Chương 26

Mi Giang Ảnh đã lâu không có gọi điện thoại tới. Sự việc Loan Nhuế Tịch, cũng không biết cô sẽ giải quyết như thế nào đây. Quân Dĩ Khinh có chút bận tâm, nhưng cũng không có chủ động gọi điện thoại qua. Cho Mi Giang Ảnh thời gian yên tĩnh một chút.

Cái người này không có ở đây nên luôn không có biện pháp để kịp thời chiếu cố đến. Quân Dĩ Khinh vừa ăn cơm vừa thở dài. Mi Giang Ảnh không có gọi điện thoại, ngược lại Mi Trường Thắng lại gọi cho nhiều lần, nói Mi Giang Ảnh đã lâu không liên hệ cho người nhà rồi, gọi điện thoại qua cũng không có việc gì, thế nhưng lại có cảm giác như là đã xảy ra chuyện gì rồi. Hỏi Quân Dĩ Khinh có biết hay không?

Quân Dĩ Khinh thuận miệng nói một lý do bởi vì việc học bề bộn nên Mi Giang Ảnh không có thời gian . Quân Dĩ Khinh nghĩ lại, cô nói dối tất cả đều là vì Mi Giang Ảnh.

Quân Dĩ Khinh nghĩ, hay là cô chuyển trường a. Sau đó cô thật sự đi thư viện tìm những cuốn sách có liên quan đến quy định chuyển trường để tham khảo.

Lý Mặc Chu đến thư viện làm bài tập, vừa hay nhìn thấy Quân Dĩ Khinh. Đã lâu rồi không có được thấy cô,lúc này Lý Mặc Chu phát hiện mình còn đang nhớ về Quân Dĩ Khinh.

“Đang nhìn cái gì đấy?” Lý Mặc Chu đi qua nhỏ giọng hỏi.

Quân Dĩ Khinh ngẩng đầu, là hắn. Không còn là quan hệ yêu đương, Quân Dĩ Khinh đối với hắn cũng nhẹ nhõm rất nhiều, cười cười nói: “Tìm tư liệu chuyển trường.”

“Chuyển trường? Đây cũng không phải trường cấp 3, chuyển cái gì ?” Lý Mặc Chu kinh ngạc hỏi.

Quân Dĩ Khinh thở dài nói: “Không yên tâm về Tiểu Ảnh.”

Nhắc tới Mi Giang Ảnh, Lý Mặc Chu không tự giác nhíu mày, nói: “Lo lắng cái gì? Hai người cùng tuổi mà, đừng khiến cho cô ấy nghĩ mình còn đi nhà trẻ chứ.”

Quân Dĩ Khinh không phát giác ra được điều gì, có lẽ là chính mình giả vờ quên Lý Mặc Chu cũng biết sự tình của Mi Giang Ảnh, nói: “Tình huống trong nhà mình không giống với mọi người. Tiểu Ảnh từ nhỏ ở trong gia đình như vậy lớn lên, tuy rằng bên ngoài nhìn cũng không có chuyện gì, nhưng mà chuyện thương tâm nhiều lắm. Em ấy có thể trưởng thành như hiện tại đã là may mắn rồi, mình cũng không muốn em ấy lại xảy ra chuyện gì không may. em ấy lại không có bạn bè, tự mình ở bên ngoài, thật sự làm cho người ta lo lắng.”

“Nghe lời cậu lời nói như vậy, gần nhất cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao?”

Quân Dĩ Khinh nói: “Ừm, đúng vậy. Mình cũng không dám cùng người trong nhà nói, Tiểu Ảnh gặp được Mẹ rồi.”

“A? Không phải nói Mẹ bỏ mặc cậu ấy rồi sao?”

“Đúng vậy a, nhiều năm như vậy Tiểu Ảnh cũng không biết Mẹ ở nơi nào, cho nên không hẹn mà gặp như vậy càng làm cho người ta kinh ngạc, một điểm cũng không có chuẩn bị.”

Lý Mặc Chu xem như được lý giải a.

“Mi Giang Ảnh không có nói gì với cậu sao?”

“Ài, tính tình em ấy như vậy, một chữ cũng sẽ không cùng tớ nhiều lời đâu.”

