Chương 29

Mi Giang Ảnh giống như là không có chuyện gì, cần làm gì là làm cái đó. Có lẽ chính là thời gian dài như vậy nên đã thành thói quen a.

Thời điểm Quân Dĩ Khinh cùng Mi Giang Ảnh đi triển lãm tranh, cô cố ý đem quần áo mới Loan Nhuế Tịch mua cho các cô lấy ra mặc, Mi Giang Ảnh giật mình nhìn cô, nói: “Cô muốn làm gì vậy?”

Quân Dĩ Khinh đối với tấm gương ngắm nhìn trong chốc lát, nói: “ quần áo nhìn rất đẹp, không mặc là đáng tiếc lắm a. Dì đối với thời tiết bên này cũng hiểu rất rõ a.”

Mi Giang Ảnh đối với cô nhỏ tuổi, đây cũng quá giống với một đứa trẻ đang tức giận.

Quân Dĩ Khinh bị cười khuôn mặt đỏ bừng.

“Được rồi, đừng cười.” Quân Dĩ Khinh mang một ít giọng điệu làm nũng nói, sau đó cũng tìm ra một bộ quần áo mới, nói: “Đổi đi.”

Mi Giang Ảnh không chút do dự nói: “Được.”

Nếu như nói Mi Trường Thắng không biết các nhãn hiệu quần áo thì có thể tin được, nhưng mà Thời Hạ Tiết khẳng định là biết rõ. Hai người buổi sáng xong lại ăn mặc quần áo mà cô chưa từng thấy qua đi ra cửa, con mắt của phụ nữ giống như nhìn thấu được vậy, liếc mắt nhìn một cái là có thể đem giá cả quần áo đoán ra rất chuẩn xác.

Thời Hạ Tiết cũng không nhớ rõ đã cho các cô nhiều tiền đến mức để bây giờ có thể đi mua quần áo đắt tiền như vậy.

Quân Dĩ Khinh chưa từng đi tới nơi có phong cách như vậy,người đến xem triển lãm tranh cũng không nhiều, chỉ thưa thớt mà thôi. Quân Dĩ Khinh xem cũng không hiểu, chỉ có thể đi sau lưng Mi Giang Ảnh, Mi Giang Ảnh ngược lại nhìn rất dụng tâm rất cẩn thận.

Mi Giang Ảnh nhìn mấy bức tranh xong, phát hiện Quân Dĩ Khinh vẫn một mực ở sau lưng cô, hỏi: “Có phải rất nhàm chán hay không?”

Quân Dĩ Khinh nói: “Cũng không hẳn, chị nhìn cũng không hiểu cái gì.”

Mi Giang Ảnh nhìn đồng hồ nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi xem phim nha.”

Quân Dĩ Khinh có chút ngượng ngùng, nói: “Được.” Nói xong, con mắt liền chuyển hướng sang nơi khác.

Như thế nào mà giống như một cuộc hẹn hò nhỉ? Nghĩ như vậy cái này Quân Dĩ Khinh còn có chút chờ mong, không bằng xem phim xong lại đi ăn bữa cơm, buổi tối đi về nhà… Rất không tệ đấy a.

Kỳ thật Quân Dĩ Khinh cũng biết, chỉ cần cô đề nghị là Mi Giang Ảnh cũng sẽ không cự tuyệt. Có thể là có tật giật mình a, cô sợ nói ra bị Mi Giang Ảnh nhìn ra manh mối gì. Tuy rằng là như vậy, thực sự bây giờ rất nghiêm túc cân nhắc ăn cái gì mới tốt đây .

Mi Giang Ảnh mang theo Quân Dĩ Khinh nhìn toàn bộ quán, biết là Quân Dĩ Khinh đối với mấy cái này không có hứng thú, Mi Giang Ảnh cũng không ở lại lâu. Hai người liền ngồi xe buýt đi rạp chiếu phim.

Người trên xe buýt không nhiều cũng không ít, Quân Dĩ Khinh vừa vặn lên đúng chỗ người vừa xuống xe, Mi Giang Ảnh đem Quân Dĩ Khinh đến chỗ ngồi, chính mình thì đứng ở bên người cô.

