Chương 30

Hai người cơm nước xong xuôi đi về nhà, vừa bước vào phòng khách liền ngẩn người khi thấy một đống quần áo trên bàn . Quân Dĩ Khinh cùng Mi Giang Ảnh nhìn thoáng qua nhau, Mi Giang Ảnh không cảm thấy có cái gì cả, chỉ sợ Quân Dĩ Khinh cũng sẽ bị mắng theo.

Ngược lại với lo lắng thì Quân Dĩ Khinh lại có vẻ mặt nhẹ nhõm.

Mi Trường Thắng hỏi: “Đây là cái gì?”

Mi Giang Ảnh không mở miệng, Quân Dĩ Khinh liền đoạt lời trước : “Chú, chú tự ý lật đồ đạc của chúng ta sao?”

Mi Trường Thắng sửng sốt một chút, có vẻ hơi lúng túng. Tuy rằng một mực xem Quân Dĩ Khinh như con đẻ, thế nhưng mỗi người đều có không gian riêng tư của chính mình, mặc dù là cha mẹ cũng không được phép xông vào tùy tiện như vậy.

Thời Hạ Tiết nói: “Đúng vậy, là chúng ta lật đấy. Nếu như chúng ta không tìm, còn không biết các cô…lấy những bộ đồ này ở đâu ra hay sao?”

Quân Dĩ Khinh nói: “Hai người không được chúng ta cho phép mà tự tiện lật đồ đạc của chúng ta, cái này có chút quá mức rồi đấy.”

“Đừng có đổi chủ đề, nói, những bộ quần áo này từ đâu mà có?”

Mi Giang Ảnh đang muốn nói là cô kiếm tiền mua được, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể lừa gạt qua thì tốt rồi.

Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, Quân Dĩ Khinh cướp lời: “Là mẹ của Tiểu Ảnh mua cho chúng ta đấy.”

Không lường trước được kinh ngạc nhìn cô —— cái này giống như không phải Quân Dĩ Khinh mà cô biết.

Sắc mặt của Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết đã khó coi tới cực điểm rồi. Mi Trường Thắng e ngại Thời Hạ Tiết ,nên liền nổi giận lên đầu Mi Giang Ảnh —— hắn nổi giận, nói: “Nuôi mày nhiều năm như vậy, coi như là nuôi dưỡng con chó cũng nên biết rõ đâu là chủ nhân chứ!”

Mi Giang Ảnh trầm mặc không nói lời nào.

Quân Dĩ Khinh phản bác nói: “Chú, người nói gì vậy, Tiểu Ảnh thế nào cũng là người con gái ruột của chú a! Hơn nữa, nếu như là nuôi dưỡng con chó, đã sớm chết rồi, còn có thể sống đến bây giờ sao?”

Thời Hạ Tiết kinh ngạc: “Thái độ đây của con là đang cùng người lớn nói chuyện sao? dạy bảo nhiều năm như vậy,mà chỉ có mấy bộ quần áo đã mua chuộc hả? Cũng thật là có lương tâm, Nếu muốn quần áo, nói với mẹ, mẹ cũng có thể mua cho con.”

“Quần áo chẳng qua là thể hiện sự quan tâm, Tiểu Ảnh cái gì cũng chưa nói dì liền đã mua, đây mới là trọng điểm. Mà không phải chúng ta mở miệng hai người mới mua.” Theo Quân Dĩ Khinh nói, Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết quan tâm đối với Mi Giang Ảnh chưa bao giờ để ý tới những chuyện này, cho nên luôn oan uổng Mi Giang Ảnh. Cô không muốn khoa trương Loan Nhuế Tịch, nhưng nghe lại chính là ý tứ như vậy.

Lời này quả thật làm cho hai người là cha mẹ nhiều năm như vậy thất vọng đau khổ, nguyên lai quan tâm con cái chẳng qua là mua mấy bộ quần áo là có thể thể hiện quan tâm. Thời khắc này Thời Hạ Tiết thực sự giận, phất tay lên hạ xuống một cái tát, đánh tới hoàn toàn chính xác trên mặt Mi Giang Ảnh.

Bị đánh bao nhiêu lần, điểm ấy kinh nghiệm vẫn phải có.

Một cái tát này thật đúng là mạnh, Mi Giang Ảnh bị choáng trong chốc lát, trên mặt nóng rát cảm giác đau đớn bao lấy các dây thần kinh.

