chương 16

Trong hành lang người đến người đi, Lý Mặc Chu cùng Mi Giang Ảnh lại nổi danh như vậy, Lý Mặc Chu cũng cảm thấy bất tiện nói quá nhiều, đã nói: “ tan học rồi hãy nói sau.

Mi Giang Ảnh chỉ để ý cầm lấy cuốn sách, khẩn trương trong lòng đến bàn tay cũng đổ một tầng mồ hôi, còn muốn giả bộ như trấn định.”Không có gì hay để nói cả.”

Lý Mặc Chu nói: “Tờ giấy ở chỗ này của tớ.”

Mi Giang Ảnh cả kinh, tranh thủ thời gian mở sách, xác thực không có tờ giấy kia trong sách nữa rồi.

“Cậu muốn làm gì? Trả lại đây!” Mi Giang Ảnh giận dỗi.

Lý Mặc Chu nhìn những người đang tò mò chung quanh kia, hạ giọng nói: “Sau khi tan học.” Nói xong cũng rời đi.

Mi Giang Ảnh trừng mắt nhìn theo hắn.

Sau khi tan học, Quân Dĩ Khinh đã chờ ở cửa từ rất sớm , đợi rất lâu cũng không thấy Mi Giang Ảnh đi ra, cô hỏi bạn trong lớp của Mi Giang Ảnh, họ nói Mi Giang Ảnh đã ra từ rất sớm rồi.

Sớm như vậy… sẽ không trốn học rồi đó chứ?

Mi Giang Ảnh xác thực rất sớm đã đi, nhưng không có xuất hiện ở sân trường. Cô ở ngay phía sau trường học, cô cùng Lý Mặc Chu đứng đấy, chờ mọi người chậm rãi đi ra, thanh âm huyên náo dần dần tản đi. Hai người trầm mặc ở đấy, cũng không biết mở miệng nói câu nói đầu tiên như thế nào .

Lý Mặc Chu nhìn cô, nói: “Lần trước cậu nói thích con gái…là thật sao?”

Mi Giang Ảnh không muốn nói quá nhiều, đưa tay muốn tờ giấy, “Đem tờ giấy đây.”

Lý Mặc Chu cũng rất cố chấp, nói: “Tớ muốn cậu nói thật.”

“Nghe xong lời nói thật thì thế nào? Mắc mớ gì tới cậu! Mau đưa tờ giấy đây!” Mi Giang Ảnh nhíu mày.

Lý Mặc Chu suy nghĩ một chút nói: “Tờ giấy bị tớ xé rồi.”

Mi Giang Ảnh sửng sốt, vẻ mặt không tin biểu lộ nhìn hắn.

“Xé?”

“… Phải.”

Mi Giang Ảnh phẫn nộ mất đi khống chế hướng hắn quát lên: “Ai cho phép động đồ đạc của tao! Mày…Mày tính toán đến vậy sao a!” Mi Giang Ảnh đi lên cướp lấy cặp sách của hắn, nói: “Đưa cho tao! Cho tao! Tao không tin!” Mi Giang Ảnh cơ hồ là vạch sách của hắn ra tìm, lật sách cũng rất thô mãnh đến vung ra sau đó rơi trên mặt đất. Lý Mặc Chu đứng ở một bên bình tĩnh nhìn cô xé sách của hắn, sách bài tập cũng gặp nạn rồi.

Mi Giang Ảnh đỏ cả tròng mắt, luống cuống lay một đống sách, nhưng vẫn không tìm được. Hoặc là chẳng qua là cô đang phẫn nộ phát tiết mà thôi. Mi Giang Ảnh không tìm được liền nhìn chằm chằm túi áo, chỉ vào hắn nói: “Có phải mày đang giấu ở trong quần áo rồi không! Lấy ra đây! Nhanh!”

Lý Mặc Chu nói: “Thật sự bị tớ xé rồi, ném trong thùng rác rồi. trực nhật đã đem đi đổ.”

Mi Giang Ảnh nhìn hắn, thời gian dần qua cũng đã tiếp nhận sự thật, vừa thương xót vừa giận, khóc mắng: “Mày là bệnh nhân tâm thần ư! Đầu óc mày có bị bệnh không? Coi như là tao thích Quân Dĩ Khinh thì mắc mớ gì tới mày a!” Mi Giang Ảnh cũng không nhìn, tiện tay cầm lên một quyển sách liền đập tới, hướng hắn quát: “Mày chính là ti tiện! Tao đã nói một câu rồi ư! Ta đề cập qua hay sao! Mày dựa vào cái gì mà để ý tới chuyện của tao! xem không biết thì mày liền chết hay sao! Làm gì mà cứ muốn gây họa cho tao!” Mi Giang Ảnh nức nở, hoàn toàn đau buồn từ trong lời nói.

