Mi Giang Ảnh vừa đi chính là một tháng. Rất ít có thể đi ra ngoài chơi, thi xong liền trở lại khách sạn ngủ mất rồi. Bận rộn như vậy cũng không có thời gian suy nghĩ tới Quân Dĩ Khinh, rút cuộc sau một cuộc thi cuối cùng,cô ngồi phịch ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ đi mất. Lại lúc tỉnh lại, phía ngoài ánh sáng mặt trời đã lên tới chính giữa rồi, Mi Giang Ảnh nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa.
Mi Giang Ảnh rửa mặt đi ra ngoài để gọi điện thoại về nhà .
“Này? Tiểu Ảnh phải không?”
Mi Giang Ảnh sửng sốt một chút, không nghĩ tới người nhấc máy nghe sẽ là Quân Dĩ Khinh.
“Ừ, là tôi.”
“Như thế nào? Cuộc thi có mệt hay không? lúc nào thì em trở về?”
Quân Dĩ Khinh tựa hồ hỏi rất gấp , Mi Giang Ảnh bật cười, nói: “Ân, đã thi xong, khá tốt. Tôi đặt vé máy bay tối nay, ngày mai sẽ về đến nhà.”
“Lên máy bay muộn như vậy có mệt mỏi lắm không? Nếu không ngày mai về cũng được.”
Mi Giang Ảnh cười cười, nói: “Đợi lát nữa tôi đặt vé máy bay.”
“Ừ, tốt. Chị đi đón em.” Quân Dĩ Khinh vội vàng nói, giống như sợ chậm thì Mi Giang Ảnh sẽ hối hận vậy.
Mi Giang Ảnh đi đặt vé máy bay, ngồi trên xe nhìn dọc theo đường một địa phương xa lạ, nơi đây không có người cô quen biết cũng không có ai nhận thức cô,sinh hoạt tại một địa phương xa lạ , có thể hay không sẽ để cho chuyện trước kia đều biến thành một giấc mộng?
Sáng sớm máy bay đã hạ cánh, chỉ có Quân Dĩ Khinh đang chờ ở đây, cô nói: “Chị mang bữa sáng cho em, thời tiết có chút lạnh, em ăn trước đi.”
Mi Giang Ảnh không nhìn thấy Mi Trường Thắng, nói không kỳ vọng nhưng cô vẫn có chút thất lạc, nói: “Không đói lắm.”
“Chịu chút a, để ấm thân thể.”
Quân Dĩ Khinh giúp cô kéo vali, hỏi: “ thi như thế nào? Lúc nào thì sẽ có kết quả ?”
“Ba tháng sau có thể biết.”
“Được, vậy không phải vội.”
Mi Giang Ảnh về đến nhà liền đi ngủ một giấc,bà của Mi Giang Ảnh tỉnh lại còn hỏi cô, Quân Dĩ Khinh nói cô đang ngủ. Bà Mi Giang Ảnh lầm bầm một câu gì đó, Quân Dĩ Khinh không có nghe được toàn bộ, ngược lại là nghe được cái gì mà lãng phí tiền. Quân Dĩ Khinh rất tức giận, cái này tương đương với một chậu nước lạnh trực tiếp tưới vào nhân tâm, Quân Dĩ Khinh rất muốn phản bác một câu,nhưng cô nghĩ đến tình cảnh của Thời Hạ Tiết mới nhịn xuống. Kết quả vừa quay đầu lại liền chứng kiến Mi Giang Ảnh đứng ở phía sau rồi.
Mi Giang Ảnh cười đối với bà nói: “Cháu đã trở về.”
Bà Mi Giang Ảnh cũng chỉ nhẹ gật đầu mà thôi.
“Thức dậy làm gì sớm thế?” Quân Dĩ Khinh hỏi.
“Đi WC.”
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Quân Dĩ Khinh cảm thấy là tâm của Mi Giang Ảnh đóng lại rồi. Vốn mở một cái khe hẹp nhưng hiện tại lại đã khóa kín.Thời điểm này Quân Dĩ Khinh đột nhiên kỳ vọng chính mình cùng Mi Giang Ảnh là chị em chân chính, là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, mà không phải không có một tiếng chị nào, nói cái gì đều lộ ra sự tận lực .
