Chương 21

Ngày nghỉ Mi Giang Ảnh đi ra ngoài du lịch cũng không nên hồn, cô bị bên này giẫm một cái,lại bị bên kia đẩy một phát,lúc leo núi thì bị người phía sau lách vào người phía trước, cứ vậy cô không có cả cơ hội mà đi xuống—— ha ha.

Ngược lại đại tiểu thư Vương Giam lại cảm thấy rất trong lành, cô chưa từng trải qua như vậy nên cảm thấy chơi rất khá, khắc chế không được hưng phấn. Lúc Mi Giang Ảnh ở trên đỉnh núi hận không thể nhảy dựng lên để trực tiếp nhảy xuống, bị ngã xuống dưới cũng không khác gì lăn lộn từ trên này đi xuống a.

Thời điểm Mi Giang Ảnh trở về toàn bộ người không khác gì khối giẻ rách, người không còn ra hình dáng gì nữa rồi. Vương Giam sắp xếp xong liền thấy thì hơi mệt chút, trực tiếp về nhà đi ngủ luôn thì tốt hơn.

Mi Giang Ảnh cùng phó Quán trưởng nói rõ nhiệm vụ xong cũng trở về phòng ngủ để đi ngủ. Một giấc ngủ này ngủ một cái là hai ngày, cô mơ mơ màng màng như thế nào cũng tỉnh lại, thật sự là quá mệt mỏi.

Nghe giống như có người gọi cô nhưng chính cô cũng không biết rõ là có hay không.

Được rồi, nếu như có chuyện quan thì sẽ tìm cô thôi. Thời Hạ Tiết gọi điện thoại, nói cho cô biết là sẽ đưa tiền cho để đi mua điện thoại, như vậy liên hệ cho người trong nhà cũng dễ dàng một chút. Thời Hạ Tiết còn nói chờ thêm một năm nữa sẽ cho các cô mua laptop, để cho Mi Giang Ảnh đừng phung phí tiền kiếm được, biết rõ mức độ để tiết kiệm tiền.

Mi Giang Ảnh liền a hai tiếng. Vừa cúp điện thoại xong, điện thoại lại vang lên, lần này là Quân Dĩ Khinh, Quân Dĩ Khinh đã mua điện thoại di động trước, giờ còn đang học dùng như thế nào đây.

Buổi chiều Mi Giang Ảnh cũng lấy tiền đi mua điện thoại, muốn gọi điện thoại báo nhưng cô lại phát hiện không có nhớ số điện thoại nhà cùng số của Quân Dĩ Khinh, sau đó cô liền mặc kệ luôn rồi.

Đi đến quán vẽ tranh, cô đem số di động của mình để lại cho phó Quán trưởng, lại gửi tin nhắn cho Vương Giam. Vương Giam trả lời tin nhắn tốc độ rất nhanh, nói từ nay về sau có thể dễ dàng tìm cô rồi. Mi Giang Ảnh hy vọng nếu còn muốn đi du lịch thì đi tìm người khác đi cùng là may cho cô rồi.

Lúc trước các cô vẫn chỉ là học sinh, không biết rằng sau này tin tức khoa học kỹ thuật phát triển sẽ càng lúc càng nhanh, làm Mi Giang Ảnh còn muốn viết thư thì điện thoại bàn đã ở bên hông mọi người rồi, buồng điện thoại ven đường thời khắc nào cũng có người gọi,máy riêng ở tiệm bán báo nhỏ là nhu yếu phẩm rồi, khi cô đã thành thói quen với điện thoại bàn,thì ở thành thị xa xôi điện thoại di động đã tùy ý có thể thấy được; Mi Giang Ảnh thấy có người cầm thứ đồ vật gì đó giống như cục gạch để nói chuyện,… Mi Giang Ảnh luôn cảm giác mình đi sau thời đại rất nhiều, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như vậy, tựa như mãnh hổ hạ sơn phóng tới chính mình, hai người liên lạc cũng trở nên càng lúc càng gần, thế nhưng lời trong nội tâm lại phải truyền đạt như thế nào cho đơn giản mau lẹ đây?

Lúc đấy điện thoại thịnh hành nhất là Motorola và Nokia, bên trong có bản nhạc của 《 Vườn Sao Băng 》, Nokia là điện thoại nắp trượt, nhìn cũng đẹp nhất, nhưng lúc đó màn hình vẫn chỉ là màn hình đen trắng, bây giờ màn hình đã có đủ màu sắc rực rỡ rồi, tiếng chuông điện thoại cũng có thể do chính mình cài đặt, không cần phải trói buộc điện thoại kèm theo hợp âm sẵn có, đi ở trên đường cũng sẽ không vì cái nhạc chuông vang lên mà mấy người chung quanh nhìn xem có phải của mình hay không.

Tuy rằng liên lạc giũa người với người ngắn gọn hơn, thế nhưng tốc độ truyền bá tin tức thì vẫn hơi chậm một ít, cũng còn dựa vào TV cùng báo chí, chỗ Quân Dĩ Khinh ở là thành thị A bởi vì phát hiện virus dẫn đến chết người mà toàn thành cách ly...lúc tin tức truyền đến thì thời điểm đó Quân Dĩ Khinh đã bị cách ly tại trường học hơn một tuần rồi.