Quân Dĩ Khinh ngẩng đầu lên là có thể thấy được Mi Giang Ảnh đang cười với cô, Quân Dĩ Khinh bị choáng váng luôn rồi, thấy hoa mắt, cảm giác đại não cũng không vận chuyển được gì nữa. Vội vàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cửa sổ xe chiếu lên bóng dáng nhàn nhjat của Mi Giang Ảnh, nhìn vào đấy có thể thấy Mi Giang Ảnh một mực nhìn cô. Thấy không rõ ánh mắt kia,nhưng Quân Dĩ Khinh có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ này.

Quân Dĩ Khinh cảm thấy có áp lực,cũng thật kỳ quái, cũng không có gì to tát mà chỉ là đi xem phim mà thôi, làm gì khiến cho cô khẩn trương như vậy đây?

Đã đến rạp chiếu phim, hai người đối với phim ảnh ngược lại là rất hợp ý nhau, cả hai đều chọn phim hành động. Một hộp lớn bắp rang, ăn rất vui sướиɠ, nhìn cũng rất vui a.

Quân Dĩ Khinh không biết Mi Giang Ảnh có cùng người khác xem phim hay không, ngược lại cô lại nhớ tới lần cùng Lý Mặc Chu đi cùng nhau, xem qua một bộ phim mà cảm giác toàn bộ bộ phim là một hành trình, như một bộ phim tua chậm, chậm muốn chết. Qua hơn nửa tiếng lại nhìn đồng hồ một lần, nhưng kỳ thật mới qua được năm phút đồng hồ.

Từ rạp chiếu phim đi ra, Quân Dĩ Khinh vẫn còn xoắn xuýt có nên cùng Mi Giang Ảnh ăn cơm hay không, lúc này Mi Giang Ảnh đã rất nghiêm túc nhìn tờ đơn tuyên truyền trên tay rồi, nói: “Nhà này nhìn cũng không tệ lắm, chúng ta đi ăn đi?”

“Được a.” Quân Dĩ Khinh căn bản không có nhìn Mi Giang Ảnh nói cái đó là một nhà hàng hay như thế nào —— dù sao đi đến chẳng phải sẽ biết sao.

Quân Dĩ Khinh mừng thầm.

Kỳ thật nếu như Quân Dĩ Khinh không phải cũng dùng tâm tư để suy đoán mà nói, thì cô có thể nhìn ra được Mi Giang Ảnh đắc ý cùng bất an. Mi Giang Ảnh dưỡng thành tính cách như vậy qua nhiều năm nên lời nói cũng ít đi, ở trước mặt Quân Dĩ Khinh lại càng sợ mình nói gì đó không đâu vào đâu, lại làm cho Quân Dĩ Khinh ngày càng rời xa mình, cho nên Mi Giang Ảnh vẫn luôn trầm mặc.

Quán hai người tới là một quán món cay Tứ Xuyên, hai người vào liền gọi hai món ăn, đồ ăn số lượng rất lớn nên ăn cũng đầy đủ. Quân Dĩ Khinh gắp miếng miến làm bắn nước canh ra, Mi Giang Ảnh thấy vậy liền rút khăn tay của mình ra cho cô lau.

Quân Dĩ Khinh nói: “Bẩn mất quan áo rồi, Không biết giặt được không a?”

“Yên tâm, nhất định có thể đấy.”

“Chị đi vào trong xử lý một chút.”

Mi Giang Ảnh vừa vặn nhận được điện thoại Vương Giam, Vương Giam ở bên kia như làm kẻ trộm, nói: “Cái kia… Xảy ra chuyện lớn rồi.”

Mi Giang Ảnh cũng căng thẳng theo, hỏi: “Chuyện lớn gì? Làm sao vậy?”

Vương Giam trốn bố mẹ ở trong nhà WC gọi điện thoại, thi thoảng cô lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn một chút bên ngoài, liên tục xác nhận không ai mới dám nói: “Chị… Chị gặp được mẫu người lí tưởng mà chị thích rồi.”

Mi Giang Ảnh xám xịt, nói: “… Đây đúng là chuyện lớn. Chúc mừng chị a.” Đã sớm biết, cô ta có thể xuất hiện cái chuyện lớn gì được…

“Không đúng không đúng,người này… Người này… giới tính không đúng!”

Mi Giang Ảnh trầm mặt hỏi: “Nữ?”

“Ừ ừ Ừ.”

Mi Giang Ảnh ong ong, đầu đau quá… Dạ dày cũng đau.

“Sẽ ảnh hưởng chị vẽ tranh không?”

“A? Cái này đương nhiên sẽ không á.” Vương Giam nói.