“Dì, người đừng nóng giận. Quân Dĩ Khinh không có ý oán trách của hai người, con đây sẽ đem quần áo ném đi, về sau cũng sẽ không lại… Lại nhận đồ đạc của người đó nữa.” Mi Giang Ảnh nhàn nhạt mà nói.

Quân Dĩ Khinh đau lòng nhìn dấu tay trồi lên trên mặt của Mi Giang Ảnh , điều này nói rõ Thời Hạ Tiết dùng bao nhiêu lực.

Vì cái gì bọn hắn muốn ép Mi Giang Ảnh không được nhận Mẹ của mình đây? Mi Giang Ảnh vừa rồi cũng không dám gọi Loan Nhuế Tịch là Mẹ… Giữa bọn họ cuối cùng là có thâm cừu đại hận gì mà nhất định phải liên lụy đến Mi Giang Ảnh đây? !

Quân Dĩ Khinh không phục, cũng không muốn để cho Mi Giang Ảnh lại phải nén giận, đến cuối cùng ngay cả nhà cũng không muốn quay về!

“Không được! Quần áo này là dì Loan mua cho em đấy, một cái cũng không được ném!” Quân Dĩ Khinh sốt ruột, phủi đi quần áo ôm lấy, không cho phép Mi Giang Ảnh động vào.

“Quân Dĩ Khinh! Con…” Thời Hạ Tiết tức giận nói không nên lời.

Mi Trường Thắng nói: “Chúng ta đây cũng là vì muốn tốt cho hai con! Cháu không biết con đàn bà kia là hạng người gì, tiếp xúc thời gian dài sẽ học theo cái xấu thì làm sao bây giờ?”

Quân Dĩ Khinh cho tới bây giờ cũng không muốn nghe , buồn cười mà nói, nói: “Đàn bà kia đàn bà kia…” Lúc trước gắng gượng cho qua cách xưng hô như vậy, chỉ có điều lúc đó Quân Dĩ Khinh không biết cách xưng hô như vậy là đang tổn thương như thế nào đối với Mi Giang Ảnh . Nghe chính bố mình xưng hô với Mẹ là “Đàn bà kia”,Lúc Mi Giang Ảnh một mình có khóc hay không đây?

“Không phải đàn bà kia, là mẹ Tiểu Ảnh!”

“Con câm miệng!” Thời Hạ Tiết muốn bật lửa, “Con còn không bỏ, mẹ đốt cho xem!”

Mi Giang Ảnh từ rất sớm cảm thấy mình đã là tường đồng vách sắt rồi, vô luận phát sinh chuyện gì cô cũng sẽ không tức giận sẽ không khóc, thế nhưng vừa rồi rõ ràng cô khống chế không được chính mình —— nhìn Quân Dĩ Khinh dốc sức liều mạng vì mình bênh vực, Mi Giang Ảnh lần nữa tin tưởng, chính thức của cường đại không phải kiên cường, mà là ôn nhu.

Khi bọn hắn không phát hiện Mi Giang Ảnh lau nước mắt rồi, nói: “Bố, bất kể thế nào những quần áo này bây giờ cũng là của con cùng Quân Dĩ Khinh rồi, nên xử lý như thế nào, cũng có thể để tự chúng ta quyết định. Huống chi đây cũng không phải là sai lầm lớn gì, hai người tự tiện lật tủ quần áo chúng ta, thật sự có chút quá mức.”

Mi Trường Thắng đã thành thói quen cách nhẫn nhục chịu đựng kia của con gái,nhưng hắn chưa từng có chú ý qua, con gái của hắn đã trưởng thành đến trình độ có thể bảo vệ mình. Bị tình huống như vậy gõ vào đỉnh đầu, không khỏi thẹn quá hoá giận, nói: “Chúng ta đây là vì tốt cho hai con! Các con không là con của chúng ta thì chúng ta sẽ quản sao!”

Mi Trường Thắng cầm quần áo lên, nói: “Mày xem một chút đây đều là quần áo cái gì ! A? Hiện tại cho hai người mặc đồ mắc như vậy, dưỡng thanh thói quen kiêu xa cho hai người, về sau sẽ sửa như thế nào? Cái này là dụng tâm của con đàn bà kia.”

Mi Giang Ảnh cảm thấy buồn cười, nói: “Chẳng qua là mấy bộ quần áo mà thôi, mà bố thật sự liên tưởng đến nhiều như vậy, con cũng không có phản bác, chỉ có thể nói rõ, qua nhiều năm như vậy ,cuộc sống Mẹ trôi qua so với bố tốt hơn nhiều.”