Lúc ăn cơm tối Mi Trường Thắng có mua bánh ngọt trở về, nhắc tới cũng là buồn cười, con gái của hắn lớn như vậy, hắn rõ ràng cũng không biết là cô thích ăn cái gì nhất. Cái bánh ngọt này là hắn để cho thư ký đi mua .
Mở cửa đúng lúc là Mi Giang Ảnh về, bởi vì Thời Hạ Tiết cùng Quân Dĩ Khinh đang vội vàng nấu cơm trong bếp. Lúc Mi Giang Ảnh mở cửa, Mi Trường Thắng rõ ràng có chút sửng sốt , sau đó cực mất tự nhiên đưa bánh ngọt tới, nói: “Đã trở về rồi a.”
Mi Giang Ảnh nhận lấy, cũng có chút kinh ngạc, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì , đây là… Dù sao cũng sẽ không liên quan đến cô đấy chứ?
“Vâng, đã trở về.”
Cơm cũng đã nấu gần xong, rất là phong phú, giống như Mi Giang Ảnh cùng Quân Dĩ Khinh đều vừa thi lên đại học vậy, bộ dạng mọi người như đang chúc mừng. Khiến cho Mi Giang Ảnh có chút không thích ứng.
Lúc ăn cơm Mi Trường Thắng nói: “Mặc kệ con thi được hay không, chỉ cần con thích bao nhiêu tiền bố đều nguyện ý cho .” Mi Trường Thắng thật sự cao hứng, trước kia cho rằng sẽ quan tâm cho Mi Giang Ảnh cả đời, tích lũy chút ít tiền cho cô. Nhưng thế nào cũng không có nghĩ đến Mi Giang Ảnh lại xảy ra mâu thuẫn với chính mình như vậy.
Thời điểm này Mi Giang Ảnh ngược lại có chút cảm động, bất kể như thế nào thì bố cô cũng không có quên cô. Này cũng khiến cho cô không quá muốn đi nữa rồi a.
Thời Hạ Tiết nói: “Bất quá thật sự thi đậu rồi, về sau một mình ở bên ngoài sẽ phải khổ nhiều. Cần phải theo từ từ a.”
Mi Giang Ảnh gật đầu, “Vâng.”
Thật kỳ quái,khúc mắc nhiều năm như vậy lại có thể biết bởi vì bọn họ nói mấy câu lúc này liền có thể buông lỏng, Mi Giang Ảnh hình như là người được đông lạnh thật nhiều năm đột nhiên bị dã đông vậy, trong lúc nhất thời quên cả cái lạnh.
Trên bàn Quân Dĩ Khinh cái gì cũng không nói.
Mi Giang Ảnh đã trở về tất nhiên là muốn đi tìm Lý Nhất Ẩn,khi tới lại chứng kiến Lý Nhất Ẩn cùng một người khác đang cùng một chỗ. Mi Giang Ảnh tò mò hỏi người đó là ai, Lý Nhất Ẩn cười cười nói: “Đây còn phải nói nữa sao.”
Mi Giang Ảnh không hiểu.
“Bạn gái.” Lý Nhất Ẩn nói.
“Là......người chị nói kia…”
“Đương nhiên không phải.”
“Ôi chao!”
Lý Nhất Ẩn để bạn gái đi mua đồ ăn, nói: “Chị cuối cùng vẫn muốn sống, không có khả năng chỉ nghĩ đến một người cả đời đâu a.”
“… Đây cũng là lý do chị muốn em đi ra ngoài ?”
“Ừ. Hiện tại không bỏ xuống được, không có nghĩa là có thể ôm cả đời. Đối mặt một người không có biện pháp đáp lại mình, ai có thể kiên trì cả đời đây? Đi ra bên ngoài nhìn xem, nói không chừng có thể gặp được định mệnh của đời mình.”
