Chương 27

Hai ngày trôi qua, Mi Giang Ảnh xác thực phát hiện thầy Khương là người rất dễ thân cận. Người làm công tác văn hoá nên rất có ngạo khí, nhưng mà đối với vui chơi tựa hồ cũng rất yêu mến, chẳng qua là ngoài miệng nói không nên lời, luôn khiến cho người khác không biết nên khóc hay cười.

Nhưng, Mi Giang Ảnh ngược lại không thấy được con cái của thầy, cũng chưa từng nghe bọn họ nhắc tới. Mi Giang Ảnh có chút tò mò hỏi Lâm Tiêu Tương, Lâm Tiêu Tương thở dài nói: “Thầy Khương đã ly hôn rồi, bây giờ vì con của thầy Khương mà cô không sinh con. Nhưng mà con của thầy lại không chịu hiểu và thông cảm, cho nên từ khi vào đại học đến giờ vẫn không có trở về nhà, bây giờ đang ở nước ngoài rồi.”

Mi Giang Ảnh không biết là tự mình nghĩ nhiều hay vẫn là vì cái gì khác, cảm giác đây là ám chỉ cô cái gì đó. Loan Nhuế Tịch là có ý gì?

Lâm Tiêu Tương cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, nói tiếp : “Sau này em là em gái của chị rồi, những sự tình này có lẽ sẽ nói với em đấy. Ở trước mặt thầy Khương ngàn vạn đừng đề cập đến chuyện con cái , đây là cấm kỵ .”

Mi Giang Ảnh gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Trở lại quán, Vương Giam đang đợi cô, hai mắt tỏa ra ánh sáng cầm lấy tay của cô hỏi: “Em thật sự học vẽ ở chỗ Khương Đại sư sao? !”

Mi Giang Ảnh lúng túng gật đầu.

Vương Giam hâm mộ ghen ghét nói: “Ông t…r…ờ…i…ơ..i, đến tột cùng em là như thế nào đến đó a? Khương Đại sư ngoại trừ nhận con của một người bạn thân làm học trò ra thì không nhận thêm ai khác! Em nói đi, em che giấu thân phận đúng không?”

Mi Giang Ảnh cười khổ nói: “Chị cứ coi như em dẫm nhầm phân chó đi.”

“Nói nhảm! Vậy mà chị còn có thể tưởng rằng tranh em vẽ không đả động đến thầy cơ?”

Mi Giang Ảnh lườm một cái, thật là, cô vẽ có nát như vậy sao?

Bất quá, Mi Giang Ảnh xác thực rất nghi vấn, Loan Nhuế Tịch cuối cùng dùng biện pháp gì lại để cho Khương Đại sư nhận cô làm học trò đây? Hơn nữa tình huống nhà Khương Đại sư, rất giống với nhà cô.

Việc học này lại làm cho Mi Giang Ảnh rất hưng phấn, cuối cùng cũng loại bỏ được không thoải mái lúc trước. Mi Giang Ảnh gọi điện thoại cho Quân Dĩ Khinh, nhưng người nghe lại là Lý Mặc Chu.

Mi Giang Ảnh sửng sốt một chút, nhìn nhìn lại số điện thoại... chính xác là số của Quân Dĩ Khinh mà.

“Tại sao là cậu?”

Lý Mặc Chu quay đầu lại nhìn Quân Dĩ Khinh đang tìm sách nói: “Là tớ không sai, Quân Dĩ Khinh hiện tại có việc không thể nghe.”

Mi Giang Ảnh im lặng một chút, nói: “Vậy cũng mời cậu đưa điện thoại cho cô ấy, để cho Quân Dĩ Khinh nói với tôi.”

“Đừng không hiểu chuyện a.” Lý Mặc Chu nói xong liền đem điện thoại cúp máy, thuận tiện xóa lịch sử cuộc gọi.

Quân Dĩ Khinh trở về, hỏi: “Có người gọi điện thoại cho tớ sao?”

“Không có.” Lý Mặc Chu tự nhiên nói ra.

Mi Giang Ảnh cười lạnh, vậy mới tốt chứ.

Quân Dĩ Khinh gọi cho Mi Giang Ảnh, tất cả đều là tiếng chuông mà thôi.

