Chương 28

Mi Giang Ảnh gọi điện thoại về nói tới gần tết âm lịch vé máy bay rất khó mua, tình hình có vẻ không tốt nên lại không quay về nữa .

Mi Trường Thắng tức giận, cách điện thoại mắng cô, có chuyện gì cũng không nên trì hoãn thời gian như vậy, năm trước về không được là do tình hình không thể thay đổi được, sau đó nghỉ hè cũng không trở lại. Điều này cũng tốt, hiện tại lại một năm qua đi, nhưng vẫn không trở về. Tiếp tục như vậy cũng đừng trở về nữa!

Quân Dĩ Khinh giải thích nói Mi Giang Ảnh ở bên ngoài đi làm thêm kiếm tiền, cũng là chuyện đứng đắn.

Mi Trường Thắng nói: “Tao nuôi không nổi nó sao? Gấp gáp kiếm tiền như vậy làm gì? Sinh viên thì học cho tốt là được rồi, muốn kiếm tiền chờ xong rồi sẽ có rất nhiều thời gian.”

Quân Dĩ Khinh cũng không phản đối. Mi Trường Thắng một năm cho các cô tiền tiêu vặt không ít, tuy rằng không phải tiêu xa hoa, nhưng mà mọi thứ đều không thiếu.

Quân Dĩ Khinh chỉ có thể quay đầu lại đi khích lệ Mi Giang Ảnh, tranh thủ thời gian trở về a. Cô là thật không muốn nói thêm lời nói dối với Mi Trường Thắng nữa, có mấy lần nói chuyện Quân Dĩ Khinh thiếu chút nữa nói lỡ miệng rồi.

Mi Giang Ảnh đã tiếp nhận lời nhắc nhở của Quân Dĩ Khinh nên năm nay cô sẽ phải trở về nhà.

Lâm Tiêu Tương kinh ngạc hỏi: “Em… Về nhà mừng năm mới hả?”

“Có vấn đề gì sao?”

Lâm Tiêu Tương suy nghĩ một chút, nói: “Không có gì.”

Mi Giang Ảnh nói: “Đợi em mang đặc sản tới cho mọi người ăn.”

Lâm Tiêu Tương cười nói: “Ừ, thầy sẽ rất vui đấy.”

Về sau Lâm Tiêu Tương hỏi Khương Đại sư mới biết được, nguyên lai Mi Giang Ảnh chưa ở cùng Loan Nhuế Tịch. Cô còn tưởng rằng qua nhiều năm như vậy Mi Giang Ảnh mới gặp lại mẹ thì sẽ ở lại để đón mừng năm mới cơ đấy.

Loan Nhuế Tịch cũng không có loại hy vọng xa vời này, chỉ mong lần sau gặp, Mi Giang Ảnh có thể cùng mình nói chuyện một câu là tốt rồi.

Lâm Tiêu Tương biết rõ Loan Nhuế Tịch cùng Khương Đại sư là bạn rất thân, nhưng mà hai người cũng là đồng bệnh tương liên. Mi Giang Ảnh nhìn có vẻ không giống là người khó nói chuyện như vậy a —— .

Ngày đó Mi Giang Ảnh đi Loan Nhuế Tịch đã đi tiễn cô, Mi Giang Ảnh chỉ trầm mặc đi ở phía trước, Loan Nhuế Tịch nói đã mua cho cô cùng Quân Dĩ Khinh mấy bộ quần áo, để cho cô mang về.

Mi Giang Ảnh không nhận, lúc gửi vận chuyển hành lý thì Loan Nhuế Tịch đã đem túi đồ thả xuống băng chuyền rồi. Mi Giang Ảnh vẫn cứ trầm mặc đi qua kiểm tra an ninh, Mi Giang Ảnh cho rằng Loan Nhuế Tịch đã quay về nhưng lúc quay đầu lại nhìn, phát hiện vẫn còn đứng ở đó chăm chú nhìn về phía mình. Mi Giang Ảnh như là người làm chuyện xấu bị phát hiện mà bối rối bước nhanh để tránh đi.

Vội vàng nhìn liếc qua, hình ảnh so với nhiều năm trước tất cả đều thay đổi, Mi Giang Ảnh không biết yêu thương trong lòng Loan Nhuế Tịch với cô có còn như trước hay không.

