảnh nói đây cũng là vì tốt cho Quân Dĩ Khinh, Mi Giang Ảnh thât sự đã biết chia nặng nhẹ rồi sao.

Lý Mặc Chu nghe cô nói như vậy cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Mi Giang Ảnh cũng khẩn thiết cùng Quân Dĩ Khinh nói chuyện một lần, tỏ vẻ chính mình không cần người khác chiếu cố, chính mình có thể tự lo cho bản thân mình thật tốt.

Ngược lại Quân Dĩ Khinh lại là dầu muối gì cũng không thấm vào, lúc trước cô không có biết qua, hiện tại đã khắc sâu nhận thức, như thế nào cũng không có thể tin tưởng cái "tốt" trong miệng Mi Giang Ảnh. Hiện tại lớn như vậy, mặc dù đối với cha mẹ có chỗ không hiểu cô cũng rất tức giận, chớ nói chi là Mi Giang Ảnh từ nhỏ như vậy mà lớn lên, trong lòng không có ám ảnh thì đó chính là lừa gạt .Nếu hiện tại cô không quan tâm là không có trái tim, không phải tha thứ, hai cái này khác biệt khác nhau hoàn toàn.

Quân Dĩ Khinh chính là không nghe.

Mặc dù Mi Giang Ảnh vui vẻ, nhưng mà cũng cảm nhận được áp lực không nhỏ, một phần chính là đến từ phía của Thời Hạ Tiết. Thành tích của Quân Dĩ Khinh tốt như vậy, khảo thi vào một trường thật lớn để học, hiện tại vì một em gái trên danh nghĩa liền buông bỏ, người làm mẹ làm sao có thể vui nổi đây. Thời Hạ Tiết không nói, không có nghĩa là Mi Giang Ảnh không cảm nhận được.

Thời Hạ Tiết đúng là tức Quân Dĩ Khinh, cho nên dù là sốt ruột phát hỏa cũng không ở trước mặt Quân Dĩ Khinh nói ra, chỉ cần đã mở miệng nói ra thì chuyện Quân Dĩ Khinh muốn chuyển trường chính là chuyện ván đã đóng thuyền. Thời Hạ Tiết chỉ có thể quanh co vòng vèo, gây áp lực cho Mi Giang Ảnh. Để cho Mi Giang Ảnh ra mặt khích lệ Quân Dĩ Khinh, lúc này mới có hiệu quả.

Quân Dĩ Khinh bởi vì tức giận nên thời gian dài cũng không nói với Thời Hạ Tiết một lời, Mi Giang Ảnh trải qua từ nhỏ làm cho cô rất mẫn cảm, một động tác một ánh mắt của Thời Hạ Tiết đều là đang khiển trách cô, giống như chuyện Quân Dĩ Khinh chuyển trường là do cô xúi giục vậy.

Thời Hạ Tiết cũng biết chuyện này không phải tại Mi Giang Ảnh, thế nhưng vì Quân Dĩ Khinh cô cũng không có biện pháp khác. Chỉ cần có thể khích lệ Quân Dĩ Khinh ở lại, về sau liền đối với Mi Giang Ảnh đền bù thật tốt.

Cùng Quân Dĩ Khinh thảo luận không có hiệu quả, Mi Giang Ảnh bất lực rồi. Trong chốc lát cô cũng tìm không thấy người để thương lượng, Quân Dĩ Khinh thật sự là cứng rắn vô cùng, khuyên can mãi cũng không được.

Quân Dĩ Khinh đối với cô lui một vạn bước đều được, Mi Giang Ảnh cho rằng sẽ rất đơn giản chỉ cần nói vài câu là xong… Kết quả…

Tại thời điểm như vậy, Loan Nhuế Tịch lại gọi điện thoại tới, Mi Giang Ảnh do dự mãi mới nhấc máy tiếp.

“Lúc nào con mới trở về ?” Loan Nhuế Tịch hỏi.

Mi Giang Ảnh trầm mặc một hồi hỏi: “Quân Dĩ Khinh muốn chuyển trường, làm sao mới có thể ngăn cản?” Đem chuyện đã trải qua đơn giản nói một lần, Quân Dĩ Khinh chẳng qua là lo lắng cho cô nên mới quyết định như vậy, mặt khác cũng không có nói.

Loan Nhuế Tịch cười một tiếng nói: “Trước kia ta còn lo lắng mẹ kế bên kia sẽ khó dễ con, không nghĩ tới người đó đối với con tốt như vậy.”

Mi Giang Ảnh không nói lời nào.

Loan Nhuế Tịch nói: "Mẹ đã thấy Quân Dĩ Khinh rồi, theo mẹ thấy tiểu cô nương kia không phải là người dễ xúc động, làm như vậy hẳn là đã trải qua suy tính kỹ. Con cứ thuận theo nó đi a.”

“Cái này sao có thể được?”

“Có thể đi hay không cũng là nhìn ý nguyện của nó. Con không phải người đó, con sẽ không biết chuyện này đối với người ta có tầm quan trọng như thế nào.”