Lý Mặc Chu suy nghĩ một chút nói: “Nếu như vậy, cũng nói lên Mi Giang Ảnh có thể tự mình giải quyết, cậu cũng đừng bận lòng chuyện này nữa. Làm cho cậu ấy giày vò chính mình a.” Lý Mặc Chu sợ Quân Dĩ Khinh quan tâm Mi Giang Ảnh như vậy, đến lúc đó cũng sẽ bị Mi Giang Ảnh lợi dụng, lại đi lên con đường sai thì biết làm sao .

Quân Dĩ Khinh nói: “Sao có thể mặc kệ, tốt xấu gì thì mình cũng là chị gái trên danh nghĩa đấy a.”

“Vậy ý của cậu là muốn chuyển trường đến bên Mi Giang Ảnh?”

“Ừm, đang cân nhắc.”

“Cậu đừng làm loạn. Trường đại học bên kia sao có thể so sánh được với trường học ở đây? Cậu đã vất vả thi được, sao lại phải giáng cấp chính mình ?” Lý Mặc Chu bất bình nói.

“Cái này tớ đã suy tính, không việc gì đâu, dù sao tớ cũng có ý muốn khảo thi bên đấy. Tớ không ngại.”

Lý Mặc Chu kinh ngạc nhìn nàng, “Cái gì gọi là không sao ? Cái này có liên quan đến tiền đồ của cậu đó!”

“Yên tâm đi.”

Lý Mặc Chu kinh ngạc nhìn cô, bỗng nhiên hắn cảm thấy hắn thật sự không biết người này rồi. Trong lòng hắn Mi Giang Ảnh cũng có thể buông tha cho tiền đồ của mình?

Lý Mặc Chu trên đường trở về vẫn luôn suy nghĩ, nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được. Chẳng lẽ bởi vì mình là con một nên mới không thể giải thích vì sao ?

Lý Mặc Chu nghĩ mãi mà không rõ, nhưng mà không thể trơ mắt nhìn Quân Dĩ Khinh làm như vậy, hắn gọi điện thoại cho Mi Giang Ảnh. Mi Giang Ảnh nhận được điện thoại của hắn cũng rất khó hiểu, giữa bọn họ không có gì để nói với nhau a?

“Cậu đừng để cho Quân Dĩ Khinh lo lắng nữa, hai người đều đã lớn, như thế nào mà cậu lại luôn không hiểu chuyện như vậy.”

Mi Giang Ảnh không hiểu , cô làm cái gì? Coi như là làm gì sai rồi, cũng không tới phiên hắn dạy bảo a? Vốn gần đây cũng đã không như ý rồi, cái này còn chủ động đυ.ng họng súng nữa!

“Cậu lấy thân phận gì mà nói tôi? Tôi thế nào mắc mớ gì tới cậu? Cậu là bệnh nhân tâm thần hả.” Mi Giang Ảnh đang định tắt điện thoại, Lý Mặc Chu bên kia lại mở miệng nói: “Chuyện của cậu tớ mặc kệ, nhưng mà liên quan đến Quân Dĩ Khinh rồi, tớ muốn quản.”

“Coi như là vì Quân Dĩ Khinh cũng không tới phiên cậu quản, hai người không phải đã chia tay rồi sao?”

“Chúng ta chia tay rồi, Quân Dĩ Khinh cũng sẽ không là của cậu. Cậu cũng đừng uổng phí tâm cơ.” Lý Mặc Chu cho rằng Mi Giang Ảnh đang lợi dụng lòng tốt của Quân Dĩ Khinh để tới gần cô.

Mi Giang Ảnh thật muốn phát hỏa, đây là cái bệnh viện nào đem hắn thả ra đây?

“Đầu óc mày có bị bệnh không!”

Lý Mặc Chu không lung lay, tỉnh táo nói: “Mi Giang Ảnh, đừng quên lúc trước đã từng nói cái gì, bây giờ mới qua vài năm cậu đã quên rồi sao?”

“Lời nói của tôi đều là nói với chính mình, không phải cam đoan đối với cậu! Cậu không có tư cách để ý tới! Nếu có bản lĩnh hãy để cho Quân Dĩ Khinh cả đời không rời khỏi mình đi, nếu không, chớ ở trước mặt tôi giả bộ! Tôi không nhìn nổi bộ dạng kia!”

Mi Giang Ảnh không có tính nhẫn nại cùng hắn nói nhảm,cô trực tiếp cúp điện thoại. Một cái hai cái còn có thể nhưng như thế này có khác nào chọc tức cô, vốn gần đây tâm tình của cô đã kém tới cực điểm rồi, lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Phiền chết.

