Chương 20

Thời Hạ Tiết cảm nhận được Mi Giang Ảnh thật sự thay đổi, đứa bé này tuy rằng vẫn trầm mặc, nhưng mà không hề chua ngoa cùng tối tăm phiền muộn như trước nữa, ngẫu nhiên cũng sẽ cười với bọn họ một chút. đối với chuyển biến này Thời Hạ Tiết cảm thấy thật sự rất bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng đúng a, Mi Giang Ảnh đã lớn như vậy,cũng đến lúc nên hiểu chuyện hơn rồi.

Ban ngày cô mua rất nhiều đồ ăn ngon , bình thường cô rất tiết kiệm, cũng sẽ không cho con cái những đồ ăn vặt linh tinh, nhưng lần này đi siêu thị lại mua rất nhiều.

Mi Giang Ảnh trở về vào buổi tối, cô một giấc ngủ đến trưa. Lúc tỉnh lại Quân Dĩ Khinh đang xem TV, Quân Dĩ Khinh nhìn cô vẫn mông lung buồn ngủ, tóc vẫn tán loạn đi xuống.

“Đi rửa mặt đi, chị chuẩn bị đồ ăn cho em.”

Quân Dĩ Khinh mở tủ lạnh,tiếng mở tủ lạnh vang lên che lấp đi rất nhiều âm thanh. Cô nấu một quả trứng gà, hấp một cái bánh mì, rót một ly sữa chua. Hoa quả cũng rửa sạch, đặt ở bên trong mâm đựng trái cây . Sau đó lại chuẩn bị một ly nước ấm.

Mi Giang Ảnh đi ra duỗi lưng một cái, ánh mặt trời chiếu rọi xuống dáng người có lồi có lõm kia, làm cho người nhìn thấy mông lung mơ màng.

“Lần này có thể ở nhà toàn bộ ngày nghỉ không?”

Mi Giang Ảnh uống nước trước rồi nói: “Có lẽ là có thể a, bên kia có việc sẽ gọi điện thoại đến.”

Quân Dĩ Khinh nhìn Mi Giang Ảnh ăn cái gì, chính cô không thấy được bộ dạng của mình lúc này, rất giống như lúc Lý Mặc Chu nhìn thấy cô, hàm xuân mang theo ý cười.

Mi Giang Ảnh nhìn Quân Dĩ Khinh một cái,trên mặt cô cũng có cảm giác nóng lên, không biết có thể bị nhìn ra được hay không.

“bên kia công việc bận rộn không? Em vừa học vừa làm như thế, thân thể sẽ chịu không nổi a.” Quân Dĩ Khinh nói.

“ cũng được, cũng không quá nhiều việc,cái chính là thời gian thôi.” Mi Giang Ảnh nói.

“Tiền lương cứ giữ lại, chị nghe nói mỹ viện chi tiêu rất lớn. Chính mình giữ lại, đừng cho chú biết.” Quân Dĩ Khinh đùa giỡn cười nói.

Mi Giang Ảnh cũng cười.

“Nghe nói cô cùng Lý Mặc Chu hẹn hò rồi, cũng không tệ lắm phải không?”

Quân Dĩ Khinh suy nghĩ một chút, không biết Mi Giang Ảnh hỏi những lời này là có ý gì, cô còn không biết mình đã cùng Lý Mặc Chu chia tay sao?

“A… Ân, rất tốt đấy.” Quân Dĩ Khinh trả lời.

Mi Giang Ảnh cũng không hỏi lại những lời khác nữa.

“Tốt là tốt rồi.”

Buổi chiều, Mi Giang Ảnh ở trong phòng ngủ vẽ tranh, nhấc bút lên vậy mà không biết nên vẽ cái gì. Quân Dĩ Khinh ngồi trong phòng khách nhìn TV, nhưng tai vẫn chú ý đến những âm thanh trong phòng ngủ.

Mi Giang Ảnh để bút xuống, đi tới nhìn Quân Dĩ Khinh trong chốc lát rồi hỏi: “Cô tới đây làm người mẫu cho tôi đi.”

“A? Chị không biết làm a.”

“Không có gì không biết, ngồi ở chỗ kia là được rồi.” Mi Giang Ảnh qua kéo tay của cô.

Độ ấm bàn tay thì cứ như vậy truyền tới, giữa hè có điều hòa có phải dư thừa hay không đây?