Giống như rất có đạo lý. Thế nhưng mà Mi Giang Ảnh vẫn không nỡ bỏ Quân Dĩ Khinh, Lý Nhất Ẩn đương nhiên có thể nhìn ra, nhưng mà nàng cô cũng không nói thêm gì nữa. Đợi Mi Giang Ảnh đi ra ngoài xem thế giới rộng lớn hơn liền có thể hiểu.
Bạn gái Lý Nhất Ẩn đã trở về, Lý Nhất Ẩn cười với người đó rất ngọt, rất vui vẻ.
Mi Giang Ảnh ngẫu nhiên cũng đã muốn ở lại, cô ở bên ngoài đoạn thời gian đó, tuy rằng cuộc thi bề bộn nhiều việc, thế nhưng cũng cảm nhận được nhẹ nhõm trước đó chưa từng có. Nhìn không thấy người nhà, cũng liền không có phần áp lực cùng không được tự nhiên trong đó, toàn bộ người đều như được giải phóng. Đúng là rất thoải mái, mặc dù cô còn thích Quân Dĩ Khinh,nhưng cũng không nhất định phải đối mặt với cô, cũng sẽ không khẩn trương.
Thật kỳ quái, rõ ràng là ưa thích, vì cái gì khi tách ra cô lại thấy thoải mái thế này đây?
Mi Giang Ảnh không biết đáp án.
Quân Dĩ Khinh vẫn là câu nói kia, Mi Giang Ảnh đi quá xa, nếu như có thể gần nhà một chút thì tốt, nếu như cô có cần cái gì còn có thể kịp thời đưa qua.
Sau đó… không nói cái gì nữa rồi.
Giai đoạn sau cùng để bước vào Kỳ thi Đại học, mọi người tựa hồ là đã hẹn cùng nhau an tĩnh rồi, lặng im chờ kỳ thi Đại học đến. Cũng như là đang chờ đợi thời gian phân biệt đến gần.
Thời điểm ba tháng đã đến, Mi Giang Ảnh nhận được thành tích của mỹ viện M, cô được tuyển chọn. Kế tiếp liền là cuộc thi văn hóa.
Mi Giang Ảnh chỉ có thể cho rằng cái này là ông trời an bài thật tốt a, thật sự muốn cô rời xa nơi đây. Quân Dĩ Khinh cười với cô, thế nhưng trong lòng lại là một tư vị khác.
Kỳ thi Đại học đúng hạn tới. Ra khỏi phòng thi, việc trước tiên nhất của Lý Mặc Chu là tìm Quân Dĩ Khinh, hỏi cô thi thế nào,hắn muốn bảo đảm hai người cũng sẽ ở cùng một thành thị. Quân Dĩ Khinh nói hết thảy đều bình thường, có lẽ không có vấn đề gì. Thời Hạ Tiết nghe xong cũng coi như yên tâm, Mi Giang Ảnh cũng không cần quá lo lắng, thí sinh thi văn hóa không cần điểm quá cao.
Gần hai tháng được chơi, Quân Dĩ Khinh không muốn đi ra ngoài chơi bởi vì Mi Giang Ảnh đã ở nhà.
Mi Giang Ảnh thi xong liền bắt đầu chỉnh đốn đồ đạc của cô, tựa hồ là một bộ dạng gấp gáp khó mà chậm chạp, Quân Dĩ Khinh chỉ có thể ở một bên nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Mi Giang Ảnh nói: “Về sau không thể thường xuyên ở nhà,tôi chỉnh đốn lại vài chỗ cho cô dùng.”
Quân Dĩ Khinh đứng trong chốc lát rồi ngồi vào trên giường, nhìn bóng lưng người ngồi dưới đất loay hoay các đồ vật. Mi Giang Ảnh nói: “Sớm muộn gì cũng trở về, thu thập một chút là được. Đến lúc đó tôi muốn đi ở trong trường học, trong nhà cũng không dùng đến bao nhiêu chỗ.”
“Cô rời nhà gần thôi a, có thể thường xuyên trở về nhà.”
“… Em thì sao? Giống như không có ý định trở về nữa vậy.”
