chương 32

Tính cách Quân Dĩ Khinh kiêu ngạo dù có mười con ngựa kéo cũng không thể thay đổi, Thời Hạ Tiết nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng. Thời Hạ Tiết nghĩ tới Loan Nhuế Tịch, nếu như Quân Dĩ Khinh là vì Mi Giang Ảnh mà chuyển trường, vậy thì để cho Loan Nhuế Tịch đi khích lệ Mi Giang Ảnh,rồi lại thuyết phục Mi Giang Ảnh đi khích lệ Quân Dĩ Khinh, như vậy cũng có thể a? Nói như thế nào thì Loan Nhuế Tịch cũng là mẹ, tâm tình của cô lúc này chỉ vậy mới có thể hiểu rõ.

Thời Hạ Tiết hỏi Mi Trường Thắng phương thức liên lạc của Loan Nhuế Tịch, hai người bởi vậy mà cãi nhau một trận. Nội dung cãi nhau không cần nói cũng có thể biết rõ, Thời Hạ Tiết nói qua nói lại cuối cùng liền khóc nói.

“Anh nói em không nên làm con của mình đau, nhưng hiện tại sảy ra chuyện như vậy, anh sẽ không chịu giúp đỡ một chút phải không? nếu bởi vậy mà Khinh Khinh bị hủy tiền đồ thì phải làm sao bây giờ? Không phải con anh sinh nên không để ý đúng không?”

Đối mặt với những lời chỉ trích của Thời Hạ Tiết, lại nhớ đến Thời Hạ Tiết phải trả giá qua nhiều năm như vậy , Mi Trường Thắng liền trầm mặc. Cả đời này hắn cũng không muốn cùng Loan Nhuế Tịch liên hệ với nhau nữa, Loan Nhuế Tịch cũng biết, cho nên lúc nhận được điện thoại Mi Trường Thắng cũng thấy hoài nghi mình có nhìn lầm hay không.

Nghe rõ được ý tứ của Mi Trường Thắng, Loan Nhuế Tịch cảm thấy buồn cười, nói: “Qua nhiều năm như vậy, anh còn không cho Tiểu Ảnh biết bất cứ tin tức gì của tôi, hiện tại lại để cho tôi khuyên bảo Tiểu Ảnh… liền lời của anh con bé còn không nghe, anh cảm thấy nó có thể nghe tôi đấy sao?”

“Các ngươi không phải gặp nhau rồi đấy sao?” Mi Trường Thắng ghen tuông mười phần khi nói lời này.

“Anh nghe ai nói hay sao? Tiểu Ảnh hiện tại một câu cũng không chịu chủ động nói với tôi, đây đều là công lao của anh đấy.” Loan Nhuế Tịch nghĩ đến cũng không khỏi tức giận.

Mi Trường Thắng trầm mặc một hồi, nhưng lại nghĩ đến Thời Hạ Tiết, vẫn là không nể mặt , nói: “Bất kể như thế nào, cô cũng là mẹ của nó, nói bao nhiêu nó cũng có thể nghe lọt một chút a, làm sao cho nó khuyên Quân Dĩ Khinh một chút đi.”

“Thời điểm này anh biết rõ tôi là mẹ của nó rồi sao?” Loan Nhuế Tịch nói xong cũng tắt điện thoại.

Mi Trường Thắng lầm bầm một câu, cùng một bộ dạng như trước kia.

Loan Nhuế Tịch coi như là đã đáp ứng, chỉ có điều, muốn nói như thế nào, nói vào lúc nào chính cô cũng không có yên lòng. Hiện tại cũng chỉ có Quân Dĩ Khinh nói thì Mi Giang Ảnh mới có thể nghe một chút, cái này trái lại lại để cho Mi Giang Ảnh khích lệ Quân Dĩ Khinh… Trách không được Mi Trường Thắng phải gọi điện thoại đến.

Lần trước nói thuận theo tự nhiên, lần này sao có thể làm cho trọn vẹn đây? Loan Nhuế Tịch cũng sầu muộn.

