Chương 22

Bạn thân trước kia của Lý Mặc Chu gọi điện thoại đến, khẩu khí có vẻ rất nhẹ nhõm. Không thể nói gì gì đó là quá sung sướиɠ.

Lý Mặc Chu bất đắc dĩ hỏi: “Các cậu vậy cũng đã mất không ít người a?”

Bạn thân đây nói: “Bây giờ còn đỡ, không chết mấy người. Nhưng bị cách ly thật đúng là không ít , hơi có chút dấu hiệu đều bị Mang đi rồi. Một ngày ba bữa cơm , trừ độc, còn có người bị mắc nữa… Chậc chậc. Ài, bên kia rất nghiêm trọng phải không?”

“Đúng vậy a.” Không qua bao lâu mà Lý Mặc Chu đã mất bao nhiêu bạn học rồi. Vừa lúc mới bắt đầu, ai cũng không có chú ý, cũng không để ý, phát bệnh đến bỏ mình cũng liền nửa tháng, ai biết nghĩ bệnh trạng giống như bị cảm thôi vậy mà lại thật sự chết người đây?

“Đúng rồi, bạn thân đây cho cậu tin tốt.”

“Tin tốt?” Cái này muốn làm thiêu thân cho người ta yêu sao?

“Một người bạn của tớ nói, Mi Giang Ảnh, chính là cô em gái của Quân Dĩ Khinh kia, bị mang tới chỗ cách ly rồi. Nghe nói là bất tỉnh, vẫn chưa có tỉnh lại đâu.”

Lý Mặc Chu sửng sốt một chút, mãnh liệt đứng lên, hỏi: “Cậu nói ai?”

“ Em gái Quân Dĩ Khinh a.”

“Cậu khẳng định chuyện này có thật không vậy? !” Lý Mặc Chu có chút nóng nảy. Cái này cũng không thể nói giỡn, Quân Dĩ Khinh là người Mi Giang Ảnh thích trong lòng a, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Quân Dĩ Khinh như thế nào thừa nhận đây?

“Bạn của tớ nói, dù sao đến bây giờ cũng không có tin tức gì. Ài, đây chính là cơ hội tốt a, cậu nên nắm chặt đi.”

Trong lòng Lý Mặc Chu nghĩ, đây là gặp quỷ rồi cơ hội tốt cái gì a! Cái quỷ virus này đang tàn sát tứ phía rồi đâu có thời gian dài như vậy, hiện tại cách đối phó hữu hiệu nhất cũng chỉ có thể là phòng bị, nhiễm bệnh rồi còn có cách nào có thể chữa trị hay sao?

Lý Mặc Chu nôn nóng cùng mâu thuẫn, lời này rốt cuộc có nên nói với Quân Dĩ Khinh hay không đây? Mà không chừng, Quân Dĩ Khinh đã biết rõ tình huống của Mi Giang Ảnh rồi nha?

Giờ đã vào mùa đông rồi, trường học đã bị là đối tượng trọng điểm, các phương diện cung cấp đều là tốt nhất, máy sưởi ấm so với năm trước cũng tốt hơn rất nhiều.

Lý Mặc Chu đứng ở phía trước cửa sổ, ký túc xá nữ sẽ xa một ít, căn bản để không xuất hiện việc nam sinh rình coi, cái này từng để cho rất nhiều nam sinh ôm tưởng tượng tươi đẹp ôm đầu thống khổ. Vì thế mà, Lý Mặc Chu cũng không có biện pháp biết rõ tình huống ký túc xá nữ bây giờ. Mấy ngày hôm trước nghe nói trong túc xá nữ đã mất một người, không biết Quân Dĩ Khinh có bị hù hay không đây?

Mùa đông này, tất cả mọi người đều như là những chú chim bị nhốt trong l*иg, đều muốn có cánh để bay lượn , nhưng lại chỉ có thể nhìn qua trời xanh. Cũng là năm mùa đông tuyết rơi nhiều, rơi ba ngày liền. Lần thứ nhất chứng kiến tuyết lớn như vậy, các học sinh hưng phấn quên mất virus đang khủng bố, lách vào bên cửa sổ chỉ có thể đủ lấy tay ra ban công hứng tuyết rơi.