Mi Giang Ảnh cười cười, tiếng cười rất khô quắt, một điểm vui vẻ cũng không có.
“Làm sao có thể.”
Mi Giang Ảnh có ý định nghe theo Lý Nhất Ẩn nói,nếu không quên được Quân Dĩ Khinh cô sẽ không trở về.
Lý Nhất Ẩn cũng tốt, Lâm Vĩnh Nhiên cũng vậy , Mi Giang Ảnh rất bội phục bọn hắn, tối thiểu bọn họ thích ai cũng sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của một người bình thường , sẽ không mang đến bất tiện cho người khác. lúc trước Lý Nhất Ẩn say rượu tỏ tình, cũng không có dây dưa cùng người kia, thậm chí trốn vô cùng xa. Bất luận là đồng tính hay là yêu khác phái , chỉ cần đối phương không thích, thì đừng có đi đảo loạn sinh hoạt người ta, đây là tôn trọng tối thiểu nhất.
Mi Giang Ảnh lại rất may mắn khi chính mình quen biết bọn hắn, người bên trong nói bọn hắn là người như vậy thì đại bộ phận sinh hoạt cá nhân sẽ rất loạn, thế nhưng cô đều biết mọi người là người tốt, không có dạy cô những thứ ngổn ngang. Đã có phần vận may này, cô cũng có ý định thoát ly được khoảng thời gian không có tình yêu thương, một lần nữa qua đi cuộc sống của mình.
Mi Giang Ảnh đột nhiên ngẩng đầu nói: “A… ngày mai chúng ta đi ăn quà vặt nha?”
“Ừ, Được.”
Lúc này là mang theo tâm ý phân biệt rõ ràng, cùng Quân Dĩ Khinh ở chung thêm một ngày. Về sau nhớ lại sẽ không chỉ là thầm mến đắng chát, coi như là một loại an ủi đối với mối tình đầu của cô rồi a.
Quân Dĩ Khinh ăn đến khóe miệng dính tương , Mi Giang Ảnh đưa khăn tay cho cô. Quân Dĩ Khinh cười rất vui vẻ, bộ dạng như rất thích thú.
Ở một khắc kia, Mi Giang Ảnh thiệt tình nhận ra Lý Nhất Ẩn không sai. Vì loại nụ cười này, quan hệ các cô trong đó không thể đánh vỡ được, đánh vỡ rồi thì sau này Quân Dĩ Khinh còn có thể không khúc mắc mà nở nụ cười với cô sao? Mặc cho ai đều cảm giác mình là một người biếи ŧɦái, không chỉ có ưa thích đồng tính, còn thích chị gái trên danh nghĩa của mình nữa.
Rất tốt, vậy cứ như thế a.
Để cho đoạn tình cảm thầm mến này tan nát trong bụng của mình đi. Dù sao Lý Mặc Chu cũng nói là sẽ không nói ra một chữ rồi.
Bởi vì Mi Giang Ảnh học rất xa nên cô đi sớm hơn hai tuần. ngày đó Mi Trường Thắng Thời Hạ Tiết cùng Quân Dĩ Khinh đều đi tiễn cô, Mi Trường Thắng nói: “Không đủ tiền thì hãy bảo bố.”
Mi Giang Ảnh gật đầu, nói: “Vâng, được. Con phải qua kiểm đồ rồi, mọi người đều trở về đi.”
Thời Hạ Tiết nhìn đồng hồ trên tay một chút nói: “Sớm như vậy sao?”
Mi Giang Ảnh không nói gì.
Quân Dĩ Khinh vẫn đứng ở bên ngoài, im lặng nhìn Mi Giang Ảnh. Mi Giang Ảnh có cảm giác cô muốn nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng mà Quân Dĩ Khinh không nói Mi Giang Ảnh cũng không có thể hỏi.
Thời điểm Mi Giang Ảnh qua kiểm đồ,cô quay đầu lại nhìn bọn họ khoát tay. Bởi vì khoảng cách có chút xa, cô thấy không rõ ánh mắt Quân Dĩ Khinh, sau đó liền đã đi mất.