Ôi chao? Đây là có chuyện gì?

Một ngày hay hai ngày Quân Dĩ Khinh có thể không để ý, lần này đã một tuần như vậy rồi… Quân Dĩ Khinh liền nghĩ đến trận virus lúc trước kia… Quân Dĩ Khinh lắc đầu, nào có nhiều bệnh như vậy bệnh . Mi Giang Ảnh sẽ sống lâu trăm tuổi đấy!

Quân Dĩ Khinh chạy đến buồng điện thoại đi gọi cho Mi Giang Ảnh, Mi Giang Ảnh cũng hiểu được thời điểm không sai biệt lắm, nhìn thấy dãy số xa lạ trực giác chính là Quân Dĩ Khinh, nhấc máy nhưng cũng không nói chuyện.

“Được rồi, mặc kệ là chuyện gì, chị nhận sai trước. Em nói gì đi.” Quân Dĩ Khinh đầu hàng.

“Cô cùng Lý Mặc Chu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôi gọi điện thoại cho cô sao lại là hắn bắt máy.”

Quân Dĩ Khinh suy nghĩ một chút cũng không có nhớ ra, nói: “Chị không biết a. Chúng ta gần đây cũng chỉ đi đến thư viện ôn tập mà thôi.”

“Cô… Cùng hắn thật sự chia tay rồi sao?”

Quân Dĩ Khinh cười nói: “Đương nhiên, hắn cũng đã có bạn gái.”

Mi Giang Ảnh ồ một tiếng, sau đó mò mẫm ghi trên giấy.

“Còn có chuyện khác?”

“Hỏi một chút lúc nào em về, năm nay nghỉ đông nên ở nhà a.” Quân Dĩ Khinh nói.

“A, tôi nói ra cái này cho cô biết a. Hiện tại đã có một thầy dạy tôi vẽ tranh rồi, nghỉ đông có thể sẽ không trở về.” Mi Giang Ảnh nói.

“Thầy ở đâu ra?”

“Nói với cô thì cô cũng không biết, dù sao là một người rất lợi hại. Đây chính là một cơ hội tốt, coi như là không thành được hoạ sĩ, về sau cũng sẽ có cơ hội trong hội này ăn uống miễn phí.”

Quân Dĩ Khinh có hơi thất vọng, cô đem Mi Giang Ảnh so với cái gì đều quan trọng hơn, thế nhưng Mi Giang Ảnh bên kia lại cái gì cũng đều trọng yếu hơn cô. Ngón trỏ ở trên miệng cốc thủy tinh xoay vòng.

“Làm sao vậy?” Mi Giang Ảnh phát hiện cô không nói lời nào.

“Không có việc gì, vậy em cần phải cố gắng a.” Quân Dĩ Khinh mất hứng nói.

“Được.” Mi Giang Ảnh muốn tắt điện thoại.

“Đợi một chút!” Quân Dĩ Khinh kêu lên, “Em… không có chuyện gì khác sao?”

“À… không có. Cô còn có chuyện khác?” Mi Giang Ảnh cảm giác não mình gần đây load có chút chậm, giống như theo không kịp tiết tấu của những người này vậy.

Quân Dĩ Khinh xác thực lại không có chuyện gì khác, để cho Mi Giang Ảnh hỏi như vậy, á khẩu không trả lời được gì. Nghĩ một lát nói: “Vậy,..ngày khác gặp lại.”

“Ừ.” Mi Giang Ảnh liền cúp điện thoại.

Rất kỳ lạ a. Quân Dĩ Khinh nhìn chằm chằm vào điện thoại , Mi Giang Ảnh không phải thích cô sao? thích một người sẽ là thái độ như vậy sao? Tình huống hiện tại như thế nào lại như là mình đuổi theo Mi Giang Ảnh đây?

Rốt cuộc là ai thích ai a!

Cái này gọi là chuyện gì?

Lý Mặc Chu cho là có chút ít sự tình vĩnh viễn đều sẽ không phát sinh ở trên người mình, nhưng mà hiện tại đã xảy ra, hắn ở đây theo dõi Quân Dĩ Khinh, giống như một người toàn đi quay lén vậy.