Mắt thấy bên ngoài một màu trắng xóa, không chỉ có sáng trời, cũng sáng cả lòng của mỗi người.

Cảnh đẹp cũng có thể làm cho con người cảm nhận được sinh mệnh tốt đẹp.

Quân Dĩ Khinh đứng ở phía sau tất cả mọi người , đây là ngày thứ mười lăm cô không có thu được bất luận tin tức gì của Mi Giang Ảnh. Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết đều hỏi cô tin của Mi Giang Ảnh vì cái gì không gọi được, Quân Dĩ Khinh chỉ có thể biên một lời nói dối... nói điện thoại không cẩn thận bị rơi mất, không nhớ được số nên không có gọi về được.

Cũng may trước kia Mi Giang Ảnh cũng không hay gọi điện thoại về nhà, lúc này mới có thể giấu giếm được. Trong lòng Quân Dĩ Khinh cũng tâm thần bất định.

Buổi tối mọi người cũng ngủ không được, không học cũng không có bài tập, ngoại trừ ở đâu cũng không đi ra bên ngoài được, thì mọi thứ đều là rất yên ổn. Không có việc gì liền nói chuyện phiếm, tình huống trong mắt mọi người, ngày mai mọi người sẽ là dạng gì đây, ai cũng không biết.

“Sớm biết như vậy, mình sẽ đem những món muốn ăn đều ăn một lần luôn… Chết như vậy mà nói cũng không có gì tiếc nuối.” Lão đại nói.

Lão nhị trắng mắt, “ tiền đồ thì sao…”

“Cái này tiền đồ gì nữa? Dân dĩ thực vi thiên!” Lão đại cãi lại.

Lão tứ nói: “Tớ không có ý tưởng gì, chẳng qua nếu như cứ chết như vậy, cũng sẽ thật đáng tiếc a.”

“Cậu thì sao?” Lão nhị hỏi Quân Dĩ Khinh.

Quân Dĩ Khinh ừ một tiếng xong liền lâm vào trầm tư, nói: “Lời của mình… Cũng không có suy nghĩ gì.”

Lúc còn rất nhỏ Ba cô xảy ra tai nạn xe cộ liền chết rồi, tuy rằng Mi Trường Thắng đối với cô rất tốt, thế nhưng cô vẫn có điểm tiếc nuối a. Nếu như Ba cô vẫn còn, hiện tại sẽ là cái dạng gì đây? Cô ngẫu nhiên cũng sẽ tưởng tượng thoáng một chút, nhưng mà Mi Trường Thắng đối với cô thật sự tốt, cho nên phương diện này cũng chỉ là thoáng một chút mà thôi, coi như là chính mình đối với ba cũng không quá đáng như vậy a.

Lão nhị nói: “Mình nhất định sẽ không cam lòng a. Ngẫm lại, tớ còn có thật nhiều việc chưa có làm, chưa học lấy bằng tiến sĩ, chưa có đi du lịch, chưa có xuất ngoại, chưa có lên đất liền qua mặt trăng, cũng không có cơ hội bơi trong vũ trụ…”

“Ngừng!” Lão đại ngắt lời, nói: “Nói thêm gì đi nữa cậu cũng đều muốn hóa thân hắc động rồi. Cậu nghĩ nhiều lắm làm gì?”

Lão nhị cố gắng đổi ý: “Làm sao lại như vậy được? Sinh mệnh là có hạn đấy, thế giới lại lớn như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thêm nhiều điều mới nữa?”

“Không muốn. Công việc sau này là kết hôn sinh con là được rồi, không có lý tưởng khát vọng lớn như vậy.” Lão đại nói.

Lão nhị mắt trợn trắng.

Quân Dĩ Khinh cười cười nói: “Được rồi được rồi, mỗi người đều có ý tưởng riêng. Cũng không có lỗi với công sức của mình.”