“Giống như là già hơn rất nhiều.”

Trong trí nhớ Mẹ vẫn luôn là một người còn trẻ và xinh đẹp, cho dù là buộc tạp dề cũng giống như mặc đồ thời trang vậy. Mà bây giờ, mặc dù đã tiêm bao nhiêu thứ cũng không cách nào cứu vớt được làn da trùng xuống, còn có gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra minh họa cho độ tuổi không còn trẻ.

Thời gian chưa từng dừng lại trên thân thể con người, tất cả mọi người đều đang đi về phía trước, lưng đeo trách nhiệm, nuốt xuống khổ cực mà một đường về phía trước.

Ngày Mi Giang Ảnh trở về Mi Trường Thắng đi đón cô, Quân Dĩ Khinh cũng đi theo. Tám giờ máy bay hạ cánh, rõ ràng không có muộn, đúng giờ đã hạ cánh xuống vào sân bay.

Mi Trường Thắng còn chứng kiến một nguoif bạn cũ cũng đi cùng chuyến với Mi Giang Ảnh , Mi Giang Ảnh cầm lấy túi quần áo kia, Quân Dĩ Khinh kéo lấy rương hành lý rồi đi lên trên xe trước .

“Đây là cái gì?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

Mi Giang Ảnh trầm mặc một hồi, nói: “Tôi… Tôi, mẹ của tôi mua quần áo cho chúng ta.”

Quân Dĩ Khinh cũng cảm giác đó là một củ khoai lang phỏng tay rồi.

“Cái này…”

“Nếu không, cứ nói là tôi mua a.”

Quân Dĩ Khinh mở túi ra, nhìn những bộ quần áo trước mặt. Nhãn hiệu đều bị xé, không biết là bao nhiêu tiền, thế nhưng mà logo của quần áo vẫn còn, Quân Dĩ Khinh không khỏi nhức đầu, nói: “Em cũng mua không nổi a.”

Mi Giang Ảnh cũng gom góp sang đây xem, á khẩu không trả lời được. Cô xác thực mua không nổi những bộ quần áo này, chỉ có thể hy vọng Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết không để ý quá nhiều.

Trong xe chờ trong chốc lát, Mi Trường Thắng cũng đã quay lại, hơn nữa bộ dạng giống như không quá cao hứng. Mi Trường Thắng một đường trầm mặc, về đến nhà Mi Trường Thắng tựa như cũng không muốn quan tâm đến mọi người, trong đầu buồn bực một câu cũng không nói.

Sau bữa cơm tối, Mi Trường Thắng hỏi: “Ở thành phố M như thế nào? Có gặp được người nào không?”

Mi Giang Ảnh cảnh giác lên, nói: “Không có, đều rất tốt.”

Mi Trường Thắng không nói thêm lời nào nữa.

Mi Giang Ảnh cùng Quân Dĩ Khinh ăn xong cũng không ngồi xem TV ,hai người đi vào trong phòng ngủ. Tuy rằng trong lòng đối với quần áo có chút bài xích, nhưng mà dù sao cũng là con gái mới lớn, nào có ai không yêu cái đẹp. Những thứ này bình thường không phải thấy trên TV thì chính là trên báo chí, ngẫu nhiên nhìn thấy ở bên ngoài tủ kính, nhìn thấy giá thôi cũng bỏ chạy xa xa rồi.

Loan Nhuế Tịch thật đúng là mua không ít, rõ ràng cũng có thể ước chừng được dáng của hai người.

Mi Giang Ảnh cùng Quân Dĩ Khinh đều thử quần áo, sau đó chọn lấy phần mình thích, cũng tương đối ăn ý đối với cái này im miệng không đề cập tới.

Quân Dĩ Khinh nhìn hai người như vậy nhịn không được cười ra tiếng. Mi Giang Ảnh thu thập xong đồ rồi leo lên trên giường ngủ.

Quân Dĩ Khinh nhìn trong chốc lát, đây mới là chuyện cô muốn.

Trước khi Mi Trường Thắng đi làm, Thời Hạ Tiết nhìn sắc mặt không được tốt lắm, cũng không biết vì chuyện gì.

