Chương 25

Được rồi, Bỏ qua. Nghe thấy hai người kia chia tay rồi, Mi Giang Ảnh cũng liền không so đo nữa. Mặc dù nói là có điểm không hay, nhưng mà vui vẻ vẫn không che giấu được.

Mi Giang Ảnh không lên tiếng, cam chịu Quân Dĩ Khinh đi theo phía sau. Mi Giang Ảnh đi vài bước cảm thấy không đúng, trong phòng ngủ còn có người, không thể mang cô theo, hỏi: “Cô ở đâu ?”

Quân Dĩ Khinh sửng sốt một chút, sau đó cười kéo cánh tay của Mi Giang Ảnh nói: “ khách sạn lần trước kia.”

Mi Giang Ảnh cũng là sơ ý, loại tình huống này rõ ràng không có nhìn ra chỗ khả nghi. Vì cái gì Quân Dĩ Khinh chia tay rồi lại muốn nói với cô đây? Vì cái gì Quân Dĩ Khinh lại nói những lời này, vì cái gì Quân Dĩ Khinh thái độ đối với cô không chút nào kỳ quái…

Mi Giang Ảnh cũng đi, lúc này không khác gì khi ở nhà, hai người nằm ở trên giường, Quân Dĩ Khinh hai tay đặt ở trên bụng, ngón tay ngọ nguậy không yên.

Mi Giang Ảnh suy nghĩ kỹ mấy lần không nhịn được hỏi: “Vì sao chia tay?”

“A?”

“Gặp được người tốt hơn sao? Lý Mặc Chu các phương diện đều không tệ đó a, nghe nói trong nhà hắn làm kinh doanh đấy, vẫn còn làm lớn hơn nữa.”

Quân Dĩ Khinh cũng thở dài, nói: “Hình như là sẽ gặp được người tốt hơn, dù sao trong nội tâm không phải hắn.”

“Hình như là? Nói gì vậy,bản thân mình cũng không xác định mà lại đem thứ chất lượng tốt bỏ đi?”

Quân Dĩ Khinh hặc hặc cười, nói: “Cái gì chất lượng tốt?Sẽ trải qua cả đời người a, nói như thế nào cũng nên cẩn thận một chút . Dù sao trong lòng của chị không nghĩ đến hắn, làm gì phải chiếm lấy người ta, làm như vậy không có phúc hậu.”

Mi Giang Ảnh chậc chậc hai tiếng, nói: “Tính ra Lý Mặc Chu thật tinh mắt, hợp với cô.”

Lời nói nếu đã nói ra, Quân Dĩ Khinh cũng không sợ, nắm tay của cô, câu được câu không hàn huyên vài câu liền ngủ mất rồi. Lần này ai cũng không có giả bộ ngủ, thật sự ngủ rồi.

Quân Dĩ Khinh ở chỗ này nghỉ hè, Mi Giang Ảnh mang cô đi xem từng địa điểm để ngắm cảnh, còn nói rồi mùa xuân ở thành phố M có bao nhiêu đẹp, nói gần nói xa đều là hy vọng Quân Dĩ Khinh có thể tới bên này, coi như là Mi Giang Ảnh không phải cố tình cũng là đánh vào tiềm thức của Quân Dĩ Khinh vậy.

Buổi tối ngày cuối cùng, Mi Giang Ảnh mang cô đi một nhà hàng cao cấp, Quân Dĩ Khinh ngồi ở trong hoàn cảnh này rất không quen. Đây là nơi Quán trưởng mang Mi Giang Ảnh tới trước kia, nơi này cơm Tây tương đối tốt , đương nhiên, giá cả cũng đặc biệt đắt.

Mi Giang Ảnh nói: “Yên tâm đi, tôi kiếm được tiền.”

“Kiếm tiền cũng không nên đến chỗ đắt như vậy, giữ lại tiền cho mình dùng a.”

“Được rồi, đến cũng đã đến, còn ra đi sao? mất mặt lắm a.” Mi Giang Ảnh cầm thực đơn nói: “Tôi chỉ cho cô,phải thật sự ăn thật ngon đấy, tuyệt đối không phụ lòng cái giá tiền này.”

Quân Dĩ Khinh không hề từ chối, cô tò mò nhìn xung quanh, hoàn cảnh nơi này thật sự rất tốt, cùng những nhà hàng bình thường rốt cuộc là không giống. Quân Dĩ Khinh cảm thấy Mi Giang Ảnh tiếp xúc vật dụng thực tế cũng không giống với cuộc sống của mình, luôn luôn có điểm khoảng cách. Như vậy về sau khoảng cách sẽ càng lúc càng lớn a?

