Chương 23

Nghiêm khắc khống chế giải trừ, tối thiểu cũng không cần cả ngày đều ở trong túc xá, một bước cũng không cho phép đi ra ngoài, nhưng mà cửa trường vẫn không thể đi ra ngoài . Lý Mặc Chu trước tiên chạy đến dưới tòa kí túc xá nữ, giải trừ uy hϊếp đến tính mạng, các học sinh đều có điểm không thể ức chế được hưng phấn, nhìn thấy Lý Mặc Chu đến, bất kể là nam hay là nữ đều ý vị thâm trường thốt lên vài tiếng.

Đương nhiên cũng chẳng ai quan tâm gọi, ngay tại bên dưới kí túc xá vẫn đang nhộn nhịp. Chúc mừng lấy lại sống sót sau dịch bệnh.

Một khắc này giống như tất cả mọi người đã hiểu ra cuộc đời này quan trọng nhất là cái gì, nhưng cũng chỉ là một khắc này mà thôi.

Lý Mặc Chu, trong lòng lại chứa một chuyện khác, chuyện về Mi Giang Ảnh, nếu như vạn nhất… cô thật sự chết, đời này Lý Mặc Chu cũng không có biện pháp tha thứ cho chính mình .

Quân Dĩ Khinh hỏi hắn có chuyện gì, Lý Mặc Chu sửng sốt một hồi lâu, nói: “… Chỉ muốn đến nhìn cậu một chút, xem cậu có việc gì hay không.”

Quân Dĩ Khinh cười cười, nói: “Không có việc gì. Cậu cũng ổn chứ?”

“A.” Lý Mặc Chu có vẻ hơi lúng túng nói.”Vậy… Mi Giang Ảnh như thế nào? Cũng không sao chứ?”

Quân Dĩ Khinh lo lắng, nói: “Đã rất lâu không có liên lạc được rồi. Chúng ta bên này ngay cả đồ vật cũng không thể mng đi ra ngoài đấy, ngay cả tin cũng không có biện pháp gửi ra ngoài.”

“không thể” —— Lý Mặc Chu chú ý tới cái chữ này, điều này nói rõ Mi Giang Ảnh vẫn luôn xuất phát từ trạng thái không cách nào liên hệ, cũng không ai biết tình huống của cô bây giờ.

Lý Mặc Chu mấy lần muốn mở miệng nói, lời nói đến bên miệng lại không có biện pháp mà nói ra ngoài.

Tuy rằng hắn cùng Quân Dĩ Khinh quen biết rất nhiều năm, thế nhưng cho đến khi chia tay hắn cũng không rõ ràng được tính cách của Quân Dĩ Khinh, thoạt nhìn rất mềm mại, lúc chia tay lại kiên quyết như vậy. Lý Mặc Chu không cách nào nắm chắc một câu chừng mực.

“Yên tâm đi, Mi Giang Ảnh khẳng định không có chuyện gì đâu.” Lý Mặc Chu tạm thời sửa lại một câu để nói ra.

Quân Dĩ Khinh cười nói: “Đó là tất nhiên!”

Mi Giang Ảnh còn chưa có người nào thực sự yêu, cũng chưa có được sự quan tâm thật lòng của một người, cô còn trẻ như vậy, phúc khí nhất định là đang còn rất dài.

Lý Mặc Chu trở lại phòng ngủ gọi điện thoại cho bạn thân của hắn, hỏi thăm tin tức Mi Giang Ảnh, bạn hắn nói cũng không phải rất rõ ràng,sau khi Mi Giang Ảnh bị mang đi ai cũng không biết được tin tức gì nữa. Lý Mặc Chu nghe vậy đúng là phát hỏa rồi, đang êm đẹp tại sao lại cho hắn biết chuyện này chứ? Hiện tại thì tốt rồi, không muốn quan tâm cũng phải đi quan tâm.

Các học sinh ở nhà ăn vừa ăn cơm vừa nhìn tin tức, biết được trong lúc bọn hắn bị cách ly, nguyên lai đã mất nhiều người như vậy. Cũng may đã nghiên cứu ra thuốc để có thể trị , vì có thể khống chế bệnh tốt hơn nên giới nghiêm cũng nới lỏng từng tầng một , chậm chạp phổ biến, thẳng đến cả nước không hề có bệnh dịch.

Dựa theo tiến độ này, tết âm lịch năm nay mọi người chỉ có thể ơ trong trường học mà thôi. Nhưng cũng rất tốt, chưa từng có cơ hội như vậy đâu a.

Quân Dĩ Khinh ngoại trừ rất lo lắng Mi Giang Ảnh ở bên ngoài, cũng không có gì bận tâm. Ở đâu cũng đều giống nhau, chỉ cần tất cả mọi người khỏe mạnh thôi.