“Như vậy a, vậy không thành vấn đề. Chị còn có thể vẽ tranh là tốt rồi.”

“Này uy uy, em cũng hơi kinh ngạc một chút được không nào?”

“… A, kinh ngạc.”

“Em cũng quá phu diễn rồi đó.”

“Em đây kinh ngạc, chị sẽ buông tha cho cô gái đó không?”

Vương Giam vẽ vòng tròn nói: “Vậy cũng không chắc.”

“Đây không phải là liền kết thúc rồi sao?”

“Vậy em cũng không khuyên giải khích lệ gì chị sao?”

“Em khuyên chị rồi sẽ buông tha không?”

“Cũng sẽ không.” Vương Giam trả lời tương đối sảng khoái.

“Vậy chị còn để cho em khuyên chị cái gì?”

“Bình thường đều không phải như thế sao?”

Mi Giang Ảnh thật muốn tắt điện thoại.

Thời điểm Mi Giang Ảnh bị Vương Giam cuốn lấy thì Quân Dĩ Khinh từ phòng vệ sinh bên trong đi ra, cũng gặp phải Lý Mặc Chu.

Lý Mặc Chu ở trong rạp chiếu phim đã gặp hai người rồi, nếu như chỉ là đơn thuần là chị em thì không sao, hắn sẽ không nhiều chuyện rồi, nhưng là nghĩ đến cảm tình Mi Giang Ảnh đối với Quân Dĩ Khinh, Lý Mặc Chu không thể yên tâm được.

“Cậu cũng ở đây sao?” Quân Dĩ Khinh cùng hắn chào hỏi. Lúc trước nói như thế nào cũng là bạn gái cũ Lý Mặc Chu, không thể trách gì đến Lý Mặc Chu.

“Cậu đi cùng với Mi Giang Ảnh hả?” Lý Mặc Chu trực tiếp hỏi.

Phát giác được Lý Mặc Chu không đúng, Quân Dĩ Khinh cũng thu liễm dáng tươi cười, nói: “Đúng vậy a, làm sao vậy.”

“Cậu… Cậu đừng thân cận với Mi Giang Ảnh quá.”

Quân Dĩ Khinh nhíu mày, nói: “Cậu có ý gì? Em ấy là em gái của mình, thân cận thì làm sao vậy?”

“Cô ấy đối với cậu…” Lý Mặc Chu thiếu chút nữa đầu óc nóng lên, phát nhiệt liền nói ra, kịp thời thay đổi lời nói, nói: “Dù sao, cậu cũng đừng cùng cậu cô ấy quá thân cận, đối với cậu sẽ không tốt.”

Quân Dĩ Khinh bật cười nói: “Cậu nói gì vậy, em ấy là em gái mình. Mình cùng em ấy thân cận rất bình thường a, chẳng nhẽ cậu đều muốn quản?”

“Tớ là đang muốn tốt cho cậu mà thôi.”

Quân Dĩ Khinh này giới hạn chính là Mi Giang Ảnh, ai nói không tốt về Mi Giang Ảnh thì cô liền bùng nổ với người đó. Lỗi sai duy nhất của Lý Mặc Chu chính là đánh giá sai tầm quan trọng của Mi Giang Ảnh ở trong lòng Quân Dĩ Khinh.

Quân Dĩ Khinh cười lạnh, châm chọc nói: “Tớ đột nhiên phát hiện cậu cùng bạn gái của cậu thật đúng là một đôi a, đều yêu thích quan tâm đến chuyện của người khác. Cái gì gọi là tốt với mình? Chẳng lẽ chính là ở trước mặt tớ nói bậy bạ về em gái của mình sao? Lý Mặc Chu, cậu có đang biết vị trí của mình hay không?”

Lý Mặc Chu sắc mặt cũng khó nhìn, nói: “Cậu nói gì vậy, tớ là thiệt tình vì muốn tốt cho cậu mới nói như vậy. Mi Giang Ảnh không có ý tốt đối với cậu đâu.”

“Câm miệng! Cái gì gọi là không có ý tốt? Đó là em gái mình, em ấy có thể bán đứng mình sao?” Quân Dĩ Khinh trầm mặt nói.

“Cô ấy thích cậu!” Lý Mặc Chu bị buộc nói ra.