Lý Mặc Chu đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, không né không tránh, biểu lộ nghiêm túc. Nhìn Mi Giang Ảnh khóc đến lợi hại, hắn đưa khắn tay cho cô. Mi Giang Ảnh liền kéo tay của hắn cắn một cái trên cánh tay.

Lực cắn rất lớn, giống như là muốn cắn xuống một miếng thịt vậy. Kỳ quái là Lý Mặc Chu cũng không có ngăn cản, hắn từ trong túi quần móc ra một vật, nói: “Cho cậu.”

Mi Giang Ảnh dừng khóc, là tờ giấy kia. Cô đoạt lấy mở ra xem,là thật.

Trên mặt còn có nước mắt, buồn vui đến quá nhanh liền làm cô có chút thẫn thờ mất rồi.

Lý Mặc Chu nói: “Trực tiếp hỏi cậu, cậu hoàn toàn có thể phủ nhận mà.” Cho nên hắn thì cứ như vậy đến dò xét Mi Giang Ảnh.

“Nhìn cậu cất giữ tốt như vậy, cũng là thật lòng yêu thích a.” Lý Mặc Chu ngồi xổm chỉnh đốn lại tàn cuộc mà Mi Giang Ảnh làm ra, Mi Giang Ảnh xé thật ác độc, sách giáo khoa đều bị xé thành hai nửa rồi.”Nhưng mà, cậu như vậy sẽ hại Quân Dĩ Khinh đấy. Tớ không hiểu tại sao cậu phải thích con gái, nhưng mà yêu thích một người thì tâm tình nên giống nhau a. Vì điểm ấy, tớ sẽ không theo bất luận kẻ nào nói —— cậu xem, cậu thích một người, lại không thể làm cho người đó biết rõ, cậu cần gì phải vậy chứ?”

Mi Giang Ảnh nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía khác, nói: “… Không cần cậu quản!”

Lý Mặc Chu đem tàn cuộc chỉnh đốn vào trong cặp xách, nói: “Coi như là vì tốt cho Quân Dĩ Khinh, cậu cũng nên rời khỏi cô ấy. Tớ không tin, quanh năm ở cùng với cô ấy cậu sẽ nhịn được.” Chính là bởi vì ưa thích, cho nên càng có thể hiểu được tâm tình của Mi Giang Ảnh. Nếu như cô là một nam sinh, Lý Mặc Chu hoàn toàn có thể chính diện tranh dành, nhưng vì Quân Dĩ Khinh hắn nhất định phải làm như vậy.

Lúc này Lý Mặc Chu cũng thật không nghĩ đến chuyện nếu như sau này Quân Dĩ Khinh thích người khác thì hắn trả giá như vậy có đáng giá hay không. Hắn sờ lên chõ bị Mi Giang Ảnh cắn, chẳng qua là hắn phải bảo vệ Quân Dĩ Khinh.

Mi Giang Ảnh đứng dậy, vỗ vỗ đất trên quần, cắn răng nói: “Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống cậu! mình sẽ không nói, cả đời cũng sẽ không nói!”

Lý Mặc Chu đứng đối diện cô nói: “Trừ phi cậu thích người khác.”

Mi Giang Ảnh lau khuôn mặt: “Yên tâm đi, Quân Dĩ Khinh nhà cậu an toàn vô cùng. Lên đại học, mình sẽ thích người khác thôi.” Sự tình của tương lai ai có thể biết rõ, nhưng mà bọn hắn bây giờ nói thật như là đã định được hành trình cả đời, sau này có thể cứ dựa theo cái hành trình này mà đi mà thôi.

Đã có được hứa hẹn của Mi Giang Ảnh, Lý Mặc Chu cũng không dây dưa nữa.

Mi Giang Ảnh về đến nhà, Quân Dĩ Khinh đã ở trong phòng làm bài tập rồi. Nghe được tiếng mở cửa, Quân Dĩ Khinh tựa hồ là có chút bị kinh sợ . Nhìn Mi Giang Ảnh bộ dạng rất lúng túng, nói: “Đã trở về rồi?”

Mi Giang Ảnh không có chú ý tới liền gật đầu.