Quân Dĩ Khinh nhìn ăn mặc cùng cử chỉ người chung quanh , cũng không có một người nào tùy ý như cô vậy.Người phụ nữ ngồi phía sau Mi Giang Ảnh kia, mặc quần áo rất sa hoa, có chút giống với lễ phục dạ hội, không biết là ăn cơm cần long trọng như vậy, hay vẫn là chính mình…

Quân Dĩ Khinh cúi đầu nhìn xem chính mình ăn mặc ,là một bộ quần áo ngủ a…

Tư thế người phụ nữa kia cầm chén rượu, lấy dao cắt thịt trên đĩa, nghe nói ăn cơm Tây rất chú ý, không giống món cơm bình thường là chỉ cần một đôi đũa .

Nữ nhân kia bị nhìn chằm chằm lâu cũng đã có cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn, Quân Dĩ Khinh đỏ mặt lên vội cúi đầu xuống.

Mi Giang Ảnh gọi món ăn xong, hỏi: “Cô làm sao vậy? Nhìn cái gì đấy?”

Quân Dĩ Khinh trên mặt hồng hồng, bối rối , nói: “Ai nha, đừng quản nhiều.”

Mi Giang Ảnh buồn cười, quay về phía sau nhìn , chẳng qua là thấy được một nữ nhân, hỏi: “Cô quen?”

“Làm sao có thể quen, là được…” Quân Dĩ Khinh nhìn Mi Giang Ảnh sắc mặt biến thành không đúng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Mi Giang Ảnh lại quay đầu lại, vừa vặn cùng nữ nhân kia đối mặt, nữ nhân kia cũng là mặt mày biến sắc, dĩa ăn đổ mất cũng không có chú ý, chỉ chăm chú nhìn Mi Giang Ảnh, thời gian dần qua liền từ từ đứng lên .

Mi Giang Ảnh nhìn trong chốc lát, sau đó đứng dậy nói: “Không ăn, chúng ta đi.”

“Ôi chao! Làm sao vậy? Em quen sao?” Quân Dĩ Khinh không hiểu cho lắm.

Đây là đương nhiên, Quân Dĩ Khinh đi theo Thời Hạ Tiết đi vào nhà Mi Trường Thắng thì Loan Nhuế Tịch đã đi rồi, cô căn bản chưa từng thấy qua. Ngay cả một tấm hình Mi Trường Thắng đều không có để lại, toàn bộ đều đốt rụi, qua nhiều năm như vậy mỗi lần Mi Giang Ảnh nằm mơ tới mẹ đều là một khuôn mặt mơ hồ. Mi Giang Ảnh cho rằng nhiều năm như vậy, coi như là vô tình gặp nhau trên đường thì cô cũng sẽ không nhận ra người này.

Vậy cũng chỉ là tự mình nghĩ mà thôi, trên người cô chính là chảy dòng máu của Loan Nhuế Tịch, dưới xương cốt đều có khắc tên Loan Nhuế Tịch đây. Tuy rằng qua nhiều năm cô không thèm để ý, nhưng sau lưng lại luôn có người nói cô lớn lên giống như Mẹ cô, thật sự là khiến cô suy nghĩ, cô cũng sẽ soi vào gương tìm đến bóng dáng của Loan Nhuế Tịch .

Làm sao có thể quên được, hai người là huyết mạch tương liên mẹ con a.

“Đi thôi, không ăn.” Mi Giang Ảnh có chút bối rối, cô không biết nên đối mặt như thế nào với người mẹ bỏ rơi con như vậy.

Là hận hay vẫn là khóc lóc kể lể đây?

“Tiểu Ảnh? Có phải hay không?” Loan Nhuế Tịch đi tới, một bộ dạng như muốn khóc lên.

Mi Giang Ảnh không muốn để ý tới nhưng không biết làm sao bước chân lại bất động .

Lúc này Quân Dĩ Khinh mới ý thức được chuyện không đúng, hai người lớn lên giống nhau vậy, đây là mẹ Mi Giang Ảnh sao?

Quân Dĩ Khinh lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, sửng sốt một chút, đối với Loan Nhuế Tịch nói: “Chào dì.”

Loan Nhuế Tịch đối với cô cười cười, hỏi: “Bạn của Tiểu Ảnh sao?”

Quân Dĩ Khinh cũng ý thức được lúng túng trong thân phận của chính mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, hàm hồ nhẹ gật đầu.

Mi Giang Ảnh nhấc lên đồ đạc của mình lên, nói: “Đi thôi.”

