Chương 18

Quân Dĩ Khinh ở trong phòng chính mình, trước khi đi Mi Giang Ảnh đem mọi thứ thuộc về mình đều cất đi, hiện tại Quân Dĩ Khinh cảm thấy như Mi Giang Ảnh chưa từng có ở qua nơi này, cái nhà này cũng như chưa từng có người này. Đi sạch sẽ quá rồi.

Đêm hôm đó Mi Trường Thắng có chút thương cảm thoảng qua về sau cũng không nói cái gì nữa rồi. Quân Dĩ Khinh suy nghĩ có phải là chính mình quá mức sầu não rồi không, cô hy vọng khi Mi Giang Ảnh về nhà, sẽ cảm thấy là đã về chỗ có thể an tâm nghỉ ngơi.

Quân Dĩ Khinh muốn tìm một bức ảnh của Mi Giang Ảnh , cũng tìm không thấy. Bất quá ngược lại là tìm được chứng nhận tốt nghiệp Trung học của Mi Giang Ảnh, lúc trước mọi người còn ghét bỏ cái ảnh chụp chứng nhận tốt nghiệp như di ảnh này, toàn bộ người cũng không lấy một chỗ nào đẹp a.

Hôm nay, Quân Dĩ Khinh cũng chỉ có tấm hình này.

Trường học Quân Dĩ Khinh là ở bên trong quê, đi mất bốn giờ đồng hồ đường xe thành phố A , Quân Dĩ Khinh khảo thi cái này làm cho đại học Lý Công cũng là trường học đạt mười thứ hạng đầu của cả nước. huấn luyện quân sự ở đại học không nhẹ nhàng giống như trường cấp 3, là chân chính huấn luyện quân sự hóa, sáng sớm năm giờ khẩn cấp tập hợp, vừa đứng chính là hai giờ đồng hồ tư thế quân sự, còn có các loại huấn luyện, quả thật làm cho mọi người bình thường không rèn luyện những thứ này khổ không thể tả.

Quân Dĩ Khinh màu da trắng như sứ mà vài ngày này liền biến thành lúa mì mất rồi, Lý Mặc Chu vội vàng đi mua rồi kem chống nắng đưa tới, Quân Dĩ Khinh do dự trong chốc lát, nhìn thấy biểu lộ chờ mong của Lý Mặc Chu liền nhận lấy. Đến chiều cô liền mua cho Lý Mặc Chu hay gì gì đó.

Đến tối, Quân Dĩ Khinh đi gọi điện cho ký túc xá Mi Giang Ảnh, người trong kí túc xá nói cô không có ở đây. Ngày hôm sau Quân Dĩ Khinh cũng mua kem chống nắng cùng với các vật dụng hàng ngày khác, tốc hành bưu điện đưa ra ngoài. Sau đó liền có tiếng hẹn hò cùng Lý Mặc Chu.

Người chung quanh Quân Dĩ Khinh cùng Lý Mặc Chu đều cam chịu hai người kia quan hệ tình lữ. Mọi người trong đó mạng lưới cũng là bốn phương thông suốt, hơi chút nghe ngóng thì đã biết được Lý Mặc Chu bắt đầu theo đuổi Quân Dĩ Khinh từ hồi học cấp 3, hiện tại cũng đã học đại học rồi, nhất định là đã yêu nhau rồi a. Quân Dĩ Khinh cũng không phủ nhận cũng không thừa nhận hao tổn này —— đúng, là hao tổn.

Quân Dĩ Khinh vẫn là câu nói kia, cô không ghét Lý Mặc Chu, nhưng mà đối với Lý Mặc Chu còn không có để tâm bằng Mi Giang Ảnh, cô không biết có phải là yêu hay không. Cô chỉ có thể mặc kệ, cô mong mỏi chính mình có một ngày liền tỉnh ngộ, cũng sẽ không bỏ qua Lý Mặc Chu.

Lừa mình dối người luôn rất dễ dàng a.

Quân Dĩ Khinh một lần nữa gọi điện thoại cho Mi Giang Ảnh , nhưng vẫn là không có ở ký túc xá. Quân Dĩ Khinh nhìn thời gian, cũng đã hơn chín giờ, Mi Giang Ảnh không có ở đây vậy đi đâu? Một người chạy đến địa phương nhìn không thấy sờ không được, muốn quản cũng không có biện pháp quản.

Vào học kỳ thứ nhất sẽ huấn luyện quân sự hai tuần lễ, chỉ còn lại không tới hai tuần nữa là tới kì nghỉ Quốc khánh rồi. Mi Giang Ảnh chuyến đi này liền điện thoại cũng không gọi về, Thời Hạ Tiết nói, bà nội của Mi Giang Ảnh nói trước mặt Mi Trường Thắng là đã nuôi dưỡng Bạch Nhãn Lang rồi.

Quân Dĩ Khinh nắm chặt điện thoại trong tay, cô không có dũng khí đi qua để nói tiếp.

Thời Hạ Tiết nói cô từ nhỏ đã đi theo Mi Giang Ảnh, bảo cô đi khích lệ một chút, nhắc Mi Giang Ảnh về nhà vào kì nghỉ Quốc khánh này.