Lão nhị suy nghĩ một chút nói: “Lời này cũng không tệ.”

Nếu như hiện tại chết rồi, đời này cô tiếc nuối nhất chính là cái gì?

Quân Dĩ Khinh nhìn cảnh ban đêm sáng như bạc bên ngoài, thật đáng tiếc không thể cùng Mi Giang Ảnh cùng một chỗ để chứng kiến. Khi còn bé Mi Giang Ảnh vội vàng cùng chính mình không thấy được, không phải ganh ghét chính là tức giận, hôm nay nghĩ đến, cũng không có mấy ngày là không có hiềm khích a.

Về sau lại biết được Mi Giang Ảnh thích chính mình, quan hệ hai người trong đó trở nên rất vi diệu, Quân Dĩ Khinh không biết nên dùng thân phận hay tâm tình gì đi đối mặt với Mi Giang Ảnh, một mực giả bộ như cái gì cũng không biết… Cô rất sợ đi đến một bước kia, cuộc sống sau này sẽ cẩn thận. Nếu có một ngày bị vạch trần rồi, cô làm sao đi đối mặt với Mi Trường Thắng đây ?

Con đường đi về phía trước, khó khăn rất nhiều, nhiều đến có chút áp lực. Quân Dĩ Khinh cũng vì Mi Giang Ảnh cân nhắc qua, nếu như mi Giang Ảnh thật sự thích con gái mà nói, về sau cuộc sống nên làm cái gì bây giờ? Không có con cái, dưỡng lão cũng thành một vấn đề. Quân Dĩ Khinh cảm thấy cô thân là chị gái, những vấn đề này cô đều muốn cân nhắc đến, không thể cứ như vậy làm ngơ.

Nàng sẽ đối xử tốt với hết thảy mọi người, duy chỉ có khả năng là có lỗi với Mi Giang Ảnh. Duy chỉ có một lí do có lỗi đó là Mi Giang Ảnh một mực thích con gái.

Lão nhị nói: “Lão Tam, Cậu thì sao? thật sự không có cái gì tiếc nuối sao?”

Chủ đề lại quay lại, Quân Dĩ Khinh sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết trong lời nói kia chứa hàm nghĩa gì.

“Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn sẽ có điểm tiếc nuối a?” Lão tứ cũng hề hề gom góp lời nói vào.

Quân Dĩ Khinh thật đúng là chăm chú suy nghĩ, cũng chính là có lỗi với Mi Giang Ảnh a, làm cho cô một mực nghẹn lời , cũng làm cho cô một mực áy náy, câu thực xin lỗi cũng không có biện pháp để nói ra . Nhưng mà đây không thể nói ra được, cái kia còn có cái gì để nói đây…

“Ví dụ như, Lý Mặc Chu a.” Lão đại đem lời nói làm rõ hơn.

A, nguyên lai là hắn…

“Các cậu thật sự rất đáng tiếc a, cảm tình thời gian dài như vậy , lại còn nói chia tay liền thât sự chia tay.” Lão đại nói, “Khiến cho mình cũng không tin vào tình yêu nữa rồi!”

Lão nhị nói: “Có phải sau khi quen nhau mới phát hiện, tình yêu căn bản không tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng hay không?”

Lão tứ nói: “Thế nhưng mà, vậy cũng đủ đáng tiếc rồi. Cậu xem Lý Mặc Chu các phương diện đều ưu tú như vậy, nghe nói hội học sinh đều muốn hắn làm phó hội trưởng rồi.”

“ Lý Mặc Chu như thế kia, hắn có đứng ở trước mặt căn bản tìm không ra cái gì lỗi gì. Cậu a, cùng hắn chia tay rồi, sau này còn có thể tìm được người nào tốt hơn hắn sao? Quả thực là tiện nghi người khác, cậu cũng không biết a, có bao nhiêu người đang ngó hắn rồi, lúc hai người đang quen nhau đã nghĩ biện pháp muốn chen chân vào rồi, chớ nói chi là hắn bây giờ còn là độc thân.” Lão đại bóp bóp cổ tay nói.