Quân Dĩ Khinh bị Mi Giang Ảnh đặt trên mặt ghế, nói: “Thì cứ như vậy ngồi là được.”

Quân Dĩ Khinh không quá tự nhiên, bỗng nhúc nhích, nói: “Như vậy có cái gì đẹp để vẽ hay sao?”

Mi Giang Ảnh nói: “Ro se cũng không đến mức cởi hết nằm ở trên mặt ghế sao, thế nhưng xinh đẹp không gì sánh được. Nếu không, cô cũng cởi hết để cho tôi vẽ đi?”

Quân Dĩ Khinh đỏ mặt lên, sẵng giọng: “Đừng nói giỡn.”

Mi Giang Ảnh nở nụ cười với cô, sau đó khuôn mặt liền che giấu ở phía sau bàn vẽ, cho nên Quân Dĩ Khinh không nhìn thấy được Mi Giang Ảnh xấu hổ.

Rốt cuộc là có thay đổi, còn biết nói giỡn.

Mi Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn cô, không, là quan sát nàng, tóc mềm của cô, góc cạnh của cô, lông mày phong tình của cô, miệng cô mỉm cười, vành tai mở, bị tóc dài che mất một phần cái cổ, từ cổ áo lộ ra xương quai xanh… Từng giọt từng giọt cũng không rõ, làm như muốn đem hồn phách của cô cũng phải vẽ ra .

Mi Giang Ảnh chưa từng có làm càn nhìn Quân Dĩ Khinh như vậy, trước kia là khinh thường, về sau là không dám, cuối cùng là không đành lòng. Nhìn như vậy là có thể nhớ kỹ cả đời đấy a.

Quân Dĩ Khinh cũng không cách nào né tránh, cảm giác như mình thật sự bị lột sạch mất rồi, hoặc là nói, còn không bằng bị cô cởi bỏ hết để vẽ rồi, để sống dày vò như bây giờ.

Mi Giang Ảnh vẽ không lâu liền vẽ xong, Quân Dĩ Khinh ngồi eo đều mỏi hết rồi. cô không hiểu về vẽ tranh, cũng không biết thế nào là đẹp hay không đẹp, chỉ là đơn thuần thích Mi Giang Ảnh vẽ tranh cho cô thôi.

Rất xấu thì phải, nhưng mà dùng không dụng tâm là có thể nhìn ra được.

“Cái này cho chị đi.”

“Không được.”

“Vì sao? chị là người mẫu, có quyền lợi muốn nó.”

“Thế nhưng mà cô chưa đưa tiền.”

“Cả chị mà em cũng muốn lấy tiền đấy sao?”

Mi Giang Ảnh cất bút vẽ xuống, nói: “Đương nhiên, là người thân cũng tính.”

Quân Dĩ Khinh nhíu mày: “Nào có như vậy chứ. Em muốn bao nhiêu tiền?”

Mi Giang Ảnh nhưng thật ra là muốn trả giá cao, thế nhưng là lại không dám ra tay, sợ hư mất bức tranh. Nói: “Cô trả không nổi.”

“Cũng không phải hoạ sĩ, mua bức họa còn muốn giá trên trời sao? Cũng không có nghe nói là hoạ sĩ nổi danh sẽ bán tranh cho người thân đấy.” Quân Dĩ Khinh bất mãn lẩm bẩm.

“Tôi cũng không phải là hoạ sĩ, về sau tôi muốn làm kinh doanh.”

Kinh doanh, trả giá nhất định phải có hồi báo rồi.

Đêm hôm đó, Mi Trường Thắng uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều chuyện trước kia. Nói đến Mi Giang Ảnh, nói biết mình đối với nàng không đủ quan tâm, nhưng mà trong lòng mình vẫn rất yêu cô. Hiện tại thì tốt rồi, Mi Giang Ảnh cũng lớn và hiểu chuyện hơn. Sau đó lại nói thật nhiều việc cảm khái, nói rất nhiều chỗ khổ của mình.

Mi Giang Ảnh không tỏ vẻ gì, chỉ yên tĩnh nghe.

Khó xử, mỗi người đều có a. Mi Giang Ảnh hiện tại không hận hắn, hiện tại ai cô cũng không hận, nhưng mà đối với bọn họ cũng không có biện pháp tốt hơn, có lẽ tâm kết của mình vẫn như cũ không có cởi bỏ. Mi Giang Ảnh không nhất định tiếp nhận cái gì, đối với cô mà nói đều không sao cả. Nhìn Mi Trường Thắng kể, trong lòng mình cũng có chút khó chịu.