Loan Nhuế Tịch là việc khá rắc rối, không biết từ chỗ nào tra được chỗ trường học của cô, lúc không có việc gì sẽ tới tìm cô. Mi Giang Ảnh căn bản không muốn gặp người này, mỗi lần như vậy đều làm như không thấy. Loan Nhuế Tịch gọi điện thoại cho cô, Mi Giang Ảnh cũng không có nhấc máy, trực tiếp tắt đi, về sau liền cho Loan Nhuế Tịch vào danh sách đen luôn rồi.

Loan Nhuế Tịch cũng không tức giận, mua nhiều đồ vật đều thông qua các bạn học mang cho cô. Mi Giang Ảnh cũng không thể đem cơn tức ném lên trên người của mấy bạn được, bọn họ thật sự vô tội.

Trong trường học không thấy được Mi Giang Ảnh, Loan Nhuế Tịch lại tìm được nơi Mi Giang Ảnh làm việc. Tại chỗ làm việc, Mi Giang Ảnh càng không thể lên cơn được.

Mi Giang Ảnh dùng một loại trạng thái phòng bị để nhìn người mẹ này, Loan Nhuế Tịch rất nóng lòng, mặc kệ Mi Giang Ảnh thế nào,cô bên này thấy làm như thế nào là tốt đối với Mi Giang Ảnh liền làm như thế đó.

Loan Nhuế Tịch biết được cô thích vẽ tranh, cũng không biết là thông qua quan hệ gì, vậy mà lại để cho một người thầy đến dạy cho cô.

Thời điểm Mi Giang Ảnh nhận được điện thoại của thầy, sợ tới mức không nói nên chuyện, chỉ biết ừ ừ dạ dạ.Sau khi tắt điện thoại mới hồi phục tinh thần lại, người này là muốn để cô làm học trò a!

Mẹ của cô lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy?

Mi Giang Ảnh không phải không thừa nhận, điều kiện này thật sự quá mê người rồi, cũng quá làm cho nội tâm của cô bất an. Thu được chỗ tốt như vậy, nhưng lại không tiếp điện thoại Loan Nhuế Tịch, Mi Giang Ảnh thật không thể ngẩng đầu được lên.

Nói đúng hơn là không nên vì lợi ích mà cúi đầu, tha thứ thì không, thế nhưng để cho Mi Giang Ảnh lại cự tuyệt nữa cũng làm không được. Học trò của thầy dạy vẽ không phải là ai cũng làm được, đây không phải cho cô mấy khối tiền mà cô có thể lù lù bất động, về sau vấn đề còn có thể dựa vào chính mình.

Trong lúc nhất thời, Mi Giang Ảnh lại sợ hãi Loan Nhuế Tịch xuất hiện. Cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

Nhưng Loan Nhuế Tịch dù sao cũng là người trưởng thành, đương nhiên biết rõ ứng xử với Mi Giang Ảnh như thế nào. Sau khi cho Mi Giang Ảnh một quyền lợi lớn như vậy, cô cũng đã ẩn một thời gian không cùng Mi Giang Ảnh liên hệ, để cho Mi Giang Ảnh tự mình nghĩ rõ ràng mọi chuyện. Tốt xấu cũng làm cho cô bình tĩnh một chút.

Hẹn là cứ mỗi Chủ nhật sẽ đi đến nhà thầy dạy vẽ có tiếng để học, từ buổi tối hôm thứ sáu Mi Giang Ảnh đã chuẩn bị xong hết thảy các đồ vật cần sử dụng đến, còn xác nhận lại nhiều lần mới yên tâm đi ngủ, ngày hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa kêu mà cô đã tỉnh lại trước rồi. Tâm tình kích động cùng khẩn trương căn bản không cách nào an tâm chìm vào giấc ngủ.

Sớm ăn bữa sáng, trên lưng là dụng cụ vẽ tranh rồi đi gọi xe đi đến nhà thầy.

Tìm một lúc tại khu biệt thự mới tìm được nhà của thầy, vừa chuẩn bị gõ cửa, một cô gái mở cửa đi ra, hai người vừa thấy nhau đều sửng sốt một chút.

Cô gái cao thấp nói chuyện một chút, nói: “Em là Mi Giang Ảnh?”

Mi Giang Ảnh lễ phép nói: “Đúng vậy, xin hỏi đây là nhà của thầy Khương đúng không?”

Cô gái cũng thật biết điều trùng hợp, nói: “Đúng vậy, mau vào đi thôi. Thầy tập thể dục buổi sáng xong sẽ giảng bài đấy.”