Tuy rằng đã sớm biết mẹ kế dù thế nào cũng không bằng mẹ đẻ, cũng biết mình không có làm hết chức trách của một người mẹ, nhưng mà khi biết được Mi Giang Ảnh cùng Loan Nhuế Tịch gặp mặt, còn nhận nhiều đồ vật, trong nội tâm cô liền có chút khó chịu. Hình như là nuôi con nhiều năm như vậy lại giống như Bạch Nhãn Lang không biết cảm ơn.

Một ngày Thời Hạ Tiết cũng không nói gì , Mi Giang Ảnh ở trong phòng nhìn tư liệu của thầy Khương cho. Lúc ăn cơm tối, Mi Giang Ảnh hỏi: “Ở bên này có đồ gì đặc biệt tốt không?”

“Làm gì?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

“A, lấy về đưa cho thầy.” Mi Giang Ảnh không suy nghĩ cứ như vậy toát ra một câu.

“Thầy? Cái gì mà thầy ở đây?” Mi Trường Thắng hỏi.

Mi Giang Ảnh biết mình lỡ lời, nói: “Con… Ở phía ngoài trường học con lại tìm được một thầy dạy vẽ tranh, lúc ra trường muốn đem cho thầy một ít thứ.”

Quân Dĩ Khinh cúi đầu giả bộ ăn cơm, kì thực một hạt cơm cũng không ăn vào, trong tay đều là mồ hôi lạnh.

“Cũng đã đi học ở trường rồi, vẫn còn tìm thầy ở bên ngoài làm cái gì, quay về trường thì dừng ngay đi.” Mi Trường Thắng nói.

Mi Giang Ảnh cũng không phản bác, “A.”

Quân Dĩ Khinh rút cuộc cũng dám thở rồi, Mi Trường Thắng lại hỏi: “Mày thật sự không có gặp người nào?”

Mi Giang Ảnh lắc đầu.

Nhìn bộ dạng cô như vậy, Mi Trường Thắng rút cuộc nhịn không được, ném chiếc đũa xuống, đôi lông mày nhíu chặt. Thời Hạ Tiết túm túm hắn, ý bảo hắn không cần nổi giận.

Mi Trường Thắng tức giận ai cũng kéo không được, đối với Mi Giang Ảnh gầm lên: “Mày còn học được nói dối sao! Quả nhiên là không thể để mày tiếp xúc với người mẹ kia được, mới gặp vài lần đã hỏng thế này.”

Mi Giang Ảnh cùng Quân Dĩ Khinh đều bị sợ đến ngây người, hắn làm sao mà biết được? !

“Nói, mày cùng con đàn bà kia đã cùng làm gì rồi? Tao nói mày như thế nào mà nghỉ không trở về nhà, nguyên lai là cùng cô ta đi.” Mi Trường Thắng vỗ bàn, nói: “Mày làm sao lại không học giỏi được? Đi theo con đàn bà kia ở bên ngoài xa hoa truỵ lạc chơi rất khá có phải hay không? Không đứng đắn phải không?!”

Mi Giang Ảnh thật sự sợ ngây người, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà khi nhắc đến Loan Nhuế Tịch, Mi Trường Thắng không có tiêu tan ngược lại càng trầm trọng thêm rồi. Bà nghe xong Loan Nhuế Tịch cũng giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài.

“Chú, Tiểu Ảnh không có…”

“Mày cũng câm miệng!” Mi Trường Thắng hướng về phía Quân Dĩ Khinh mắng, nói: “Trước kia cảm thấy mày hiểu chuyện, như thế nào mà hiện tại cũng học lừa gạt người trong nhà để giúp nó như vậy? Quả nhiên không thể cùng cô ta tiếp xúc, đều học tính xấu!”

Quân Dĩ Khinh cho tới bây giờ chưa từng bị Mi Trường Thắng mắng qua như vậy, hôm nay bị mắng ngoại trừ ủy khuất ra cũng không biết nói thế nào, Quân Dĩ Khinh rốt cuộc cũng biết được nỗi khổ tâm của Mi Giang Ảnh từ trước đến nay.

Mi Giang Ảnh không nói câu nào chỉ đứng đấy, một bộ dạng mặc kệ cho Mi Trường Thắng tùy tiện xử trí . Trong lòng Quân Dĩ Khinh đau xót, thiếu chút nữa là khóc lên.