“Mày!”

“Ta cũng đã sớm nói rồi, nuôi Bạch Nhãn Lang, đức hạnh không khác gì mẹ của nó.” Mọi người ồn ào làm bà nội cũng tỉnh dậy. Bà cũng đã nghe thời gian rất lâu, biết rõ là chuyện gì rồi. Bà luôn luôn không thích Loan Nhuế Tịch, cũng không thích Mi Giang Ảnh là một cháu gái. Nếu không phải nhờ công lao của Thời Hạ Tiết, bà cũng sẽ chướng mắt Quân Dĩ Khinh là một cô gái.

Quân Dĩ Khinh trừng mắt nhìn bà, cô cảm thấy càng ngày càng chán ghét bà —— già mà không kính.

Mi Giang Ảnh đối với Mi Trường Thắng vẫn tồn tại một ít tưởng tượng, hy vọng có một ngày bố của cô nghĩ thông suốt, hai cha con cô có thể thân thiết một ít. Thế nhưng mà đối với bà nội của cô, thật sự là từ trong lòng bà đã chán ghét, ỷ vào mình là người già, nói chuyện không chút nào chú ý đến cảm thụ của người khác.

“Bà, lời này của bà là có ý gì? Ngóng trông cháu là Bạch Nhãn Lang, chờ đến khi bố già rồi cũng không ai hiếu kính, người liền vui vẻ sao?”

BA~, lại là một cái tát, Mi Trường Thắng cả giận nói: “ như thế nào mày lại nói chuyện với bà như vậy? !”

Mi Trường Thắng có lẽ còn có chút tâm tư tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng sẽ không hoàn toàn biểu đạt, chỉ cứng rắn đánh đau Mi Giang Ảnh.

Mi Giang Ảnh rất đau, trái một cái tát phải một cái tát , đầu đều bị đánh đến muốn ngất xỉu rồi.

“Quần áo chúng ta lấy về, yên tâm đi, về sau sẽ không cho các người nhìn thấy.” Mi Giang Ảnh chỉnh đốn quần áo, Quân Dĩ Khinh cũng vội vàng đem quần áo ôm lấy vào lòng.

“Nhưng mà, đó là mẹ của con, con muốn đối đãi như thế nào với mẹ là chuyện của con.” Mi Giang Ảnh nói với Mi Trường Thắng .

Khi con lớn hơn, xác thực không thể quản. Không phải giống như khi còn bé không nghe lời đánh một trận là có thể quản được rồi.

Thời điểm này Quân Dĩ Khinh cũng đã nổi nóng, dứt khoát sẽ đem lời nói nói ra, nói: “Còn có một việc, con đã hướng trường học ở thanh phố M đưa ra đề nghị xin chuyển trường. Trường học đã thông qua, sau học kỳ này sẽ đi trên thành phố M học.”

Đây không thể nghi ngờ là một quả Boom, so với trước còn hung mãnh hơn.

“Cái gì?” Thời Hạ Tiết đều ngây ngẩn cả người, Mi Trường Thắng cũng kinh ngạc đến ngây người nhìn cô.

Mi Giang Ảnh cũng ngơ ngác nhìn Quân Dĩ Khinh.

“Đây không phải thương lượng, là sự thật.” Quân Dĩ Khinh chứng kiến bộ dạng bọn hắn kinh ngạc đến ngây người , liền có một loại kɧoáı ©ảʍ đã trả thù, nói xong cô liền lôi kéo Mi Giang Ảnh trở về phòng.

Quân Dĩ Khinh lo lắng nhìn mặt của Mi Giang ảnh, nói: “Làm sao bây giờ, đã sưng lên rồi, khóe miệng, khóe miệng còn có máu! Chị đi mua thuốc.”

Mi Giang Ảnh giữ chặt cô, cắn răng cố gắng không liên lụy đến cơ trên mặt, nói: “Không cần. Lời cô mới vừa nói đều là thật?”

Quân Dĩ Khinh gật đầu.

Mi Giang Ảnh nói: “Cô… Cô không sao chứ? đại học tổng hợp bên kia bất quá là cái trường học bậc hai mà thôi, cô từ trường bậc một xuống đến bậc hai, đầu óc cô bị hỏng rồi hả?”