Loan Nhuế Tịch suy nghĩ một chút, trực tiếp đem điện thoại gọi cho Quân Dĩ Khinh. Quân Dĩ Khinh thấy người gọi đến là Loan Nhuế Tịch, ở trong lòng lẩm bẩm mấy câu mới dám nhấc máy, đây là diễn cái nào cái đó xuất hiện sao?

“Dì có chuyện gì không?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

Loan Nhuế Tịch nói: “Không có việc gì, nghe nói cháu muốn đến bên này đi học đúng không?”

“Đúng vậy ạ.”

“Vậy cũng rất tốt, bên này cơ hội vào nghề cũng sẽ thêm một điểm. Nghe nói cháu cùng Tiểu Ảnh quan hệ rất tốt, hai chị em ở cùng một chỗ có thể chăm sóc lẫn nhau cũng rất không tệ đấy.”

“Dạ, đúng vậy a.”

Loan Nhuế Tịch nói tiếp : “Tiểu Ảnh cũng là bề bộn,gần đây thầy Khương muốn làm cái triển lãm tranh, ngoại trừ đi học chính là bề bộn chuyện này, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn . Nó còn muốn chiếu cố công việc ở quán vẽ tranh nữa, cái này một người hận không thể biến thành hai người được a.”

Trách không được gần nhất không có tin tức gì, nguyên lai là bề bộn những việc này đây. Quân Dĩ Khinh không nói gì.

“Kỳ thật thầy Khương cũng muốn để cho Tiểu Ảnh đem việc ở quán bỏ lại.”

“Vì cái gì a?”

“Việc của họa sĩ bọn hắn… Ài, nói không rõ. Thầy Khương có ý là, Tiểu Ảnh là có thiên phú, chuyên tâm bồi dưỡng tương lai nói không chừng sẽ trở thành một hoạ sĩ. Đã có hy vọng thì cũng đừng có dính một chút gì đến những chuyện tầm thường, họa sĩ luôn có điểm thanh cao như vậy. Đương nhiên điều này cũng rất dễ lý giải, người thường đi chỗ cao, bất kể như thế nào tư thái cũng muốn bày cao.”

Quân Dĩ Khinh nghe chuyện kia cũng không phải chuyện quan trọng gì lắm.

“Cháu muốn tới cũng rất tốt, quan hệ của hai người có thể đến như bây giờ cũng là khó có được. Chờ cháu đến, phải giúp dì chiếu cố thật tốt cho Tiểu Ảnh nha, về sau có thể nó sẽ càng ngày càng bận rộn đấy.”

Lời này càng ngày càng không đúng rồi a.

“Đến lúc đó có thể sẽ phải để cho cháu quan tâm nhiều đấy, cháu cũng biết Tiểu Ảnh nếu bề bộn công tác, thì thật sự là không muốn sống một cách tử tế được. Đến lúc đó có cháu chiếu cố nó rồi có thể càng thêm chuyên tâm vào công việc của mình hơn.”

Quân Dĩ Khinh nhíu mày, lời này nói cứ như cô rất rảnh rỗi vậy.Việc học đại học vốn là rất nặng nề, kỳ thật cũng không có bao nhiêu thời gian đi chiếu cố Mi Giang Ảnh a… Hơn nữa, cô chuyển trường cũng không phải… Được rồi, đúng là bởi vì Mi Giang Ảnh thật, nhưng mà…

Quân Dĩ Khinh tự mâu thuẫn.

Loan Nhuế Tịch biết lời nói của mình có hiệu quả, cũng không nói thêm, nói: “Vậy khi nào tới đây cháu gọi điện thoại cho dì, dì đi đón cháu.”

“Dạ, cám ơn dì.”

Quân Dĩ Khinh cúp điện thoại, cảm giác như mình hoàn toàn là đang xen vào việc của người khác vậy. Quân Dĩ Khinh xác thực đã muốn ở lại, Mi Giang Ảnh có hy vọng chính mình qua hay không đây? Thời gian dài như vậy đều là mình chủ ý, Mi Giang Ảnh có phiền hay không phiền đây?

Loan Nhuế Tịc nói không có gì sai, nhưng là có đạo lý của cô, Mi Giang Ảnh vì mình mỗi ngày đều cố gắng vươn lên, dù sao người luôn có phân chia , chính mình không cố gắng sớm muộn cũng bị bỏ lại phía sau.