Lúc trở về phòng ngủ bác quản túc có đưa cho cô một bức thư.

Địa chỉ bức thư là mỹ viện thành phố M , người viết —— Mi Giang Ảnh.

Quân Dĩ Khinh nhìn đi nhìn lại nhiều lần, hỏi: “ gửi tới lúc nào vậy?”

“Vừa rồi a.”

Quân Dĩ Khinh không thể chờ đợi được mở bức thư ra, thời điểm xé ra bàn tay vẫn còn run. Xé lệch ra một bên,lại từ bên kia xé, cô hết mức khống chế tốc độ để cho thư không bị hư mất.

Quân Dĩ Khinh mở thư ra, như thế nào lật đi lật lại đều thấy không đúng, làm cho cô trở nên nôn nóng.

“Ài ài, cháu chậm một chút á. thư muốn bị rách rồi.” Túc quản nói.

Quân Dĩ Khinh mở ra, Mi Giang Ảnh chỉ viết hai câu —— không có điện thoại, số điện thoại không nhớ rõ. Tôi rất khỏe.

Tâm bị treo lên cả thời gian dài rốt cuộc cũng có thể đặt xuống rồi. Quân Dĩ Khinh cho là mình sẽ bị bệnh tim mất, cô nhắm mắt thở dài một hơi.

“Bác, thư của cháu có thể gửi đi ra ngoài không?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

“Có thể là có thể, nhưng mà cần kiểm tra một thời gian, sẽ chậm đấy. Hiện tại ở đâu còn có viết thư chứ, cháu gọi điện thoại là được rồi.”

Quân Dĩ Khinh cười nói: “Cảm ơn bác.”

Quân Dĩ Khinh cũng thế, cầm tới bút lại không biết nên viết gì mới tốt đây? Lời muốn nói rất nhiều, nhưng cứ như vậy viết ra nhất định sẽ bị Mi Giang Ảnh chê cười mất. Thế nhưng chỉ hồi lại một câu “Đã biết” có phải quá lạnh nhạt hay không đây?

Quân Dĩ Khinh suy nghĩ một chút, vẫn là đem những điều muốn nói viết ra.

Lúc Mi Giang Ảnh nhận được thư này thì cô cũng đã được ra ngoài, tuy rằng vẫn bị cách ly. Rất nhiều người bệnh ở cùng một chỗ, đều là người tìm được đường sống trong chỗ chết , ở chỗ này tiếp nhận giám sát.

Mi Giang Ảnh nhìn thư kín đầy hai tờ giấy không khỏi bật cười, thật đúng là tính cách Quân Dĩ Khinh.Lời trách cứ, quan tâm, lo lắng đều phủ kín bức thư này, cuối cùng cô còn để lại số điện thoại.

Mi Giang Ảnh đem thư cất xong đi gọi điện thoại.

“Này? Tiểu Ảnh sao?” Quân Dĩ Khinh vì cuộc gọi điện thoại này đã chờ nhiều ngày, bên này đã rất lâu chưa có tuyết rơi rồi, lúc trước tuyết rơi nhiều cũng đã trở thành quá khứ, không ai nhắc lại.

“Cô cũng không sợ là người khác gọi tới sao?” Mi Giang Ảnh cũng có chút kích động, tiếng nói có chút rung động, cũng may còn có thể khống chế.

“Nếu như là người khác gọi tới chị liền trực tiếp tắt điện thoại.” Quân Dĩ Khinh nói.

“… Vì sao?” Lúc này ngược lại là một giọng nói trong trẻo.

“Không thể chậm trễ điện thoại của em.”

Rất thẳng thắn.

Mi Giang Ảnh căn bản không nghĩ tới sẽ là trả lời như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người.

Những lời này là có ý gì? Đối với Quân Dĩ Khinh mà nói cô mới là quan trọng nhất? Cô trọng yếu như vậy sao?

Mi Giang Ảnh lúng túng bật cười hai tiếng, để che dấu chính mình đang trầm mặc, nói: “Đừng nói giỡn, ba cùng dì gọi điện cô cũng không tiếp sao?”

“Không tiếp.” Quân Dĩ Khinh nói, “Lúc trước đã báo bình an rồi.”

Mi Giang Ảnh rất khẩn trương, tuy rằng cũng không biết vì cái gì khẩn trương. Giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy, Mi Giang Ảnh nói: “Tôi… Tôi cũng báo rồi.”

“Tiểu Ảnh.” Quân Dĩ Khinh vội vàng kêu lên.

“Cái gì?”