Mi Giang Ảnh trầm mặc một hồi, Loan Nhuế Tịch lập tức liền nghĩ đến vấn đề cô do dự, nói: “Đây không phải trách nhiệm của con, con không nên chống đỡ trên vai. Chẳng qua là có chút băn khoăn, về sau đối với bọn họ tốt một chút không phải là được rồi sao?”

“Không phải là trách nhiệm của con sao?”

Một câu hỏi làm lòng của Loan Nhuế Tịch chua xót, trấn an nói: “Đương nhiên không phải, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, trải qua cuộc sống khá giả hay không tốt cũng là lựa chọn của mình, trách nhiệm chỉ ở chính nó. Trong tình cảm mà nói, con cũng đã khích lệ qua, như thế cũng đã lấy hết tình cảm rồi.”

Mi Giang Ảnh vẫn trầm mặc như cũ, Loan Nhuế Tịch không nói thêm, chỉ hỏi: “lúc nào con mới trở về?”

Mi Giang Ảnh rầu rĩ một tiếng: “Nhanh thôi.”

“Tốt.”

Cúp điện thoại xong, đối với người chị em kia Loan Nhuế Tịch thấy có chút nghi hoặc cùng phỏng đoán. Về việc Mi Giang Ảnh trải qua nhiều năm như vậy, coi như là không điều tra cũng có thể đoán ra được bảy tám phần . Với cái tính cách kia của Mi Trường Thắng, Mi Giang Ảnh có thể lớn lên thế này thì cô nên đi trong miếu lễ tạ thần mới đúng.

Mi Giang Ảnh thu dọn đồ đạc để quay về trường học, thế nhưng cô vẫn không thể khuyên bảo thành công, chỉ có thể buông tha mà thôi. Đỡ đòn áp lực của Thời Hạ Tiết, Mi Giang Ảnh thật sự là có loại ý nghĩ là về sau sẽ không trở về nữa.

Đưa Mi Giang Ảnh đi xong, khuôn mặt tươi cười của Quân Dĩ Khinh liền ủ rũ, nói: “Mẹ, mẹ càng như vậy với Tiểu Ảnh, trong nội tâm của con lại càng áy náy, con đối với em ấy sẽ càng thêm không nắm chắc, không biết trước thì tốt hơn.”

Thời Hạ Tiết trừng mắt, nói: “Nó có cái gì đáng giá để con phải như vậy? Đừng quên, khi còn bé nó hại con ra sao!”

“Đó là em ấy vô tình thôi!”

“Coi như là vô tình thì cũng hại con, nếu không phải Trường Thắng đi kịp thời, thì con...!” Thời Hạ Tiết thật sự là bị tức điên rồi mới có thể vạch trần vết sẹo của con gái.

Quân Dĩ Khinh nói: “Mẹ, con không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, người khác còn có thể dùng khuôn mặt tươi cười đón chào. Nhưng mà Tiểu Ảnh căn bản không phải cố tình, coi như là làm sai cũng có thể tha thứ. Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy bởi vì chuyện này cũng để ý không ít sắc mặt của mẹ a? Như vậy cũng chưa đủ sao?”

Thời Hạ Tiết không hiểu, “Tại sao con phải che chở nó?”

Quân Dĩ Khinh hoảng hốt, nói: “Em ấy là em gái của con, con nhất định phải che chở Tiểu Ảnh.”

Thời Hạ Tiết thật sự không hiểu. Cô em gái này không có liên hệ máu mủ…

Vương Giam gần đây đang bề bộn nhiều việc, bề bộn vẽ tranh cùng nhiều việc, nhưng lại trêu chọc tới một người không nên trêu chọc —— tóm lại, cô loạn lên thành một đoàn. Mi Giang Ảnh trở về ăn uống xong, đưa đồ cho thầy xong liền đi tới nhà Vương Giam.

Mở cửa ra đạp vào mắt là một người cô chưa từng gặp mặt, trên người đó có một khí thế vênh váo hung hăng cao cao tại thượng, nhưng mà không làm cho người ta chán ghét.

Sau đó Vương Giam rối bù đi ra, nhìn thấy Mi Giang Ảnh như thấy được ân nhân, ôm cô không buông tay. Một mực ôm đến khi người kia hơi lạnh toàn bộ được phát ra…

“ cái này… Là trải qua một cuộc chiến đấu gian khổ sao?” Trong phòng loạn đến chỗ đặt chân cũng không có.

Nói đến đây, Vương Giam hối hận ruột đều muốn lộn lên rồi. Tên của người kia là Đường Tống Nguyên, là con gái cành vàng lá ngọc mà Vương Giam bắn đại bác cũng không tới. Nói tới chỗ này Vương Giam nghiến răng nghiến lợi : “Nói cách khác là hòn ngọc quý trên tay như chị.”