Quân Dĩ Khinh cùng hắn đều sửng sốt, vốn chuyện này đều đã dấu kĩ ở trong lòng, Quân Dĩ Khinh tận lực cấm kỵ, Lý Mặc Chu cũng không giống sẽ nói ra. Loại sự tình này một khi vạch trần rồi, liền không còn có biện pháp giả vờ như cái gì cũng không biết.

Quân Dĩ Khinh vì Mi Giang Ảnh thanh danh, lạnh lùng nói: “Cậu đừng nói bậy.”

Như lời là đã nói ra, Lý Mặc Chu cũng không có xử lý, chỉ có thể thừa nhận, nói: “Tớ không có, là chính miệng Mi Giang Ảnh nói cho tớ biết đấy.”

Quân Dĩ Khinh có chút nóng nảy, có chút hung dữ nói: “Tớ nói cậu nói mò, thì chính là cậu nói mò!”

Lý Mặc Chu sửng sốt, lời này là có ý gì? Lại nhìn bọ dạng Quân Dĩ Khinh không một chút kinh ngạc , chẳng lẽ…

“Cậu biết rồi sao?”

Quân Dĩ Khinh thu lại biểu lộ, nói: “Cái gì mình cũng không biết. Cậu, cũng không cho phép nói vớ vẩn. Mi Giang Ảnh không thích tớ, hai người chúng ta chẳng qua là chị em mà thôi, nhớ cho kỹ.”

Cái này là biến tướng thừa nhận cô đã biết rõ chuyện này, thế nhưng là từ lúc nào cô đã biết rõ đây?

“ Cậu biết từ khi nào?”

“Tớ cái gì cũng không biết! cũng không cho phép cậu nói lung tung!” Quân Dĩ Khinh cảnh cáo hắn.

Lý Mặc Chu giữ chặt cô, hỏi: “Đem lời nói rõ ràng,tớ khẳng định cậu đã biết rõ đấy.”

Quân Dĩ Khinh cũng là không có biện pháp, nhìn hắn trong chốc lát nói: “Năm đó ở trường cấp 3, cậu cùng Tiểu Ảnh ở phía sau trường học nói những lời kia, tớ cũng nghe được rồi.”

Lý Mặc Chu kinh ngạc nhìn cô, nếu như cô cũng biết, bộ dạng qua nhiều năm như vậy rõ ràng một mực giả bộ như cái gì cũng không biết. Lý Mặc Chu phát hiện mình thật sự không biết gì về Quân Dĩ Khinh rồi.

“ nếu như cậu cũng biết, vì cái gì còn…”

Quân Dĩ Khinh nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Tình huống trong nhà mình cậu cũng biết còn gì. Tiểu Ảnh từ nhỏ đến lớn, cũng không có nhận thức qua cái gì gọi yêu mến. Nếu như Tiểu Ảnh cảm thấy yêu thích tớ là một loại hạnh phúc thì tớ rất thích ý để cho em ấy tiếp tục thích.”

Lý Mặc Chu giật mình, “Cậu…”

“Chỉ cần Tiểu Ảnh thích, thì tớ không sao cả.”

“Vì cái gì?” Lý Mặc Chu không phục.

Quân Dĩ Khinh cười cười, nói: “Tớ cảm thấy được loại cảm tình này, cậu có lẽ cũng rất rõ ràng mà.”

Đúng vậy, giống như Lý Mặc Chu yêu thích đối với Quân Dĩ Khinh vậy, có thể không cần đáp lại, có thể không cần bao dung.

Lý Mặc Chu buông tay, hắn rõ ràng không thể lại hỏi thêm cái gì.

“Tớ hy vọng cậu có thể giữ bí mật, đừng để cho chuyện này bị người khác biết .”

Lý Mặc Chu tự giễu nói: “Lần thứ nhất cậu cầu mình, dĩ nhiên lại là vì người khác… Yên tâm đi, tớ sẽ giữ kín như bưng.”

“Cảm ơn.”

Lúc Quân Dĩ Khinh trở lại, Mi Giang Ảnh cũng đã cúp điện thoại rồi, nói: “ Như thế nào đi lâu như vậy? Còn không ăn nữa là đồ ăn nguội lạnh luôn rồi.”

Quân Dĩ Khinh bị Lý Mặc Chu hỏi qua hỏi lại như vậy, trong nội tâm cô có một chút thương cảm.

Ông trời phù hộ, Mi Giang Ảnh nhất định sẽ tìm được một người mà hai bên đều tình nguyện , cùng trải qua hạnh phúc cả đời.