“Em… sau khi tốt nghiệp đại học, trở về nha? Được không nào?” Quân Dĩ Khinh không phải đang hỏi thăm, mà là đang cho làm một kế hoạch cho Mi Giang Ảnh.

“Không muốn.”

“Trở về đi, một mình em ở bên ngoài, thật sự là làm cho người ta lo lắng. Tựa như lần này, chị không biết được tin tức gì, chỉ có thể mỗi ngày đều mò mẫm lo lắng. Em không có chuyện còn tốt, nếu thật sự có chuyện gì,lúc đó cũng sẽ có người lo cho em!” Quân Dĩ Khinh có chút sốt ruột nói.

Mi Giang Ảnh trầm mặc một hồi, nói: “Không sao, tôi sẽ chiếu cố tốt cho bản thân.”

“Chính em bị bệnh thì làm sao mà chiếu cố cho mình? Em đừng nghĩ không nói là coi như chị không biết, lần này không phải bị bệnh mới không có biện pháp liên hệ trong thời gian dài như vậy hay sao?”

“… Làm sao cô biết?” Mi Giang Ảnh kinh ngạc.

“Em cho chị là người ngu sao? ngoại trừ nhiễm bệnh bị cách ly còn có thể có chuyện gì trong thời gian dài như vậy,lại không có cách nào liên hệ?”

Mi Giang Ảnh trầm mặc.

“Tiểu Ảnh, trở về đi. Bên này có chị, có chú còn có mẹ chị, sẽ lo cho em thật tốt.”

Mi Giang Ảnh biết rõ cô là có ý gì, đơn giản chính là giúp đỡ Mi Trường Thắng bù lại cho cô.

“Nếu như tôi cho cô đến thành phố M, cô sẽ đến không?” Mi Giang Ảnh nói.

Quân Dĩ Khinh sửng sốt, sau đó bên kia liền cúp điện thoại.

Không đi được, hiện tại càng không đi được. Cho dù Quân Dĩ Khinh quả thật muốn đi , nhưng mà bây giờ giới nghiêm còn không có toàn bộ rút bỏ, nghe nói muốn từ thành thị này đến thành thị khác tối thiểu cũng bị cách ly ba tháng mới được.

Xúc động đã thật sự bị chặt đứt rồi, hình như là một chậu nước lạnh tưới xuyên tim.

Thời gian chiến tranh lạnh đã bắt đầu, một cuộc điện Mi Giang Ảnh cũng không gọi tới, lý do chính là bởi vì không có điện thoại, Quân Dĩ Khinh lại không có biện pháp tìm được cô.

Quân Dĩ Khinh đột nhiên phát hiện, điện thoại thật sự là một vật tra tấn người khác. Còn không bằng ngay từ đầu không có thì tốt hơn.

Đêm 30 , Quân Dĩ Khinh gọi điện thoại về nhà, nói về lễ mừng năm mới xong liền hỏi Mi Giang Ảnh. Thời Hạ Tiết nói buổi sáng Mi Giang Ảnh đã gọi điện thoại rồi. Quân Dĩ Khinh cũng có chút tức giận, vì cái gì chiến tranh lạnh với cô chứ? Cô cũng không có biết rõ ràng nguyên nhân, chính là biết rõ Mi Giang Ảnh cố ý lạnh nhạt với cô, dựa vào cái gì? Vì cái gì?

Nếu quả thật không muốn trở về thì không về là được a, nói một câu là được rồi , làm gì như vậy chứ.

Đây là lần thứ nhất mọi người đón năm mới ở trường học, nhưng cũng không cảm thấy cô đơn , cùng nhau trang trí , trường học lại không biết lấy từ đâu ra thật nhiều TV, dựa theo mỗi chất hợp thành một dàn.

Buổi tối mọi người cùng nhau làm sủi cảo, cùng nhau ăn, xong xuôi tiệc tối liền cùng nhau xem tiết mục cuối năm, cũng có người không nguyện ý xem, nhưng cũng ở lại vui chơi.

Giảng đường to như vậy, thực sự là lần đầu tiên không có chỗ nào cố kỵ để vui chơi. Mọi người mua thật nhiều pháo hoa, còn chưa tới mười hai giờ mà bắt đầu thả.

Lý Mặc Chu vụиɠ ŧяộʍ tìm được đến đây …, đối với Quân Dĩ Khinh thì thầm: “Cẩn thận a, bọn hắn đang thương lượng bày trò đùa dai đấy.”

Lý Mặc Chu chỉ chỉ nam sinh luẩn quẩn bên cái vòng tròn, sau đó không cẩn thận bị phát hiện ra, Lý Mặc Chu bị bắt trở về dùng danh nghĩa “Phản đồ” mà bị sửa chữa.