Mi Giang Ảnh chỉ có thể tự nói trong lòng, mình cũng chưa nói gì a…

Hai người này rất có ý tứ đấy chứ, lần thứ nhất gặp mặt thì vừa thấy đã yêu; lần thứ hai gặp mặt liền xác lập quan hệ, vậy mà lại trực tiếp về nhà cùng người nhà than thở. Người lớn hai nhà tức giận thiếu chút nữa trúng gió, Đường Tống Nguyên nói nếu như quan hệ xác lập rồi liền ở cùng một chỗ là tốt nhất, sau đó chỉ ngắn ngủn gần hai tháng, hai người liền qua sống cùng nhau như vợ chồng…

A? vợ chồng? !

Vương Giam gật đầu liên tục, nói: “hết thảy cô ấy đã đến nơi này của chị rồi, cuộc sống của chị bây giờ cứng rắn bị nhét vào được một người!”

Mi Giang Ảnh sợ ngây người, chỉ có thể tự đáy lòng bội phục dũng khí của các cô.

Sau đó, hai người cơ bản là lạ lẫm ở cùng một chỗ, xung đột đến như tia lửa, bão tố đều đến rất dễ dàng, trong khi đó hai vị tiểu thư này còn chưa từng có tự sống như vậy bao giờ.

Vương Giam cảm thấy trong nhà có người, liền không cần người giúp việc nữa, sau đó hai người ý thức được từ trước giờ mình mười ngón chưa dính nước có hậu quả nghiêm trọng ra sao —— trong nhà cùng với bãi rác không khác nhau là mấy. Người sống sờ sờ ở trước mắt, mỗi ngày lại chỉ ăn với ngủ, vậy mà không thể làm cho hai người náo loạn chia tay, trái lại, hai người kia đều hăng hái, sẽ không chỉ học cũng muốn bắt chước vẽ tranh.

Mi Giang Ảnh thở dài, sau đó vén tay áo lên hỗ trợ quét dọn. Không có cách xử lý a, ai bảo cô còn chỉ Vương Giam vẽ tranh đây.

Đường Tống Nguyên tuy rằng vẻ mặt khó ở, thế nhưng cũng rất nghiêm túc hỗ trợ quét dọn, Mi Giang Ảnh cảm thấy hẳn là một người tốt a.

“Kỳ thật hai người có thể thử từ từ tìm hiểu, không cần ở cùng nhau ngay từ đầu a?” Mi Giang Ảnh thử nói.

Trên mặt Đường Tống Nguyên rất nghiêm túc, nhưng cũng lại rất nghiêm túc trả lời vấn đề của cô: “Lần thứ nhất gặp được đã rất yêu thích, tôi không muốn buông tha.”

“Có thể đi từng bước một a, thoáng cái đã ở cùng nhà cãi nhau mà trở mặt rồi, không tốt lắm đâu?”

“Không sao cả , sớm muộn gì đều sẽ biết rõ.”

Mi Giang Ảnh nhìn cô có thương tích,hỏi: “Đây là bị sao?”

“Lúc nấu ăn không cẩn thận bị cứa phải thôi .”

Mi Giang Ảnh thở dài.

Buổi tối Đường Tống Nguyên thật đúng là xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, thấy cô cẩn thận tỉ mỉ ở bên trong bận việc, Mi Giang Ảnh còn có chút mong đợi.

“Này? Chính là bán ra bên ngoài cũng được đấy a? Ân, đúng, như cũ.”

“Chị đang ở đây làm gì vậy?” Mi Giang Ảnh hỏi.

Vương Giam vẻ mặt thấy chết không sờn nói: “Chị ở đây để cứu vớt em.”

Quả nhiên, Đường Tống Nguyên làm được đồ ăn, chính là vũ khí tốt nhất đấy a.

Đường Tống Nguyên nhíu lông mày cân nhắc, để xem cái này cuối cùng xuất hiện vấn đề ở nơi nào…

Bộ dạng như vậy lại để cho Mi Giang Ảnh cười trộm.

Buổi tối trở về phòng ngủ Mi Giang Ảnh nhận được điện thoại của Quân Dĩ Khinh , : “Đồ đạc của chị sẽ gửi bưu điện qua trước, em nhận giúp chị nhé.”

“Cô thật sự là sẽ đến đây?”

Quân Dĩ Khinh chẳng muốn trả lời vấn đề này nữa, nói: “Thời gian cụ thể chờ chị thông báo cho em sau a.”

Chỗ này tới trường Đại học tổng hợp Quân Dĩ Khinh chuyển tới không xa, ngồi xe buýt hai ba chuyến là đến.

Rõ ràng là cùng nhau lớn lên, từ nhỏ ăn mặc ở đều cùng một chỗ, Mi Giang Ảnh cho rằng mình sẽ không có cảm giác hưng phấn như Vương Giam, thế nhưng cô lại rất chờ mong, thậm chí kích động với chuyện gì xảy ra? Cô hận hiện tại Quân Dĩ Khinh không thể bên cạnh mình lúc này.