Vào lúc ban đêm tất cả mọi người chơi vui rồi, cũng không có gì đoán chừng rước, ngày bình thường luôn câu nệ với thầy cô cũng đều quên hết. Quân Dĩ Khinh cùng vài người bị ép chạy ra ngoài, điện thoại trên bàn vang lên vài âm thanh nhưng ai cũng không có nghe thấy.
Qua mười hai giờ, thời gian dần trôi qua mọi người cũng chơi mệt mỏi rồi, có mấy người ở trên đài lấy đàn ghi-ta ra, hát không biết buồn từ đâu đến . Thời gian dần trôi qua mọi người cũng trở nên yên tĩnh, có ít người dựa vào người bên cạnh ngủ quên đi.
Quân Dĩ Khinh mơ mơ màng màng cảm giác có người ở đẩy cô, xoa nhẹ con mắt tỉnh lại, lão đại nói: “Về phòng để đi ngủ thôi.”
Quân Dĩ Khinh cầm lấy điện thoại đứng dậy rời đi.
Một giấc ngủ này cô trực tiếp ngủ thẳng tới buổi chiều ngày hôm sau, Quân Dĩ Khinh nhìn thời gian, phát hiện điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Mi Giang Ảnh . Cô sợ tới mức lập tức tỉnh lại, gọi qua lại luôn báo đường dây bận.
Bởi vì là điện thoại công cộng nên Quân Dĩ Khinh cũng chỉ có thể cho là đầu dây bên kia có người đang gọi điện thoại.
Khu cách ly người bệnh đều được chiếu cố rất tốt, nhiều người bệnh cùng người nhà gọi điện thoại mà nước mắt ngắn nước mắt dài, báo bình an rồi lại chúc phúc. Ngồi ngay chính giữa, Mi Giang Ảnh có cảm giác mình là một người rất cô đơn.
Nhắc tới cũng kì quái, bao nhiêu năm đều là như vậy rồi, như thế nào cô còn không thích ứng đây? Buổi tối nhớ tới tên ngu ngốc Quân Dĩ Khinh kia, được rồi, để chờ xem. Kết quả, điện thoại gọi cho bao nhiêu lần cũng không ai tiếp.
Mi Giang Ảnh dùng sức cúp điện thoại, dứt khoát cũng mặc kệ, nhìn TV.
Hai người chiến tranh lạnh vậy mà giằng co hơn mấy tháng, Mi Giang Ảnh không có điện thoại, Quân Dĩ Khinh không có biện pháp liên lạc với cô, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, thư cũng đã viết nhiều, nhưng cũng không thấy hồi âm. Quân Dĩ Khinh gấp đến độ phát hỏa, cuống họng đều muốn tắc luôn rồi.
Nào có người như vậy chứ a?
Quân Dĩ Khinh hỏi Thời Hạ Tiết, Thời Hạ Tiết nói Mi Giang Ảnh có gọi điện thoại về nhà mấy lần, chính là báo tình hình ra sao. Quân Dĩ Khinh cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
Nghỉ hè, Lý Mặc Chu hỏi cô lúc nào về nhà, Quân Dĩ Khinh nói cô muốn đi gặp Mi Giang Ảnh. Lúc trước hình như là bị bệnh bị cách ly rồi, bất kể như thế nào cũng phải đi thăm một chút.
Lý Mặc Chu cảm giác có chút phức tạp.
Mi Giang Ảnh cố ý rời khỏi Quân Dĩ Khinh, hiện tại như thế nào cảm thấy Quân Dĩ Khinh thật sự đuổi theo Mi Giang Ảnh đây? Rốt cuộc là ai không muốn rời khỏi ai?
Lý Mặc Chu không có tư cách nói cái gì, Mi Giang Ảnh xác thực không có quấn quít lấy Quân Dĩ Khinh a.
Mi Giang Ảnh bị cách ly hơn nửa năm, rút cuộc chẩn đoán chính xác là không sao, lúc này mới được thả ra, nhưng mà cô vẫn không thể đi đến những thành thị khác được, vừa vặn cũng không cần kiếm cớ để không trở về nhà .
Kỳ thật a, cô đã sớm không tức giận nữa rồi. Chẳng qua là cảm thấy mình bị Quân Dĩ Khinh ảnh hưởng quá sâu, về sau tình huống như vậy có lẽ sẽ càng ngày càng nhiều, cô cũng không thể mỗi lần như vậy đều tức giận Quân Dĩ Khinh a? Về sau Quân Dĩ Khinh phải kết hôn sinh con, sinh hoạt như người bình thường, về sau cô cũng sẽ không phải là người mà Quân Dĩ Khinh lo lắng, cô cần lo cho chồng, con, sẽ rời khỏi Mi Giang Ảnh càng ngày càng xa.
Nghĩ tới đây, Mi Giang Ảnh rõ ràng cảm thấy có chút thoải mái.