Quân Dĩ Khinh thật không có cảm thấy rất đáng tiếc, ngược lại nhẹ nhõm rất nhiều.

Về sau cũng có thể là không có biện pháp tìm được một nam sinh tốt hơn Lý Mặc Chu… Vậy cũng không có gì lớn.

Lý Mặc Chu cầm di động ngủ, cảm giác cả đêm cũng không có ngủ ngon. Sáng ngày thứ hai phát hiện điện thoại bị ném trên mặt đất rồi, Lý Mặc Chu nhặt lên điện thoại, suy tính vấn đề buổi tối cũng giải quyết xong, tuy rằng không biết có cơ hội nói với Quân Dĩ Khinh hay không, nhưng mà hắn nhưng lại ngay cả lấy cớ cũng phải tìm khắp nơi rồi, để ngừa vạn nhất.

Nếu như Quân Dĩ Khinh chất vấn, hắn sẽ nói điện thoại di động của hắn bị rơi vỡ, số điện thoại không nhớ rõ.

Sự tình còn chưa có xảy ra, cũng đã suy nghĩ đường lui.

Mi Giang Ảnh thật sự muốn dùng điện thoại nhưng cũng không có biện pháp, ba ngày sốt cao toàn bộ người đều mơ hồ, khá may là không có bị đốt thành não tàn. Bác sĩ nói điện thoại di động của cô không biết mất đi nơi nào rồi, Mi Giang Ảnh từ khi dùng điện thoại vẫn luôn sẽ đem điện thoại ném ở đâu đó, lần này tốt rồi, dãy số ai cũng không có.

Mi Giang Ảnh bực bội đi tới đi lui trong phòng cách ly , cũng không có biện pháp phát giận. Cái mệnh có thể nhặt về là rất tốt rồi, còn thể nào mà phát giận đây.

Một dãy số điện thoại Mi Giang Ảnh cũng không có, bác sĩ đưa di động cho cô dùng cũng không có biện pháp nào để gọi.Lần này cô mất liên lạc đúng là thời gian dài, cũng không biết Quân Dĩ Khinh bên kia sẽ nghĩ như thế nào.

Xế chiều hôm nay, bác sĩ nói,cô có thể viết thư.

Mi Giang Ảnh như được đại xá, thế nhưng khi nhấc bút lên lại không biết nên viết cái gì. Đối với Quân Dĩ Khinh mà nói, có rất nhiều, nhưng lời muốn nói ra khỏi miệng nhất thì một chữ cũng không thể —— nên viết cái gì đây?

Mi Giang Ảnh giống như là bị giam cầm vậy, đơn độc một cái phòng. Nhưng có thể mở to mắt nhìn lại cái thế giới này một lần nữa, Mi Giang Ảnh cũng đã rất thỏa mãn. Chẳng qua là lúc bên bờ sinh tử , cái gì cô cũng không biết. Bác sĩ nói nếu cô ngủ tiếp rất có thể ngủ chết rồi, Mi Giang Ảnh hay nói giỡn: “chết kiểu này đoán chừng cũng rất tốt đấy a.”

Nếu như chết rồi, không phải là cô có thể bay đến bên cạnh Quân Dĩ Khinh rồi sao, một mực ở cùng cô đến già, vĩnh viễn không xa rời nhau ?

Mi Giang Ảnh dù chết cũng sẽ không muốn đi luân hồi, đời này cô còn chưa hết lòng yêu ai đó, nếu như mất cô nhất định phải thu Quân Dĩ Khinh, chờ ngày nào đó cô ngán sẽ rời đi.

Ý tưởng càng ngày càng rời đi trọng tâm,kéo cũng khó không trở lại xu thế.

Nói là sợ hãi tử vong, không bằng nói là sợ hãi về sau không có cơ hội làm những chuyện cần làm mà thôi.