Quân Dĩ Khinh vẫn yên tĩnh không nói lời nào, Thời Hạ Tiết giúp Mi Trường Thắng nói mấy câu. Mi Giang Ảnh cũng chỉ cười cười với cô.

Buổi tối lúc ngủ Quân Dĩ Khinh vẫn không nói gì, những thứ khúc mắc này vẫn nên giao cho thời gian a. Cô không muốn để cho Mi Giang Ảnh bắt buộc tiếp nhận cái gì, chỉ cần trong lòng cô còn có cái nhà này là được.

Hai người con gái đã lớn , hơn nửa năm không có gặp mặt,bây giờ lại nằm ở trên một cái giường,nhưng lại chỉ nghe được tiếng điều hòa ông ông ô…ô…n…g vang lên, thời gian dần qua cũng cứ thế mà ngủ rồi.

Trường Quân Dĩ Khinh tìm cô quay về trường học để họp, Quân Dĩ Khinh cũng không biết hội học sinh là vì chuyện gì mà thời điểm nghỉ hè cũng gọi trở về họp. Trên xe lại đυ.ng phải Lý Mặc Chu, hắn gầy hơn mà cũng đen hơn một ít.

Hai người đúng lúc là ngồi bên cạnh, Quân Dĩ Khinh có chút lúng túng ngồi. Lý Mặc Chu nhìn thấy bên trong nhà ga có thân ảnh của Mi Giang Ảnh .

“Mi Giang Ảnh đã trở về sao?” Lý Mặc Chu mở miệng hỏi.

“Ừ, đúng vậy.”

Lý Mặc Chu khẳng định Mi Giang Ảnh cũng thấy hắn.

Quân Dĩ Khinh có chút say xe, sau khi xe chạy không bao lâu liền ngủ mất . Lý Mặc Chu cho cô mượn bả vai , hắn đã trầm mặc một đường, cũng khó chịu một đường.

Lúc đến trường học trời cũng đã tối, quay về ký túc xá Quân Dĩ Khinh liền gọi điện thoại về nhà báo bình an, người nghe chính là Mi Giang Ảnh a.

Ngày hôm sau họp mới biết được, nguyên lai là hội chủ tịch sinh viên cùng phó chủ tịch đón người mới đến để an bài đã cãi nhau. Đối với Quân Dĩ Khinh mà nói thật là một cái chuyện nhàm chán, cô biết bởi vì này cái chuyện nhàm chán nên đã quyết định sẽ ngồi bốn tiếng đồng hồ trên xe để trở về gấp.

Bọn hắn học cũng chỉ mới là sinh viên năm thứ 2, hội học sinh bên trong cũng không nói nên lời, tại sao phải gọi bọn hắn trở về?

Lý Mặc Chu nhỏ giọng nói: “Đoán chừng là muốn ’ bồi dưỡng’ chúng ta.”

Quân Dĩ Khinh không có hứng thú, nếu là như vậy, cô có thể không thể lựa chọn rời khỏi hội học sinh? Cô vẫn cảm thấy về nhà cùng Mi Giang Ảnh thảo luận “Mua tranh” là việc quan trọng hơn.

Quân Dĩ Khinh phải về nhà.

Lý Mặc Chu không để ý tới, thời điểm kết thúc liền giữ lại cô nói: “Bất kể như thế nào, về sau đây đối với cậu mới có lợi đấy.”

Quân Dĩ Khinh suy nghĩ một chút, cũng nhịn xuống. Nhưng vẫn là không hài lòng, hai người hắn như thế nào còn làm như thế nào mà để cho người trở về vây xem a?

Mi Giang Ảnh gọi điện thoại mà nói, Thời Hạ Tiết hỏi một chút lúc nào cô có thể trở về .

Quân Dĩ Khinh cũng không biết, ai biết hai người bị bệnh thần kinh kia lúc nào có thể bàn cãi xong đây.

Kết quả ngày hôm sau cũng không có tiến triển gì, hội chủ tịch sinh viên cùng phó chủ tịch, hai người nhao nhao lên một cái lại kích động, đem hết sự tình trước kia kéo ra nói hết, tình cảnh phải được gọi một cái là “Tuyệt vời”. Quân Dĩ Khinh mắt trợn trắng, thu thập đồ vật muốn đi.