Buổi tối đi ngủ luôn luôn là Mi Giang Ảnh lên giường trước, Quân Dĩ Khinh đem mọi thứ trong phòng chỉnh đốn một lần mới đi ngủ. Mi Giang Ảnh đối mặt với tường tâm tình có chút trầm trọng.

Quân Dĩ Khinh tắt đèn rồi leo lên giường. Bản năng không muốn đối mặt Mi Giang Ảnh, cũng đưa lưng về phía Mi Giang Ảnh. Nằm trong chốc lát liền trở mình qua, sờ soạng xem phía sau của Mi Giang Ảnh. Quân Dĩ Khinh mới nhắm mắt lại ngủ.

Quân Dĩ Khinh hỏi: “Tiểu Ảnh, kỳ thi Đại học em xác định chưa?”

Mi Giang Ảnh đang suy, lực chú ý rất tập trung nên chỉ thuận miệng ừ một tiếng.

Quân Dĩ Khinh nhìn cô, nghĩ thầm là do mình suy nghĩ nhiều a…

Lý Mặc Chu cũng quấn quít lấy Quân Dĩ Khinh, hỏi cô về trường học sau này. Quân Dĩ Khinh nói: “Hai chúng ta sẽ không đồng dạng như vậy đâu.”

Lý Mặc Chu nói: “Đăng ki cái đại học tổng hợp là được rồi.”

Quân Dĩ Khinh bất đắc dĩ: “Coi như vậy.”

Quân Dĩ Khinh đối với hắn không giống như trước, ngẫu nhiên kể một ít câu chuyện nhàn nhạt, đau khổ không liên quan lắm. Lý Mặc Chu cũng không nhụt chí, theo như lời bạn hắn nói thì đây chính là tình yêu cuồng nhiệt. Lý Mặc Chu cũng không tức giận, hắn chính là yêu thích Quân Dĩ Khinh, dù thế nào cũng không thay đổi.

Thời điểm này bọn hắn cuối cùng cũng được thả lỏng một tháng, cả một năm đều như nước sôi lửa bỏng. Ngập trong biển sách, đến ăn cơm cũng giống như cuộc thi, Mi Giang Ảnh cảm giác mình không khác gì người máy,động tác mỗi ngày đều máy móc lặp đi lặp lại. trên bài thi có chút ít bài tập cũng đã làm đi làm lại đến mười lần rồi.

Đầu Tháng 11 Mi Giang Ảnh bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để thi nghệ khảo, nhưng mà thiếu nhất vẫn là tiền. Cô tìm không ra nhiều tiền như vậy, tất yếu sẽ phải nói với Mi Trường Thắng rồi.

Quân Dĩ Khinh hỏi: “Đây là muốn khảo thi mỹ viện sao?”

Mi Giang Ảnh không dối gạt, nói: “Đúng vậy. Đã báo mấy trường học, muốn đi thi cuộc thi này.”

Quân Dĩ Khinh muốn nói đừng. Ngược lại Lý Nhất Ẩn lại thật cao hứng, có khả năng đỗ cũng rất tốt, sẽ không càng quấy, làm loạn, hoặc là có thể dời đi tình luyến kia cũng chính là happy end đấy a.

Lý Nhất Ẩn nói, lúc trước cô chính là không cam lòng rời đi quá xa, kết quả thường xuyên gặp mặt làm cho chính mình hãm sâu trong đó không cách nào tự kìm chế được.

Mi Giang Ảnh được cổ vũ, cô lại càng thêm có lòng tin rồi. Hành lý đại khái đều thu thập xong, hiện tại cũng không gì kém trước đây , nhiều năm như vậy cô chưa từng chủ động nói với Mi Trường Thắng qua một câu, đột nhiên mở miệng đòi tiền, Mi Giang Ảnh cũng kéo không nổi khuôn mặt này.

Lúc ăn cơm tối Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết vô tình hỏi tới vấn đề lựa chọn trường học sau này của Quân Dĩ Khinh cùng Mi Giang Ảnh, Quân Dĩ Khinh nói cô muốn cùng giáo viên thương lượng một chút, muốn thi cái trường nào gần nhà.

Thời Hạ Tiết hỏi: “Tiểu Ảnh thì sao?”

Mi Giang Ảnh trầm mặc một hồi, Thời Hạ Tiết cũng là thuận miệng hỏi mà thôi, cô cho rằng Mi Giang Ảnh có thể sẽ như trước kia không nói lời nào, bọn hắn cũng liền lờ qua đi, Mi Giang Ảnh lại buông bát xuống, nói: “Mỹ viện.”

Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết sửng sốt một chút, Mi Trường Thắng hỏi: “Cái gì mỹ viện?”