Lúc ấy Mi Giang Ảnh đang ở quán, chứng kiến tin tức liền gọi cho Quân Dĩ Khinh , Mi Giang Ảnh vừa nghe tiếng chuông thì bên kia đã có người nghe.

“Này?”

“Cô có khỏe không?” Mi Giang Ảnh vội vàng hỏi.

Quân Dĩ Khinh thật sự cũng cười không nổi với tình cảnh này, chỉ có thể trấn định nói: “Chị không sao .”

“Cái trường học các cô như thế nào thế? Như thế nào không gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi biết ?” khẩu khí Mi Giang Ảnh có chút ý trách cứ .

Quân Dĩ Khinh nói: “… Cũng không phải chuyện gì tốt, nói cho em biết làm gì.”

“ Giờ tôi về.”

Quân Dĩ Khinh khuyên can nói: “Em làm sao mà tới đây a? Chị nghe nói toàn thành đều bị cách ly rồi, đường máy bay cũng bị phong tỏa toàn bộ, em về cũng không vào được đâu. Đừng lo, qua một thời gian nữa sẽ ổn.” Nói lời này thuần túy là để an ủi Mi Giang Ảnh thôi, đừng nói là Quân Dĩ Khinh, ngay cả các chuyên gia đặc phái cũng không có lòng tin là sẽ nhất định nghiên cứu ra thuốc .

Đúng là không về được, thế nhưng không thấy Quân Dĩ Khinh một lần, Mi Giang Ảnh không cách nào an tâm.

“Hơn nữa em cũng có thể sẽ bị lây, đây không phải là đùa giỡn đâu, đã bị chết nhiều người rồi.”

“Vậy cô xác định cô không có việc gì?” Mi Giang Ảnh hỏi.

“Chị khẳng định không có việc gì, nếu có chuyện, chị còn có thể nói chuyện điện thoại điện thoại sao?”

“Tôi không về, cô đáp ứng tôi một chuyện, mỗi ngày gửi cho tôi một tấm hình, mỗi ngày đều phải gửi.”

Điện thoại bên kia im lặng rất lâu, sau đó mới nghe được Quân Dĩ Khinh trả lời, Khinh Khinh ừ một tiếng.

Cúp điện thoại, Mi Giang Ảnh nhìn chim bay ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên các tình huyền ảo trong tiểu thuyết, nếu như cô có thể hóa thành chim bay, dù là trăm sông ngàn núi cũng muốn bay đến bên cạnh Quân Dĩ Khinh.

Quân Dĩ Khinh cúp điện thoại, tim vẫn còn nhảy thình thịch,như muốn nhảy ra ngoài. Trên mặt cũng hồng hồng, bỗng nhiên cô có thể nếm được tư vị khác với khi Lý Mặc Chu nói những lời điềm mật, tư vị ngọt ngào, cảm giác động tâm hóa ra là thế này a.

Quân Dĩ Khinh lập tức chụp một tấm hình của mình, nhìn không hài lòng lại chụp lại… Cứ như thế chụp hơn mười lần, chọn lựa một tấm tương đối khá rồi gửi đi.

Gửi đi.

Quân Dĩ Khinh đặt điện thoại xuống, chờ mong Mi Giang Ảnh trả lời. không biết Mi Giang Ảnh sẽ nói gì đây.... đẹp mắt? Xinh đẹp? Xấu?

Điện thoại vang lên, Quân Dĩ Khinh mở ra, chỉ có hai chữ: Nhận rồi.

Hết?…Thật nhạt nhẽo.

Quân Dĩ Khinh rất nghe lời, mỗi ngày đều chụp ảnh gửi đi, trong điện thoại di động của cô nhanh chóng đầy những bức ảnh tự sướиɠ, mà Mi Giang Ảnh thì vẫn cứ như trước mỗi ngày đều chỉ có hai chữ “Nhận rồi”. Thời điểm xa xôi này, Quân Dĩ Khinh lấy đó là thú vị, còn đối với Mi Giang Ảnh mà nói đó là thuốc an thần, phù bình an, chỉ có nhận được ảnh mới có thể an tâm.

Trước kia Mi Giang Ảnh không thích nhìn tin tức, nhưng hiện tại mỗi ngày đi nhà ăn cô đều tranh thủ thời nhìn tin tức. Thuốc ức chế virus còn chưa được nghiên cứu ra, một ngày lại có bao nhiêu người bị nhiễm, bao nhiêu người chết đi, trung tâm cũng cảnh giác cao độ, hiện đã ở trong khống chế, sẽ không bị lây ra những thành thị bên ngoài khác… Mà đoạn thời gian kia thành thị lại luôn có tin tức không tốt truyền tới, thời gian dần trôi qua xung quanh thành thị cũng bắt đầu có người lây bệnh, chết cũng có…

Mi Giang Ảnh gọi điện thoại về nhà, Thời Hạ Tiết nói Mi Trường Thắng đi công tác rồi, thế nhưng trước mắt cũng không thể về được. Mi Giang Ảnh nói vài câu nhắc mọi người bảo vệ chính mình, sau đó cô liền goi điện cho Mi Trường Thắng, Mi Trường Thắng nói hắn đang ở nơi khác, cũng đang bị cách ly rồi,muốn đi đâu cũng không được.