“Chị cũng muốn đi học trường công bên em, nhưng mà quá khó khăn, người ta căn bản không nhận. Chị nghĩ kĩ rồi, về sau thi nghiên cứu xong rồi học lấy bằng tiến sĩ cũng vẫn kịp.” Quân Dĩ Khinh nói nhẹ nhõm.

“Vì cái gì?”

“Em nói a, Em không muốn trở về vậy để chị qua.” Quân Dĩ Khinh nói.

Con mắt Mi Giang Ảnh vừa đỏ lên cô liền quay đầu nhìn về phía khác. Quân Dĩ Khinh cũng không cho cô phải lúng túng, quay người đi chỉnh đốn lại quần áo.

Buổi tối lúc ngủ, Mi Giang Ảnh nắm tay của cô, nói: “Đừng tức giận dì.”

“Không tức giận mới là lạ, vốn không có việc gì, nhưng mẹ của chị cũng không khuyên giải chú lấy một chút. Bằng không cũng không tới tình trạng như vậy.” Quân Dĩ Khinh còn lo lắng mặt của Mi Giang ảnh đây.

Mi Giang Ảnh cười cười nói: “Không sao, chẳng qua là nếu như ngay cả cô cũng cùng dì cãi vã rồi, ai tới đó giảng hòa tôi cùng bố của tôi đây?”

Quân Dĩ Khinh đau xót, ôm cánh tay của cô nói: “Em có chị.”

Sáng hôm sau Mi Giang Ảnh thức dậy muộn, Quân Dĩ Khinh nhẹ chân nhẹ tay đi ra, nhìn thấy Thời Hạ Tiết bận việc trong phòng bếp , cô lặng yên đi vào.

Thời Hạ Tiết đang tức giận nên không nói chuyện với cô. Quân Dĩ Khinh thấy được trên bàn có bánh quẩy cùng món đậu phụ sốt tương rồi, chính mình tiến vào trong phòng bếp lấy nước ấm . Sau đó quay đầu trở về phòng.

Mi Giang Ảnh dậy thì khuôn mặt đều sưng lên rồi. Đã là cô gái hơn hai mươi tuổi , cái dạng này thì nơi nào đều không dám đi. Sáng sớm Quân Dĩ Khinh còn có suy nghĩ muốn giải hòa bầu không khí cùng Thời Hạ Tiết , nhưng khi thấy khuôn mặt Mi Giang Ảnh, ý tưởng gì cũng không có. Tranh thủ thời gian đi tiệm thuốc mua thuốc tiêu sưng .

Mi Giang Ảnh nhìn bộ dáng của mình thật sự là buồn cười,cô tự giam mình ở trong phòng một ngày cũng không có thò đầu ra.

Buổi tối Mi Trường Thắng nói: “Làm sao vậy, nó còn muốn được chiều chuộng sao, cơm cũng không đi ra ăn?”

Quân Dĩ Khinh đặt bát xuống bàn âm thanh rất lớn, đủ thấy lửa giận của cô, còn hết lần này tới lần khác giảm thấp âm lượng nói: “Tối hôm qua là ai một người một cái tát ? Cũng không hỏi Tiểu Ảnh tổn thương như thế nào? Lớn như vậy rồi còn bị đánh thành như vậy, như thế nào còn có thể đi ra ngoài! Hai người một chút cũng không hiểu sao?” Sau đó bưng đồ ăn trở về phòng.

Mi Giang Ảnh sưng cả mặt, nhấn rõ từng chữ cũng không thể nói rõ ràng lắm, nói: “A… như vậy rồi, không ăn cơm được.”

“Như vậy sao được a, sẽ đói đấy.”

Mi Giang Ảnh vẫy vẫy tay, nói: “Không sao.”

Quân Dĩ Khinh quệt mồm, lo lắng nhìn cô.

Mi Giang Ảnh cười cười, nói: “Chị, em thật sự không thể ăn.”

Quân Dĩ Khinh mở to hai mắt, giật mình hỏi: “Em nói… Cái gì?”

Mi Giang Ảnh tuy rằng mặt xưng phù lên, thế nhưng khi cười rộ lên nhìn vẫn rất đẹp, con mắt cong cong.

“Chị.”

Quân Dĩ Khinh lập tức đỏ tròng mắt, lấy tay lau thoáng một cái, nói: “chị đem thức ăn nấu thành cháo rồi em dùng ống hút ăn.” Nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.