Lần trước nghe Quân Dĩ Khinh nói muốn chuyển trường hắn đã cảm thấy có một số việc không thích hợp rồi, vừa rồi thấy được bộ dạng kia của Quân Dĩ Khinh, cơ bản có thể xác định. Chẳng qua là Quân Dĩ Khinh còn không có phát giác được mà thôi.

Làm sao sẽ biến thành như vậy đây? Nghe nói tình yêu có thể chậm rãi chuyển hóa trở thành thân tình, nhưng mà thân tình chuyển hóa thành tình yêu, đây coi là xảy ra chuyện gì vậy? Nên nói giữa Quân Dĩ Khinh cùng Mi Giang Ảnh căn bản không có thân tình sao?

Quân Dĩ Khinh vừa rồi thần sắc cùng thái độ, đối với hắn đều không có như vậy… Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì? Mi Giang Ảnh chạy đi một nơi xa như vậy, hai người cũng không phải sớm tối gần nhau, vì cái gì mà vẫn là sẽ sinh ra cảm tình?

Lý Mặc Chu giờ phút này là tức giận hay vẫn là ghen ghét, chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết là,nếu tiếp tục như vậy, Quân Dĩ Khinh vĩnh viễn sẽ vãn hồi không được nữa.

Quân Dĩ Khinh bị đánh, bị đánh một bạt tai. Bạn học bên cạnh liền kéo người kia ra, Quân Dĩ Khinh cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

Người kia chỉ vào Quân Dĩ Khinh mắng: “Tiện nhân!”

Quân Dĩ Khinh không hiểu , bị người đánh còn bị người mắng, cô đã làm cái gì? Ngay vào lúc này Lý Mặc Chu chạy đến, nhìn thấy bạn nữ kia liền sửng sốt một chút, sau đó muốn lôi người đó đi.

Lúc này Quân Dĩ Khinh mới nghĩ tới, đây không phải bạn gái của Lý Mặc Chu sao.

Người đó bỏ qua Lý Mặc Chu, thừa dịp mọi người không chú ý lại xông lại, chỉ vào Quân Dĩ Khinh mắng: “ thật chưa thấy loại người nào ti tiện như mày, đã cùng Lý Mặc Chu chia tay rồi, làm sao lại quay lại câu dẫn hắn? Lộ ra bản tính của mày rồi sao? Hay vẫn là câu dẫn bạn trai của người khác cảm thấy thoải mái hơn?”

Quân Dĩ Khinh còn chưa từng có bị người khác mắng như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào đáp lại, chỉ có thể trố mắt nhìn người trước mặt. Trước kia chỉ gặp cảnh tượng như vậy ở trên TV, hiện tại cô coi như là một trong những nhân vật chính rồi.

Quân Dĩ Khinh nhìn qua Lý Mặc Chu,khuôn mặt Lý Mặc Chu cũng đỏ lên, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ có chuyện này xuất hiện. Hắn lôi kéo bạn gái nói: “Cậu đừng náo loạn.”

“Mình náo? Mình náo cũng là náo loạn việc của cậu?” Bạn nữ túm lấy Quân Dĩ Khinh không cho cô đi, nói: “Lý Mặc Chu, nói cho mình biết, có cậu còn dư tình chưa xong với cô ta hay không? có phải cậu còn muốn cùng cô ta yêu đương hay không?”

“Không có!” Lý Mặc Chu phủ nhận.

Quân Dĩ Khinh kéo cũng kéo không lại tay của mình, thời gian dần qua có chút phiền.

“Cậu buông ra! Chuyện giữa hai người thì có liên quan gì đến mình, đã giải quyết xong rồi?”

Kịch một vai diễn không tốt, Quân Dĩ Khinh đáp lời,bạn nữ kia dùng sức lực, nói: “Cô dám nói các người không phải thường xuyên ở thư viện riêng tư gặp nhau?”