Lý Mặc Chu giữ chặt cô nói: “Coi như xong sao.”

Quân Dĩ Khinh nói: “Không có cách nào khác.”

Quân Dĩ Khinh thật sự phải về nhà rồi, Lý Mặc Chu một mực đuổi tới cửa trường học, nói: “Tớ đưa cậu đi.”

Hai người ở trên đường cái rời đi một lúc, Quân Dĩ Khinh biết rõ là hắn có chuyện muốn hỏi.

Lý Mặc Chu nói: “Cậu có người trong lòng rồi sao?”

Quân Dĩ Khinh lắc đầu.

Lý Mặc Chu cũng không dám nhìn cô, tâm bị dán lại trong cổ họng, ánh mặt trời thiêu đốt làm hắn có chút chóng mặt.

“Vậy… Quân Dĩ Khinh, cậu không có yêu thích, có thể hay không liền thử yêu tớ đây?”

Quân Dĩ Khinh nhìn dưới chân một chút nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước, nói: “Thực xin lỗi, tớ không thể…”

“Tớ biết rõ!” Lý Mặc Chu cướp lời nói, nói: “Tớ biết rõ mình không phải người ưu tú nhất, không phải tốt nhất. Nhưng mà tớ tin, tớ khẳng định là người đối tốt với cậu nhất, bây giờ cậu không có thích ai, cậu có thể cân nhắc chuyện yêu thích tớ được chứ? Chúng ta ở cùng một chỗ thời gian cũng đủ dài, cậu cũng hiểu rất rõ của tớ… Cách làm người của tớ, về sau nhất định sẽ đối tốt với cậu.”

Xe taxi đã đến, Lý Mặc Chu khoát tay, để cho xe đứng ở trước người,hắn mở cửa xe cho Quân Dĩ Khinh, nói: “Được không?”

Lý Mặc Chu đối với cô rất tốt, Quân Dĩ Khinh đã sớm biết. Quân Dĩ Khinh đóng cửa xe lại, nói với chú tiếng xin lỗi. Sau đó nói với Lý Mặc Chu: “Tớ biết rõ cậu tốt với tớ, cũng xác thực qua nhiều năm như vậy nhưng cũng không có người nào khác đối với tớ giống như cậu vậy. Thế nhưng tớ không thích cậu, chính là không thích, tớ lừa gạt mình không sao, nhưng mà tớ không thể lừa gạt cậu.”

“Cũng bởi vì cậu tốt với tớ, tớ mới lại càng không có lý do gì để lừa cậu. Hiện tại tớ không thích cậu, cũng không thích người khác, tớ không muốn đợi đến lúc có một ngày người tớ thích xuất hiện, đến lúc đó cậu phải làm sao đây? Những lời này có lẽ tớ nên nói sớm một chút, tối thiểu cũng không biến thành loại tình huống hiện tại này.”

Con mắt Lý Mặc Chu đỏ lên, hắn dùng lực lau thoáng một phát, nói: “Tớ một điểm đều không để ý.”

Quân Dĩ Khinh biết rõ nói cũng vô ích. Có chút sai lầm một khi dung túng, muốn vãn hồi thật sự không hề dễ dàng.

Quân Dĩ Khinh về đến nhà, Mi Giang Ảnh đang nhìn lại bức tranh vẽ cô. Ngẩng đầu nhìn thấy cô đã trở về, Mi Giang Ảnh cười cười, hỏi: “Như thế nào không nói một tiếng, tôi đi đón cô?”

“Cũng không phải việc gì quan trọng.” Quân Dĩ Khinh buông túi xách, nói: “Về sau cũng không muốn xen vào nữa rồi, những người đó thật là nhàm chán mà.”

“Ừm... Vậy cô cũng không ở lại cùng Lý Mặc Chu hẹn hò hai ba ngày, Lý Mặc Chu cũng không có giữ cô lại sao?” ánh mắt Mi Giang Ảnh nhìn chằm chằm vào tranh, nhìn như vô tâm mà nói một câu vậy.

Quân Dĩ Khinh nhẹ giọng nở nụ cười nói: “Mẹ đâu?”

“Cùng bà xuống lầu tản bộ rồi.” Mi Giang Ảnh cũng không có ý tiếp tục dây dưa vấn đề này. Cô cũng không biết là mình muốn nghe hay là không muốn nghe, nhưng lại không quản được muốn đi hỏi một chút.