Trách không được Mi Giang Ảnh trước kia không muốn để ý tới mình, thật sự là không có chịu qua ủy khuất liền nói bốc nói phét nói cái gì mà thông cảm, cô dựa vào cái gì, lại có cái lâp trường gì mà để cho Mi Giang Ảnh phải thông cảm Mi Trường Thắng đây? Nếu như đổi thành chính mình, cũng sẽ không muốn trở lại nhà như vậy?

“Nói cho mày biết, từ nay về sau không cho phép cùng con đàn bà kia gặp nhau. cái học kỳ này trở về mà còn vậy sẽ đuổi học, trở về đến trường, tao còn có thể để mày chết đói sao?”

Đối với những lời nói như vậy, lúc này Mi Giang Ảnh đã mắt điếc tai ngơ rồi.

Một bữa cơm tan rã trong không vui, trở về phòng ngủ Mi Giang Ảnh cầm lên tư liệu thầy Khương cho, hai mắt nhìn đột nhiên nói: “Trung tâm Triễn lãm gần nhất có triển lãm tranh bản năm mới đúng không? Hai ta đi xem a. Cũng đi tự nghiệm chứng một chút về lời thầy nói là ‘ nhận thức về tranh’ .”

Quân Dĩ Khinh gật gật đầu, nói: “Được.”

Mi Giang Ảnh cười cười, thật giống như mới vừa rồi không có bị chửi vậy. Con mắt cong cong như ánh trăng.

Quân Dĩ Khinh nói: “Chị đi WC .” Sau đó trốn ở bên trong khóc.trước kia Quân Dĩ Khinh không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết là Mi Trường Thắng lại đánh chửi Mi Giang Ảnh rồi, nên Mi Giang Ảnh mới đau lòng. Thế nhưng lý do bởi vì sao thương tâm lại không có nghĩ qua —— ai có thể chấp nhận bố mình mắng Mẹ đây? Mi Giang Ảnh đều là như thế nào mà chịu đựng?

Nàng trên miệng nói hết thảy đều vì Mi Giang Ảnh, thế nhưng mà cô đã làm được cái gì cho Mi Giang Ảnh? Ngoại trừ làm cho cô hiểu, làm cho nàng nghe lời, cái gì cô cũng không làm được.

Coi như là sẽ không để trong lòng, nhưng bị người khác mắng một trận thì tâm trạng vẫn sẽ không tốt a. Mi Giang Ảnh không muốn làm cho Quân Dĩ Khinh lo lắng, ra vẻ nhẹ nhõm. Cũng thở hắt ra, tự nói với mình không nên để trong lòng, không nên vì những sự tình này mà khóc, nước mắt trong vành mắt cứ đảo quanh, Mi Giang Ảnh nháy mắt thêm vài lần, để cho cơn nghẹn trong lòng đi trở về.

Cô chỉ cần tốt với chính mình là tốt rồi, những thứ khác đều không có quan hệ gì với cô.

Ngày hôm sau, Quân Dĩ Khinh dậy sớm, ở trong phòng bếp cùng Thời Hạ Tiết chuẩn bị bữa sáng.

“Mẹ, mẹ cũng biết sao?”

“Cái gì?”

“Chuyện chú mắng Tiểu Ảnh .”

Thời Hạ Tiết nhíu lông mày, nói: “Không biết.”

Quân Dĩ Khinh nghiêm túc nhìn mẹ cô, nói: “Mẹ, làm sao mẹ lại không thể ngăn chú đây? Nếu có người ở trước mặt con nói như vậy về mẹ, mẹ nói xem lúc đó con nên có tâm tình gì?”

Thời Hạ Tiết nói: “nhưng có một điều là mẹ không có làm sai bất kì chuyện gì làm cho người ta nói.”

“Coi như là trước kia làm sai chuyện thì thế nào đi nữa? Dù sao cũng là mẹ mình, mọi người cũng không chú ý đến tâm tình của Tiểu Ảnh một chút sao?”

Thời Hạ Tiết không ngừng việc trên tay, nói: “Làm cho nó nhớ rõ cũng tốt.”

Quân Dĩ Khinh thật không nghĩ tới Thời Hạ Tiết có thể nói như vậy, “Mọi người… Mọi người quả thực hơi quá đáng!”