Cô đột nhiên rất muốn gọi điện thoại hỏi ý của Mi Giang Ảnh một chút.

Giọng Mi Giang Ảnh rất mệt mỏi, nhưng trạng thái lại rất hưng phấn.

“Gần đây em rất bận hay sao?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

“Ừ, đúng vậy. Thầy muốn làm triển lãm tranh nên hiện tại cũng đang bận chuyện này. Là cấp bậc đại sư đấy nha, kết giao cũng đều là người mà không phải họa quán có thể gặp được.” Mi Giang Ảnh rất hưng phấn nói.

“Thật sao?”

“Đúng vậy , thầy Khương kết giao với những người này nói như thế nào cũng quá tốt rồi, không phải người bình thường có thể tiếp xúc được. Tuy rằng hiện tại bề bộn đến đầu óc choáng váng đấy, thế nhưng là rất có giá trị.”

Quân Dĩ Khinh nghe rất thất lạc, giống như trên đường đi này Mi Giang Ảnh đã không cần cô nữa rồi.

“A, đúng rồi. Đồ cô gửi qua bưu điện tôi nhận được rồi, đang đặt ở trong phòng ngủ đây. Lúc nào cô đem hành lý gì gì đó gửi tới đây, tôi lại để cho Vương Giam lái xe đi lấy về. cô không biết đâu , bởi vì hiện tại tôi giúp đỡ thầy Khương xử lý triển lãm tranh, Vương Giam đối với tôi rất nghe lời, cuối cùng đem những khổ sở lúc trước đòi lại không ít a.”

Nghe Mi Giang Ảnh “Khoe khoang” như vậy, trong lòng Quân Dĩ Khinh không biết nên có tư vị gì, hình như là nuôi lớn một đứa trẻ để rút cuộc nó lại thoát ly chính mình, bay về phía tốt hơn rồi. Loại cảm giác mất mát này thật sự là không dễ chịu.

Loan Nhuế Tịch nói cũng giống như cho cô nhiều cái tát vậy, rất khó chịu. Quân Dĩ Khinh cũng không phải người trông trẻ là Mi Giang Ảnh, nói cách khác như là cô đi hầu hạ Mi Giang Ảnh vậy, có ý gì đây?

Quân Dĩ Khinh lâm vào hoàn cảnh khó xử rồi, đi thì có loại cảm giác là bị người khác xem thường, không đi thì lời của cô đã nói ra rồi, hiện tại đổi ý thì phải giải thích như thế nào cùng Mi Giang Ảnh đây?

Sự tình phát triển đến tình huống như vậy, tựa hồ đã không còn đơn giản như lúc ban đầu nữa rồi. Xen lẫn nhiều tâm tình ở bên trong như vậy, cô đi qua, sẽ được không đây?

Hiện tại Quân Dĩ Khinh lùi bước rồi, mọi người gây áp lực cùng Mi Giang Ảnh không xác định tại thời khắc này đều bạo phát ra. Cô phải làm sao đây?

Trường học Quân Dĩ Khinh cũng đúng lúc đè nặng chuyện của cô không chịu xử lý, Quân Dĩ Khinh cũng bởi vì chuyện này mà tâm tình không giống lúc trước là luôn thúc giục. Lý Mặc Chu nói đừng đi, chờ tốt nghiệp xong rồi đi cũng chưa muộn, điều này cũng không có thời gian dài như vậy.

Quân Dĩ Khinh không biết giải thích thế nào, cái này căn bản không phải vấn đề về thời gian. Bất an cùng nôn nóng trong lòng cô rốt cuộc là bởi vì sao?

Mi Giang Ảnh bởi vì vội vàng cùng thầy Khương chuẩn bị triển lãm tranh, xác thực không có thời gian cùng Quân Dĩ Khinh liên lạc. Ngày thầy Khương mở triển lãm tranh đến càng nhiều người nữa, có một bộ phận mà lúc trước Mi Giang Ảnh đã từng thấy ở trên báo chí. Mi Giang Ảnh bởi vì quyền lực mà đem Vương Giam vào được, kết quả sau khi đi vào lại phát hiện Đường Tống Nguyên đã ở đây, Mi Giang Ảnh cùng Vương Giam đều sợ ngây người. Đường gia đến tột cùng là cái gia đình gì a? !