Chứng kiến Mi Giang Ảnh rời đi, Quân Dĩ Khinh nói với Thời Hạ Tiết: “Con đi toilet một chút.”
Quân Dĩ Khinh tiến vào phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại, rút khăn tay ra che trên mắt, khăn lập tức ướt đẫm.
Cô rất sợ hãi. Cô sợ hãi Mi Giang Ảnh ở lại, cũng sợ hãi Mi Giang Ảnh đi xa, không biết làm thế nào nên cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát. Có lẽ Mi Giang Ảnh không biết, có mấy đêm nay cô đều ngủ không yên, muốn nhìn Mi Giang Ảnh nhiều một chút.
Ngày đó Mi Giang Ảnh cùng Lý Mặc Chu ở sau trường học nói chuyện cô đã nghe được, lúc ấy bị sợ nên vẫn không nhúc nhích. Cô một mực xem Mi Giang Ảnh là em gái, nhưng lại không biết Mi Giang Ảnh căn bản không có xem mình là chị gái, mà là trở thành đối tượng thầm thích mất rồi.
Quân Dĩ Khinh không có chút nào gọi là cảm thấy buồn nôn, trái lại, Quân Dĩ Khinh cảm thấy rất đau lòng. Mi Giang Ảnh từ nhỏ đã không được yêu mến, cô chẳng qua là đối với Mi Giang Ảnh tốt một chút,Mi Giang Ảnh liền lấy lòng của mình ra để đối đãi.
Quân Dĩ Khinh cảm giác mình không xứng với Mi Giang Ảnh. Thế nhưng là… Người khác sẽ thiệt tình đối đãi với Tiểu Ảnh sao? Có thể hay không sẽ khi dễ cô? Khi cô chứng kiến Lý Nhất Ẩn, Quân Dĩ Khinh có chút ghen tuông, lúc ấy cô chỉ cảm thấy là đồ đạc của mình đã bị đoạt mất, nhưng nơi này có yêu thương tồn tại hay không, Quân Dĩ Khinh tuyệt không cho phép.
Quân Dĩ Khinh không biết cảm tình của mình đối với Mi Giang Ảnh đến tột cùng là cái gì, thân tình? Tình bạn? Hay vẫn là tình yêu? Không biết, phân biệt không được. Cô đối với Mi Giang Ảnh lại thương lại yêu, Mi Giang Ảnh mãnh liệt lại không thuần túy yêu thương như vậy, cô chỉ có thể cho rằng chính mình cái gì cũng không biết.
Lúc biết được Mi Giang Ảnh muốn khảo thi trường ngoài tỉnh, Quân Dĩ Khinh đã biết rõ Mi Giang Ảnh thật sự có ý muốn rời khỏi cô.
Muốn để cô lại sao? Thế nhưng chính mình lại không có biện pháp để cho Mi Giang Ảnh một cái tương lai chắc chắn, làm như vậy thì quá ích kỷ. Mi Giang Ảnh vì mình đi xa nhà, cô làm sao có thể vì một cảm tình không xác định mà mạnh mẽ giữ Mi Giang Ảnh ở lại, làm cho Mi Giang Ảnh thân hãm tại nơi vũng bùn này đây?
Quân Dĩ Khinh cho là mình cũng có thể nhịn, Mi Giang Ảnh cũng không phải rời đi sẽ không trở về, thế nhưng Quân Dĩ Khinh cũng biết, chờ Mi Giang Ảnh trở lại sẽ không còn là một Mi Giang Ảnh thích cô nữa rồi.
Tương lai Mi Giang Ảnh, là thuộc về một người xa lạ a.
Quân Dĩ Khinh đè nặng âm thanh để không cho người khác nghe được tiếng khóc của chính mình.
Giống như đã nghe được ngày đó Mi Giang Ảnh khóc nói: “ một chữ tôi cũng sẽ không nói! Vĩnh viễn sẽ không nói ra!”
Cứa vào trong lòng Quân Dĩ Khinh —— nguyên lai, là cảm giác như vậy…