Trong lúc nhất thời mọi người ngoại trừ liên lạc bằng điện thoại ra, cũng không cách nào để mà gặp mặt nhau.

Nhưng mà, mặc dù lúc trước có thể tùy ý đi lại, Mi Giang Ảnh cũng đâu có trở về. Bây giờ nói không gặp mặt được mà nói đều là già mồm, mỗi ngày Mi Giang Ảnh đều có thể nhận được ảnh của Quân Dĩ Khinh chụp gửi qua, đây mới là an ổn đối với cô.

Ở dưới lầu Quân Dĩ Khinh ngủ, có một cái phòng ngủ chỉ có một cô gái ở, lúc mọi người phát hiện thì cô đã bị chết rồi. Cả tòa nhà đều bị hù không dám lên tiếng.Lúc Bác sĩ cùng bảo vệ đến khiêng đi cô gái kia đi, Quân Dĩ Khinh không cẩn thận thấy được thi thể ở bên trong, Quân Dĩ Khinh sợ tới mức đến lui một bước ra sau.

Ngày đó cô quên mất không gửi tin nhắn cho Mi Giang Ảnh, một mực xuất phát từ khủng hoảng trong trạng thái, cho nên cô cũng quên mất Mi Giang Ảnh, vậy mà bên kia không có gọi điện thoại đến hỏi.

Buổi tối mới phát hiện Mi Giang Ảnh cũng không gửi tin hỏi, cô nghĩ tranh thủ thời gian gửi ảnh chụp qua. Đợi hơn hai tiếng đồng hồ nhưng cũng không có tin nhắn đến.

Chẳng lẽ là tức giận?

Quân Dĩ Khinh thử gọi điện thoại qua để mình xin lỗi, điện thoại vang lên rất lâu cuối cùng cũng không ai nghe… Có lẽ là Mi Giang Ảnh bận rồi…

Đêm hôm đó Quân Dĩ Khinh như thế nào cũng ngủ không được, nhìn đám mây ngoài cửa sổ . Quân Dĩ Khinh lại gửi một tin nhắn cho Mi Giang Ảnh, sau đó mơ mơ màng màng ngủ quên mất.

Sáng sớm thức dậy, điện thoại vẫn như cũ là không có động tĩnh.

Đây là có chuyện gì?

Tầng Quân Dĩ Khinh ở đã hoàn toàn bị cách ly rồi,hàng ngày sẽ có chuyên gia đến trừ độc, đưa cơm đến, thức ăn vậy mà so với nhà ăn còn tốt hơn.

Quân Dĩ Khinh điện thoại qua cho Mi Giang Ảnh, như cũ là tiếng chuông vang lên nhưng không có người nhấc máy. Mỗi ngày đều là như thế, Quân Dĩ Khinh gọi cho Mi Trường Thắng để hỏi qua, Mi Trường Thắng nói hắn cũng không biết, ngày hôm qua cũng gọi điện thoại rồi,nhưng cũng không có ai nghe.

Trong lòng Quân Dĩ Khinh hoảng hốt, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ a? Quân Dĩ Khinh thử gọi đến phòng Mi Giang Ảnh , cũng không ai nhấc máy.

Mi Giang Ảnh triệt để không có liên hệ.

Bởi vì không có bất kỳ thông tin gì, nên Quân Dĩ Khinh chỉ có thể mỗi ngày đều gửi tin nhắn cùng ảnh qua, cầu nguyện một tin hồi âm từ Mi Giang Ảnh .

Quân Dĩ Khinh để ý tới tâm tình của Mi Giang Ảnh , loại cảm giác bực bội này đều không biết nên lí giải chỗ nào , một khắc đều không an tĩnh được. Cô ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, bên ngoài đến đưa cơm cô liền bắt lấy một người hỏi, hỏi tình huống của thành phố M hiện tại. Người nọ cũng chỉ có thể nói là cả nước đều đang trong giới nghiêm, tình huống cụ thể mình cũng không biết.

Đúng vậy a. Mi Giang Ảnh cũng không phải là danh nhân nổi tiếng gì, cho dù chết rồi ai có thể biết rõ đây? Huống chi hiện tại mỗi ngày đều có người chết, nếu như chết rồi, cũng chỉ nằm là trong tin tức một đống số liệu mà thôi.

Phì phì phì! Ai mất cũng sẽ không đến phiên Tiểu Ảnh đâu! Tiểu Ảnh sẽ sống lâu trăm tuổi!

Jack từng nói đối với Ro se, cô sẽ chết một cách thoải mái trên giường,sẽ không phải hiện tại!