“Cảm ơn.” Mi Giang Ảnh nhìn cô gái mang theo túi rác đi ra. Trong lúc nhất thời Mi Giang Ảnh có chút tò mò, nói: “À, xin hỏi chị là?”

Cô gái nói: “Chị là Lâm Tiêu Tương, cũng là học trò của đại sư Khương, xem như là tiền bối của em rồi.”

Mi Giang Ảnh lập tức nói: “Dạ,..tiền bối.”

“Chớ khách khí.”

Lâm Tiêu Tương mang theo Mi Giang Ảnh vào phòng.

Gian phòng quả nhiên là giống như tưởng tượng của cô, lắp đặt thiết bị cổ kính. Tiến vào phòng khách có thể thấy một gian nhà nhỏ khác, một vị đang múa Thái Cực quyền. Một vị lão phu nhân lớn tiếng hỏi: “Tiêu Tương, là ai?”

“Cô, là Mi Giang Ảnh đã đến.”

Lầu hai quẹo vào xuất hiện thân ảnh của lão phu nhân lộ ra, trông thấy Mi Giang Ảnh hướng cô cười cười: “Ài, đã đến. Tiêu Tương, trước cứ mang vào trong đi thôi.”

Lâm Tiêu Tương đáp ứng, liền mang Mi Giang Ảnh tiến vào một gian phòng ở giữa.

Trong phòng tất cả đều là tranh cổ , Mi Giang Ảnh cẩn thận nhìn một chút bút ấn cùng lưu niệm, đều là thủ bút của Khương đại sư. Cái phòng này mà để cho Quán trưởng thấy được, đoán chừng là sẽ hưng phấn đến bất tỉnh mất, những thứ này đủ để hắn ăn ba đời luôn rồi.

“Em nhận ra?” Lâm Tiêu Tương chỉ vào bức tranh.

“Dạ, Em đang làm việc tại quán vẽ tranh, Quán trưởng đã dạy em .”

Lâm Tiêu Tương cười cười, nói: “Đợi lát nữa lời này không nên nói trước mặt thầy a.”

“Vì sao?”

“Tục a. Khương đại sư chưa bao giờ dạy nhìn tranh, mà là nhận thức. Đương nhiên, loại cảnh giới này chị còn không có đạt tới .” Lâm Tiêu Tương dí dỏm le lưỡi một cái.

Mi Giang Ảnh nở nụ cười, cũng nhẹ nhõm đi không ít, không còn khẩn trương như vừa rồi nữa rồi.

Sau khi Khương đại sư đi vào, Mi Giang Ảnh bỗng nhiên trở thành một trạng thái máy móc, thầy Khương rất không hài lòng.

Lâm Tiêu Tương lặng lẽ nói với Mi Giang Ảnh: “Thầy uống hai chén trà xong, sẽ đi WC .”

Mi Giang Ảnh không rõ ràng cho lắm: “Hả?”

Quả nhiên, Khương lão sư uống hai chén trà xong liền đi ra ngoài. Lâm Tiêu Tương cười cười cô, nói: “Tất cả mọi người đều là người, thầy cũng là người nên sẽ như người bình thường, em đừng khẩn trương như vậy. thầy rất hiền hoà.”

Mi Giang Ảnh rất cảm tạ hảo ý của Lâm Tiêu Tương, nhưng mà, thời điểm đang đối mặt với Thái Sơn sẽ luôn không tự giác mà kính sợ a.

Lúc Khương đại sư tiến vào, nghiêm mặt, đi đến trước mặt Mi Giang Ảnh hỏi: “Cô ăn cái gì?”

“A?” Mi Giang Ảnh hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ của họ.

“Cô là 《 Lã thị xuân thu 》 ư, một chữ ngàn vàng a? Nói nhiều một câu thì có làm sao ?” Cô trách mắng, ngược lại hỏi Mi Giang Ảnh nói: “ trưa nay muốn ăn cái gì, ta sẽ đi mua thức ăn ngay bây giờ .”

Mi Giang Ảnh không hiểu, nhìn sang Lâm Tiêu Tương như đang cầu cứu , Lâm Tiêu Tương nói: “Cái gì cũng được, cứ dựa theo thường ngày mà làm a.”

Cô cũng không phải người hay lải nhải , nói xong liền đi ra ngoài.

Mi Giang Ảnh tỉnh táo lại, có phải mình khẩn trương quá mức hay không đây.