Quân Dĩ Khinh trừng mắt nhìn Lý Mặc Chu, Lý Mặc Chu không có trả lời, xem như cam chịu hắn lòng mang ý xấu. Quân Dĩ Khinh giờ mới hiểu được nữ nhân tại sao phải tìm tới cửa, Quân Dĩ Khinh tức không được, trả lời: “Mình đi ở đâu phải nói với cậu sao? Hắn đi đâu, ở đâu cũng là tự do của hắn, tớ không có bất kỳ lý do gì để hỏi! Cậu đừng vô lý!”

Nữ nhân phun ra tiếng khóc, Quân Dĩ Khinh tức giận thẳng mặt nhìn lên bầu trời, như thế nào không rơi một chậu hoa xuống đập chết cô đi!

Quân Dĩ Khinh dùng sức giật tay ra khỏi bàn tay của người kia, nghe được một tiếng xoẹt của vải vóc, tay áo lại bị xé rồi. Quân Dĩ Khinh đều tức giận nở nụ cười, nói: “Cậu nhanh chóng đứng lên, này là cái dạng gì nữa đây? Không phải muốn để thầy tới đây chứ?”

Người kia cũng không lùi bước nói: “Thầy tới lại càng tốt, nhìn xem tác phong của mày.”

“Bệnh tâm thần!” Quân Dĩ Khinh tức giận đá người kia một cước, đem cô dịch đi một bên.

Người kia bắt đầu khóc còn, cho người chung quanh nhìn vết thương trầy da vừa rồi. Lý Mặc Chu từ lúc đến vẫn chỉ im lặng, vẫn không thể không đem người kia kéo lên.

Nữ nhân bắt đầu khóc rống nói Quân Dĩ Khinh đánh người rồi, Quân Dĩ Khinh vốn đã đi ra ngoài nhưng lại trở về. Người chung quanh vừa nhìn liền cảm thấy cô trở lại là để đánh nhau đấy,tất cả đều tự giác lui ra phía sau vào bước.

Quân Dĩ Khinh nhìn Lý Mặc Chu, nói: “Tuy rằng chúng ta chia tay rồi, nhưng mà tớ không muốn nhìn thấy cậu đang ở đây lại tìm một người như vậy. Bởi vì tớ không hy vọng người khác nói Quân Dĩ Khinh đã từng là ánh mắt cùng phẩm vị tìm kiếm cái lạ.”

Khuôn mặt Lý Mặc Chu nhịn không được rồi, nếu ở đây có một cái hang động hắn liền chui vào mất.

Người kia vẫn còn mắng Quân Dĩ Khinh, nói cô nói chuyện quá tổn hại.

Lý Mặc Chu nhìn bóng lưng Quân Dĩ Khinh rời đi, cảm giác sau khi có loại từ chia tay mới bắt đầu hiểu rõ người này. Trước kia chỉ cảm thấy cô ôn nhu xinh đẹp, không có xâm nhập hiểu rõ cô, cũng chẳng trách Quân Dĩ Khinh sẽ cùng hắn chia tay.

Lý Mặc Chu tìm vấn đề trên người của mình, ngẫm lại Quân Dĩ Khinh nói cũng không sai. Sau đó Lý Mặc Chu liền bỏ mặc bạn gái, chính mình rời đi.

Vấn đề Quân Dĩ Khinh chuyển trường sự tình rất khó xử lý, cô đi tới trường học xin thời gian rất lâu, trường học mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng mà nhà trường muốn cô chờ tới khóa sau. Nói trắng ra là, vẫn đều muốn tranh thủ một chút

Trường học bên kia đã xử lý, thế nhưng phải nói như thế nào với người nhà đây? Không biết mẹ của cô sẽ nói cô như thế nào đây.

Quân Dĩ Khinh ở nhà cũng là lặng yên chuẩn bị tư liệu, khai giảng sau muốn đi trường đại học tổng hợp ở thành phố M báo danh. Lúc trước cũng liên hệ qua, sau khi cô đơn giản giới thiệu tình huống của mình, trường học tỏ vẻ rất thích ý tiếp nhận.

Quân Dĩ Khinh sợ hãi nói với Thời Hạ Tiết chuyện này, nếu không liền trộm đi, ai cũng đã nói rồi. Nghĩ vậy, ngay cả Mi Giang Ảnh cô cũng không nói a.

Như thế nào có chút cảm giác bỏ trốn đây?