Vương Giam kinh ngạc về sau liền hùng hổ tìm Đường Tống Nguyên tính sổ, sớm biết cô ấy có thể đi vào thì mình còn phải xin Mi Giang Ảnh hỗ trợ làm gì đây.

Triển lãm tranh tổ chức vô cùng thành công, bận rộn nhiều ngày cái sợ nhất cũng không có vấn đề gì lớn rồi. Mi Giang Ảnh cuối cùng cũng thở phào, Lâm Tiêu Tương lúc trước cũng từng chuẩn bị qua một lần triển lãm tranh, cho nên lần này rất thành thạo.

“Lần thứ nhất làm như vậy là rất tốt rồi.” Lâm Tiêu Tương nói.

“Em cảm giác a, nửa cái mạng cũng không còn.” Mi Giang Ảnh nói.

Lâm Tiêu Tương nói: “Đợi triển lãm tranh xong, cô sẽ khao một bữa.”

“Cái này cũng không dám.”

Hai người trốn ở góc phòng tranh thủ thời gian, chỉ chốc lát sau liền thấy một người nam nhân đi đến, hình như là Lâm Tiêu Tương quen biết, hai người liền đi một bên nói chuyện phiếm . Mi Giang Ảnh một mình ngồi ở đây, nói thật ra cô nghĩ đến Loan Nhuế Tịch cũng sẽ tới, nhưng lại không có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chứng kiến Loan Nhuế Tịch vẫn theo bản năng là muốn né tránh.

Mi Giang Ảnh muốn đem những việc vặt này vứt bỏ sang một bên, lần này bất kể thế nào cũng là lần thứ nhất tham gia tổ chức triển lãm tranh, chuyên tâm hưởng thụ thành quả của mình a.

Có lẽ về sau cô cũng có thể chuẩn bị cho mình một lần, nơi đây đều treo đầy tranh của mình vẽ…

Đang xem thì chứng kiến người mà cô không tưởng tượng được, Mi Giang Ảnh trực tiếp đi qua, nói: “Chị, sao lại tới đây?”

Quân Dĩ Khinh đang tìm cô ở đâu,nhìn thấy cũng rất cao hứng, nói: “Lần thứ nhất em tham dự tổ chức triển lãm tranh, chị cũng muốn đến xem.”

“Không nói sớm a, như vậy sẽ không cần mua phiếu vào. Tôi mang chị vào là được.”

Quân Dĩ Khinh cười cười, nói: “Em dẫn chị đi dạo nha.”

“Được.”

Mi Giang Ảnh tự nhiên mà dắt tay của cô, Quân Dĩ Khinh nhìn một bên mặt của cô. Mi Giang Ảnh thật sự đã trưởng thành, nụ cười trên mặt không còn là cương quyết bướng bỉnh nữa, mà là mang theo tự tin cùng thỏa mãn, sẽ không còn có hận mà trở nên bình thản hơn rất nhiều.

Mi Giang Ảnh giới thiệu Vương Giam cùng Đường Tống Nguyên, còn có Lâm Tiêu Tương, gặp thầy Khương nhàn rỗi cũng giới thiệu. Thầy Khương chứng kiến Quân Dĩ Khinh ngược lại rất hài lòng, nói: “Hoan nghênh hoan nghênh.”

Bởi vì Loan Nhuế Tịch đã ở đây nên ba người không thể tránh khỏi đối mặt nhau. Loan Nhuế Tịch rất kinh ngạc khi thấy Quân Dĩ Khinh đến, nhưng cũng không nói gì thêm, nói: “Buổi tối cùng ăn một bữa cơm a?” Là nói với Mi Giang Ảnh. Mi Giang Ảnh còn không có gật đầu đồng ý nhưng Loan Nhuế Tịch cũng đã thành thói quen.

Quân Dĩ Khinh nói: “Chắc là không được đâu rồi, đêm nay bọn cháu còn có chút việc, khả năng là không có biện pháp cùng dì ăn cơm rồi.”