Rất tốt, Quân Dĩ Khinh tốt như vậy, chính là nên trải qua cuộc sống như vậy.
Mi Giang Ảnh suy nghĩ rất nhiều nhưng không có tác dụng, muốn có chút thoát ly nhưng lại không thể ra khỏi những suy nghĩ ấy, sau đó cô lại nhìn thấy Quân Dĩ Khinh đang kéo hành lý với một thần sắc nghiêm túc đi tới.
“Ôi chao!” trong khoảng thời gian ngắn Mi Giang Ảnh không kịp phản ứng, “Cô?”
Quân Dĩ Khinh từ rương hành lý lấy tiền ra, nói: “Chú đưa cho em, đi thôi, đi mua điện thoại.”
“A?”
Quân Dĩ Khinh lại chịu không được cảm giác tìm không thấy người kia, cô ở bên cạnh gấp đến độ chết người, người kia ở bên này lại nhàn nhã không được.
Mua điện thoại xong, hai người tìm một chỗ để ăn cơm. Sắc mặt Quân Dĩ Khinh vẫn không sao trì hoãn được.
“Cô làm sao vậy?” Mi Giang Ảnh hỏi.
Quân Dĩ Khinh một bụng tức giận, nhìn vẻ mặt mê mang kia sau đó liền cảm giác mình là người gây chuyện.
“Không có việc gì. Em có thể để cho chị liên lạc với em hay không a! Cũng đã được ra ngoài mà không biết đi mua cái điện thoại sao?”
Mi Giang Ảnh thật đúng là tồn tại điểm ấy tâm tư, không muốn bị người khác tìm được.
“Không có vấn đề gì a.”
Quân Dĩ Khinh gấp đã bị Mi Giang Ảnh nói một câu nói như vậy làm cho hời hợt rồi, Quân Dĩ Khinh nghĩ như thế nào cũng không chịu phục. Không phải cô thích mình sao? Là phản ứng gì lãnh đạm như vậy? Chính mình còn không có xác định là có thích Mi Giang Ảnh hay không nhưng cứ như vậy quan tâm, rốt cuộc là ai thích ai đây?
Quân Dĩ Khinh càng nghĩ càng tức giận, dựa vào cái gì lại ở đây vì một người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng chứ? Dựa vào cái gì? !
“Đúng vậy a! Có quan hệ gì? Em đã lúc nào để tâm đâu? từ nhỏ đến lớn đều là thích như thế nào là làm như thế, muốn nói cái gì liền nói như vậy, có lúc nào cân nhắc qua cảm thụ của người khác chưa, có lúc nào đứng ở lập trường của người khác mà cân nhắc vấn đề không? !”
Mi Giang Ảnh bị nói đến không hiểu , “Tôi… Tôi nói cái gì?”
“Em cái gì cũng chưa nói! Em muốn nói gì nữa? Một câu nói của em chị luôn muốn giúp ngươi suy nghĩ, giúp em che giấu trước mặt chú cùng mẹ chị, em còn muốn nói điều gì?”
“Cô… cô rút ngọn gió nào rồi sao? chạy xa đến đây chính là vì mắng tôi hay sao?” Mi Giang Ảnh cũng hiểu được ngọn nguồn, cô chọc ai đâu chứ?
“Nếu không phải liên lạc không được với em, em cho rằng chị nguyện ý chạy xa tới đây sao?” Quân Dĩ Khinh nhất thời nhanh miệng.
Mi Giang Ảnh lúc ấy liền thay đổi khuôn mặt, cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy a, thật là làm cho cô phải bận tâm rồi. Là tôi không đúng, không nên chậm trễ cuộc hẹn của cô cùng Lý Mặc Chu, làm cho cô tâm tình không tốt rồi. Tôi xin lỗi.”
Quân Dĩ Khinh hối hận, “Không phải…Chị không phải ý này.”
Mi Giang Ảnh vẫn bộ dạng cười lạnh, nói: “Bằng không thì cô có ý gì? Tốt rồi, hiện tại mắng cũng mắng xong, tức cũng không sai biệt lắm. Cô cũng cần phải trở về.”
Mi Giang Ảnh đứng dậy muốn đi, Quân Dĩ Khinh giữ chặt cô, nói: “Tiểu Ảnh, chị không phải ý này.”
Mi Giang Ảnh rút bàn tay về, “ Cô có ý tứ gì thì có liên quan gì đến tôi?”
Nói xong cũng rời đi, Quân Dĩ Khinh kéo lấy vali đi theo phía sau cô, kết quả Mi Giang Ảnh đi ra ngoài liền thuê xe rời đi.
Mi Giang Ảnh đã rất lâu chưa có trở về đi làm, lúc trở lại Quán trưởng cùng phó Quán trưởng đều thật cao hứng, Vương Giam nghe nói cô đã trở về, liền ném cả bút vẽ để chạy tới.