Mi Giang Ảnh hơi cúi thấp đầu, nói: “Là mỹ viện bên ngoài tỉnh, con đã báo danh rồi. Qua một tháng nữa sẽ thi.”

Thời Hạ Tiết thiệt tình cảm thấy ngoài ý muốn, Mi Giang Ảnh rõ ràng đã chăm chú suy nghĩ qua một chuyện đứng đắn. Mi Trường Thắng quanh năm bề bộn buôn bán, về Mi Giang Ảnh hắn thừa nhận là mình có thiếu quan tâm, bất quá bây giờ xem ra con của hắn cũng không tệ lắm.

Mi Trường Thắng nói: “Được, chỉ cần con nghiêm túc. Cần bao nhiêu tiền, ngày mai bố sẽ đưa cho.”

Thời Hạ Tiết đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Mi Giang Ảnh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ngoài ý muốn rằng Mi Trường Thắng lại có thể biết trả thù lao phóng khoáng như vậy, cô thở phào một hơi. Nguyên lai cô còn tưởng rằng sẽ lần lượt mắng một chập mới có thể được cho tiền cơ đấy.

Chỉ có Quân Dĩ Khinh là một câu cũng không nói.Cô là không nỡ xa Mi Giang Ảnh , một người ở bên ngoài hay vẫn là xa như vậy, trên cơ bản là thuộc về một nam một bắc. Muốn gặp mặt một lần cũng không có dễ dàng như vậy nữa .

Mi Giang Ảnh trước cuộc thi một đêm, Mi Trường Thắng lộ ra thật cao hứng, cũng một mực dặn dò cô, không nên tiết kiệm tiền,lại đặt khách sạn thật tốt cho cô. Thi xong nếu có thời gian cũng có thể ở bên kia chơi vài ngày. Mi Giang Ảnh báo ba trường học, thời gian trước sau luôn rất bận, bất quá thi xong cấp 3 trường học cũng được nghỉ vài ngày. Lần này tính ra Mi Trường Thắng cho cô không ít tiền.

Quân Dĩ Khinh một mực trầm mặc đứng ở chung quanh cô, vẻ mặt như muốn nói chuyện, rút cuộc Mi Giang Ảnh cũng thu thập xong, nói: “Có lời gì muốn nói sao?”

Quân Dĩ Khinh cũng đã như vậy, cô còn có thể nói cái gì nữa. Cười cười nói: “Thi tốt nhé.”

“Ừ.” Mi Giang Ảnh gật đầu.

Đã nửa đêm, Quân Dĩ Khinh cũng biết Mi Giang Ảnh không ngủ, nhẹ nói: “Có chút xa.”

“Cái gì?”

“ trường học em thi… Quá xa. Về sau muốn quay về nhà chơi cũng phiền phức.” Quân Dĩ Khinh nói.

“… Coi như không tồi.”

Quân Dĩ Khinh biết rõ cô muốn nói cái gì, qua nhiều năm như vậy, Mi Giang Ảnh ở bên ngoài luôn cười nhiều hơn, về đến nhà chính là một bộ dạng áp lực. Quân Dĩ Khinh luôn muốn cải biến loại trạng thái này, thật không nghĩ đến Mi Giang Ảnh đã trực tiếp bỏ chạy ra ngoài để giảm bớt đi.

“Cũng không phải không trở lại.”

“Lời nói thì là như thế…” Quân Dĩ Khinh vẫn là không cam lòng.

Chuyến này Mi Giang Ảnh đi liền một tháng, điện thoại cũng bất tiện. Quân Dĩ Khinh mỗi ngày ngoại trừ ôn tập cũng không làm cái gì khác, đem mình chôn ở chính giữa biển đề thi. Số lần Lý Mặc Chu tìm đến cô cũng ít đi rất nhiều, dù sao kỳ thi Đại học cũng là đại sự.

Có một ngày Quân Dĩ Khinh tan học liền thấy Lý Nhất Ẩn, bên cạnh Lý Nhất Ẩn còn có một người con gái, hai người tư thái rất thân mật.Ánh mắt Lý Nhất Ẩn từ trên đảo qua khuôn mặt của cô, nhưng không có dừng lại.

Đi sau lưng Quân Dĩ Khinh mặt Lý Mặc Chu đều đen lại rồi, dọa một thân mồ hôi lạnh.

Quân Dĩ Khinh cho rằng cái gì cũng không biết. Lý Mặc Chu nhìn cô phản ứng gì cũng không có, hắn cho rằng cô không thấy được.