Mi Giang Ảnh ngược lại là có chút hiếu kỳ, có chuyện gì đây?

Mi Giang Ảnh mang Quân Dĩ Khinh đi ăn, Quân Dĩ Khinh không đi cái nơi mà tiêu phí không dậy nổi này. Cô cùng Mi Giang Ảnh chênh lệch thật sự là càng lúc càng lớn, Mi Giang Ảnh đã cảm thấy khách sạn lớn cũng không có cái gì đặc biệt, lúc trước là theo chân Quán trưởng thường xuyên ra vào, lần này xử lý triển lãm tranh, lại cùng nhân viên công tác đi lại suốt, không khác nào về nhà. Thế nhưng đối với Quân Dĩ Khinh khi tiến vào nơi này vẫn là khϊếp đảm, cô lôi kéo Mi Giang Ảnh đi quán nhỏ khác, cho Mi Giang Ảnh mua phần ăn, đem Cocacola đổi thành nước lọc.

Quân Dĩ Khinh rất ít khi có hành động trẻ con như vậy, Mi Giang Ảnh nói: “Mời chị ăn bữa tiệc lớn chị không đi, lôi kéo tôi đến ăn cái này sao?”

Quân Dĩ Khinh nói: “Chị chỉ mời em ăn cái này, có ăn hay không?”

“Có ít còn hơn không, tôi đói lắm rồi, đương nhiên ăn.” Mi Giang Ảnh cũng không chọn.

Quân Dĩ Khinh nhìn cô ăn thức ăn nhanh, nói: “Chị cũng sẽ cố gắng, về sau mời em ăn những bữa tiệc lớn đấy. Hiện tại em chịu khó một ít nha.”

Mi Giang Ảnh nói: “Tôi đùa với chị đấy, ăn cái gì cũng được.”

Quân Dĩ Khinh cũng vừa ăn bên cạnh rầu rĩ nói: “Nói thật, chị cũng không có gì để tự tin. Về sau có thể tìm công việc gì công tác, có thể lợi nhuận bao nhiêu tiền, chị cũng không biết được. Lần này chuyển trường chị cũng không biết là tốt hay xấu, sẽ đối với tương lai có ảnh hưởng gì.”

“Ai biết chuyện sau này chứ, chị suy nghĩ nhiều quá.”

“Chị vẫn luôn làm từng bước để đến bây giờ, để cho chị bên ngoài… Một lần như vạy, chị đều sợ hãi. Thế nhưng làm từng bước mà nói lại rất không cam lòng, chỉ có thể một mực hâm mộ người khác.”

“Chị còn hâm mộ người khác, có bao nhiêu người hâm mộ chị còn không kịp. Chị bỏ Lý Mặc Chu, bao nhiêu người muốn đoạt lấy đây.”

“Chị hâm mộ Lý Mặc Chu có dũng khí cùng quyết tâm, hắn thích chính là thích tuyệt không che giấu, nói thật ra so với chị thật sự là chênh lệch nhiều lắm.” Quân Dĩ Khinh lầm bầm lầu bầu nói, lại để cho Mi Giang Ảnh khó hiểu, đây là thế nào?

“Mi Giang Ảnh, nếu như chị nói chị thích em, em có thể cũng yêu thích chị không?”



“Chị muốn nói là một mực yêu thích chị, không nên bởi vì chị nhu nhược liền buông bỏ chị, chị… chị đối với bản thân mình rất không có tin tưởng, chị sợ có một ngày em liền phiền chán sự bất lực của chị liền trốn tránh mà bỏ đi.”



“Chị thật sự không bằng em, chị cũng muốn tốt như vậy.”

Tỏ tình trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, mọi người cùng chính mình tưởng tượng cũng hoàn toàn khác nhau. Mi Giang Ảnh vẫn luôn cho rằng những lời này là nên để cô nói mới đúng, mà sự thật, lại là Quân Dĩ Khinh nói.

Quân Dĩ Khinh biểu lộ có chút lo lắng, hỏi: “Được không?”

Mi Giang Ảnh gật đầu, nói: “Tốt"