Quân Dĩ Khinh cảm giác mình không có đi thi học viện điện ảnh thật sự là đáng tiếc, cô biết rất rõ ràng Mi Giang Ảnh thích mình, còn giả bộ như là không có việc gì . Quân Dĩ Khinh không biết cùng người mình thích ngủ chung ở trên giường lớn nhưng lại không thể đυ.ng vào là cảm giác gì, có phải là như có ngàn vạn con kiến bò ở trên người hay không?

Quân Dĩ Khinh đều thừa dịp Mi Giang Ảnh ngủ say sau đó vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô, nắm tay của cô. Mình không phải là có khuynh hướng ngược đãi đấy chứ? Khi còn bé bị Mi Giang Ảnh bắt nạt thảm như vậy, vẫn còn đối với cô rất tốt, mình cũng giải thích không ra nguyên nhân a.

Thế nhưng mà khi còn bé mỗi lần thấy Mi Giang Ảnh ở trong nhà cô đơn, bộ dạng đều rất sốt ruột, rất muốn nói với cô rằng "không sao, có chị ở đây".

Bà của Mi Giang Ảnh lại nhập viện rồi, Thời Hạ Tiết vội vàng chiếu cố, việc đưa cơm liền giao cho Quân Dĩ Khinh cùng Mi Giang Ảnh. Mi Giang Ảnh ở trong bệnh viện, chứng kiến bà nằm ở trên giường,cảm giác gì cũng không có. Chết, hoặc là bất tử, giống như đều là không có quan hệ gì với mình vậy.

Không còn mấy ngày nữa là Mi Giang Ảnh phải trở về trường học, Quân Dĩ Khinh ở sảnh lần nữa chứng kiến Mi Giang Ảnh đi xa. Lần thứ nhất đưa cô đi , liền thấy được một Vương Giam, vậy lần này thì sao đây?

Mi Giang Ảnh đem cái bức tranh kia cũng cõng đi, rốt cuộc còn không có “Bán” cho cô.

Lần nữa trở lại trường học, Lý Mặc Chu tựa hồ như là vò đã mẻ, nghe nói hắn cùng những bạn nữ khác trộn lẫn ở cùng một chỗ. Ngẫu nhiên có thể chứng kiến Lý Mặc Chu, mọi người trở nên chán chường không ít.

Đột nhiên liền nghĩ đến Mi Giang Ảnh, một phần tự cho là cô vô vọng giãy giụa trong tình yêu, thế nhưng là không có sa đọa, ngược lại trở nên càng ngày càng tốt. Đối với cái này điểm, Quân Dĩ Khinh thật cao hứng, cô thật sự không làm hỏng đi chính mình.

Sau khi vào trường lại là huấn luyện quân sự, nhìn những tân sinh viên trên bãi tập kia, không thể phủ nhận trong lòng mình có chút hả hê rồi, ai nha, cuối cùng đến phiên các em rồi!

Lúc này là tháng mười một, Quân Dĩ Khinh sớm gọi điện thoại hỏi Mi Giang Ảnh có thể trở về hay không. Vương Giam nói muốn đi du lịch,lại muốn Mi Giang Ảnh đi cùng, phó Quán trưởng lập tức đem “công tác phí” đến trong tay cô.

Mi Giang Ảnh nói: “Không được, tôi muốn cùng Vương Giam đi ra ngoài chơi. Xem như công khoản du lịch a.”

Quân Dĩ Khinh bên này không có lên tiếng, một lát sau nói: “Ừ, vậy được rồi. chị nói cho chú một tiếng.”

Mi Giang Ảnh cúp điện thoại cũng không có nghe được khẩu khí Quân Dĩ Khinh kỳ quái chỗ nào. Đúng thế, trong nội tâm đã bỏ đi rồi, tất nhiên sẽ không níu lại một chi tiết gì.

Quân Dĩ Khinh có một loại cảm giác bị vứt bỏ, không biết có phải là chính mình nghĩ nhiều hay không.

Mi Giang Ảnh trước kia đã từng nói qua, cô sẽ không nói ra, về sau có lẽ sẽ yêu người khác.

Đồ đạc của mình, đây là vứt bỏ hay là bị cướp đi?

Cúp điện thoại xong Quân Dĩ Khinh sửng sốt thời gian rất lâu.