Phó Quán trưởng nói muốn mời cô ăn cơm, chúc mừng cô vượt qua đại nạn lần này.
Trước kia Mi Giang Ảnh trở về luôn cự tuyệt,nhưng lần này ngược lại là cô đã đáp ứng, Vương Giam phát hiện cô có chút kì quái. Tuy rằng trên mặt là dáng tươi cười, thế nhưng lại còn có chút khí lạnh a. Cũng không biết là ai chọc cô mất hứng như vậy.
Nghe nói phó Quán trưởng mời khách, mọi người liền đi ghi danh rồi. Phó Quán trưởng cũng rất cao hứng, tâm khí bừng bừng. Buổi tối uống xong lại hát, Vương Giam ôm chén rượu của cô trốn sau lưng Mi Giang Ảnh, cô là không thể uống rượu a, uống nhẹ thoáng một phát còn có thể, thế nhưng mà ở trong phòng này mọi người uống bằng chai thế này, cô chơi không được.
Mi Giang Ảnh trong nội tâm vẫn rất tức giận, nhưng mà đối với mấy cái này vẫn có chút nắm chắc, cô đem bia đổi sang nước khoáng, người ta ba hớp còn cô một cái. Vương Giam nói cô đùa nghịch lừa dối, Mi Giang Ảnh nói: “Uống rượu say xảy ra chuyện, người nào chịu trách nhiệm đây?”
Vương Giam không nói. Mi Giang Ảnh đây là đi theo thầy của cô học được, khi đó bọn hắn cũng thường xuyên chơi, Lâm Vĩnh Nhiên rất chiếu cố những nữ sinh như vậy, truyền đạt rất nhiều bí quyết đùa nghịch lừa dối .
Nghĩ đến Lâm Vĩnh Nhiên,trong nội tâm Mi Giang Ảnh lại một hồi thổn thức. Lý Nhất Ẩn lúc trước cũng cùng cô liên hệ qua, nói lại chia tay rồi. Lý Nhất Ẩn nói, không biết là chúng ta có được người yêu thương thật lòng khó, hay vẫn là yêu đương bản thân sẽ rất khó. Không làm rõ được a.
Mi Giang Ảnh cũng không rõ ràng, càng muốn vứt bỏ hết lần này tới lần khác lại càng dấn thân. Quân Dĩ Khinh rốt cuộc là nghĩ như thế nào đấy, đối với cô không phải không có khả năng rồi sao?
Quân Dĩ Khinh vẫn ở khách sạn lần trước, ngồi xổm ở chỗ lần trước chờ Mi Giang Ảnh, lần nữa thấy được nữ nhân đi cùng Mi Giang Ảnh kia,nhưng vẫn chỉ là trầm mặc. Bất đồng duy nhất chính là, Mi Giang Ảnh không bỏ qua cô như lần đó.
“Còn chưa đi?”
“Đợi em.” Quân Dĩ Khinh trả lời.
Vương Giam nhìn hai người, không khí này có vẻ không thích hợp lắm, nói không ra không thích hợp chỗ nào a. Xem ra không giống như là bạn bè , thế nhưng không khí lại có chút như là tình nhân nha.
Vương Giam nói: “Chị đây về nhà trước a.”
Mi Giang Ảnh gọi một chiếc xe cho cô, tiễn đưa cô lên xe. Quay người lại đối với Quân Dĩ Khinh nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Quân Dĩ Khinh ngửi được trên người Mi Giang Ảnh có mùi rượu cùng thuốc lá, không phải là đi cái loại địa phương như quán bar đó chứ a?
“Thực xin lỗi, ban ngày không phải chị muốn trách em.” Quân Dĩ Khinh cúi đầu nói xin lỗi.”Chị…”
“Được rồi, tôi biết rồi. Tôi cũng tiếp nhận lời xin lỗi của cô, được chưa?” Mi Giang Ảnh đoạt trước nói, “Cô có thể đi được rồi?”
Nói xong Mi Giang Ảnh liền rời đi.
Quân Dĩ Khinh dậm chân, đứa trẻ chết dầm này! Quân Dĩ Khinh đuổi theo, giữ chặt Mi Giang Ảnh nói: “Tiểu Ảnh, chị thật không có ý trách em"
Mi Giang Ảnh bỏ qua, bực bội nói: “Được rồi! Tôi đã biết! Cô có thể đi hay không đây!”
“Chị, Chị cùng Lý Mặc Chu đã chia tay rồi!” Quân Dĩ Khinh sốt ruột đem lời nói nói ra.
Mi Giang Ảnh sững sờ, nói: “Cái gì?”
Quân Dĩ Khinh nói: “Đã sớm chia tay rồi, cho nên căn bản không phải bởi vì hắn mới sốt ruột tức giận với em.”
Mi Giang Ảnh tỉnh táo lại rồi. Thật vui vẻ…