Trên mặt đất còn rơi cái chìa khóa cùng khăn tay, Quân Dĩ Khinh nhặt lên, nhìn Mi Giang Ảnh cũng không quay đầu lại, sau đó chỉ có thể nói câu xin lỗi với Loan Nhuế Tịch ,sau đó đuổi theo Mi Giang Ảnh đi ra bên ngoài.

Loan Nhuế Tịch che ngực, vuốt nhịp tim mình đang loạn lên.

Mi Giang Ảnh đi rất nhanh, cũng không quan tâm đồ vật rơi trên đất, Quân Dĩ Khinh còn chứng kiến tiền rơi ra, cô đi phía sau giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả.

“Tiểu Ảnh, em chậm một chút!” Quân Dĩ Khinh gọi. Mi Giang Ảnh làm như không nghe thấy, cô vẫn đi nhanh như bay vậy. Quân Dĩ Khinh khẽ cắn môi, chạy trước đuổi theo mau, “Tiểu Ảnh…” Lời nói không có cách nào nói ra, Mi Giang Ảnh khóc nói không ra lời.

Quân Dĩ Khinh trong lòng căng thẳng, đem người cô ôm lấy.

Dòng xe cộ lui tới, năm màu đèn neon bên đường, Quân Dĩ Khinh hi vọng trong lòng Mi Giang Ảnh cũng là như vậy , tối thiểu sẽ không chỉ từng là ủy khuất.

Mi Giang Ảnh cả đêm không nói chuyện, ngày hôm sau tiễn đưa Quân Dĩ Khinh rời đi, còn đối với cô cười, nhắc cô chú ý an toàn.

Quân Dĩ Khinh lo lắng đã không thể ẩn giấu, Mi Giang Ảnh cười nói: “Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Tôi sẽ ổn thôi.”

Càng nói như vậy Quân Dĩ Khinh càng lo lắng.

Mi Giang Ảnh xác thực sẽ không sao , trước kia cô luôn nói chuyện nhiều, bây giờ có thể đủ nhận thức một ít. Cô có người yêu mến, vì người cô thích cũng muốn cô sống tốt . Cô hy vọng ở trước mặt Quân Dĩ Khinh mình là một người hoàn mỹ, cô không nên làm những việc sa đọa lại để cho Quân Dĩ Khinh quan tâm vừa thương tâm.

Sau khi trở về Quân Dĩ Khinh căn bản không có biện pháp nào mà an tâm,sự tình nhìn thấy Loan Nhuế Tịch cũng không có biện pháp cùng người trong nhà nói ra, dựa theo tính cách Mi Trường Thắng, nếu biết rõ Tiểu Ảnh cùng Loan Nhuế Tịch gặp mặt, còn không biết có thể làm xảy ra chuyện gì đây. Đến lúc đó hay vẫn là Tiểu Ảnh sẽ là người bị thương.

Chuyện trước kia đã để lại cho Tiểu Ảnh ăn đủ đau khổ rồi, không thể để cho Tiểu Ảnh lại để bị bọn họ ảnh hưởng được.

Quân Dĩ Khinh cả ngày không tập trung, lão đại hỏi: “ có phải bởi vì Lý Mặc Chu tìm bạn gái mới nên hao tổn tinh thần hay không đó?”

“Sao?” Quân Dĩ Khinh nghi vấn, “Cái gì?”

“Ôi chao! Cậu không biết?” Lão nhị cũng ngạc nhiên.

“Cái gì?” Quân Dĩ Khinh không hiểu .

“Ai nha, Lý Mặc Chu theo hoa khôi của khối ở cùng một chỗ, cậu không biết?” Lão tứ nói.

Quân Dĩ Khinh lắc đầu, nói: “Không biết a.” từ lúc trở về đã nghĩ ngợi tới sự tình của Mi Giang Ảnh, ai cũng không thèm để ý.

Lão nhị nhìn kỹ cô một chút, nói: “Cậu… Có phải hay không cho tới bây giờ cũng chưa thích Lý Mặc Chu?”

Quân Dĩ Khinh không trả lời, xem như cam chịu a.

Lão nhị lắc đầu thở dài, nói: “Tình yêu này a, quá huyền diệu, nhìn không thấu.”

Quân Dĩ Khinh nghĩ tới Mi Giang Ảnh, không che giấu được mỉm cười liền lộ ra.

Xác thực rất huyền diệu, chính cô đều nhìn không thấu.

Bị mọi người nhắc nhở qua , Quân Dĩ Khinh xác thực thường xuyên chứng kiến Lý Mặc Chu cùng hoa khôi kia ở cùng một chỗ, người chung quanh đều rất đáng tiếc, một tình yêu đẹp thì cứ như vậy lạc mất. Quân Dĩ Khinh ngược lại là rất thoải mái.