Quân Dĩ Khinh nhìn đồng hồ,hiện tại đã mười giờ rưỡi. Thời điểm này chẳng lẽ còn không có ở phòng ngủ sao?

Điện thoại vang lên vài âm thanh, sau đó có một cô gái cười nghe, “Này? Tìm ai?”

“A, xin chào. Xin hỏi Mi Giang Ảnh có ở đây không?”

“Cô ấy không có ở đây a. hết giờ học đã đi ra ngoài rồi, có chuyện gì ngày mai gọi điện lại thử xem .”

“ buổi tối cô ấy thường xuyên trở về muộn như vậy sao?” Quân Dĩ Khinh tâm đều treo ngược lên rồi.

“Đúng vậy a, thường xuyên không trở lại đấy.”

Quân Dĩ Khinh sửng sốt thời gian rất lâu, sau đó nói tiếng cám ơn liền cúp điện thoại.

Lý Mặc Chu hỏi Quân Dĩ Khinh Quốc khánh lúc nào thì về nhà, Quân Dĩ Khinh đang dùng cơm, trầm ngâm một hồi sau nói: “… Không về .”

“Hả?”

“Tớ đi tìm Tiểu Ảnh.”

Lý Mặc Chu càng không yên lòng rồi, hỏi: “Tìm làm gì? Cô ấy không trở lại sao?”

Quân Dĩ Khinh thoáng nở nụ cười một cái, nói: “Mẹ của tớ để cho tớ đi tìm Tiểu Ảnh . Mẹ của tớ nói vừa vặn trong nhà không có việc gì, để cho tớ đi chơi cũng tốt.”

Lý Mặc Chu không có ngăn cản, tuy nói Mi Giang Ảnh ưa thích nữ đã thế lại còn thích Quân Dĩ Khinh, nhưng mà cũng không thể ngăn lại giao tình chị em của người ta a?

Quân Dĩ Khinh đây là đang nói dối Lý Mặc Chu, không phải Thời Hạ Tiết để cho cô đi , mà là chính cô muốn đi mà thôi. Bộ dạng Mi Giang Ảnh như vậy thật sự là không có ý định trở về, Quân Dĩ Khinh tự nói với mình, cô là vì Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết mới đi tìm Mi Giang Ảnh trở về.

Quốc khánh là ngày nghỉ dài nên vé máy bay dường như có chút khó mua, Quân Dĩ Khinh bỏ ra giá tiền cao từ phiếu vé buôn bán trong tay mới mua được, Thời Hạ Tiết biết cũng chỉ dặn dò cô trên đường đi cẩn thận, cái khác cũng không có nói.

Làm mẹ còn không hiểu rõ con gái của mình được rồi sao? Quân Dĩ Khinh nhìn như nhu thuận nghe lời, thực chất bên trong lại cố chấp vô cùng, có một số việc nếu như cô đã muốn làm thì đừng nghĩ đến chuyện ngăn trở, có muốn cũng không ngăn cản được, còn không bằng để chính cô đi làm cái mình muốn.

Tuy rằng cô cảm thấy Quân Dĩ Khinh không cần vì Mi Giang Ảnh mà mệt mỏi như vậy.

Quân Dĩ Khinh đi vào trường học của Mi Giang Ảnh , dì Quản nói trong phòng ngủ không có người. Quân Dĩ Khinh không có biện pháp mỗi ngày đều ở cửa trường học chờđược, vì trường học đang nghỉ nên cũng không có bao nhiêu người ở lại. Phía ngoài tiệm ăn nhanh cũng không có gì có thể ăn được rồi, Quân Dĩ Khinh liên tục ăn bánh mì ba ngày, không biết là cái xưởng bánh kia làm gì mà hương vị rất kỳ quái. Cái thành phố này cũng rất ẩm ướt, giữa trưa nhiệt độ tăng lên, cảm giác giống như mình bị chưng lên vậy, làm cho Quân Dĩ Khinh rất khó chịu.

Quân Dĩ Khinh ở chỗ này chờ ba ngày, rút cuộc cũng thấy được Mi Giang Ảnh rồi.

Bên người Mi Giang Ảnh còn có một thân ảnh khác, nữ nhân kia đối với Mi Giang Ảnh cười rất ngọt, cái khuôn mặt tươi cười kia Quân Dĩ Khinh đã từng thấy, Lý Nhất Ẩn cứ như vậy cười đi qua.

Quân Dĩ Khinh đột nhiên không có dũng khí, muốn tìm một chỗ để ẩn núp đi. Thế nhưng chân cô lại như bị đóng đinh trên mặt đất rồi, cô trơ mắt nhìn Mi Giang Ảnh cùng nữ nhân kia đến gần nhau, Quân Dĩ Khinh càng ngày càng sợ hãi, cô thật muốn chạy trốn a…

Mi Giang Ảnh cùng nữ nhân kia cùng tiến vào sân trường, căn bản không có chú ý tới ngoài cửa ra vào còn có một người tồn tại…

Quân Dĩ Khinh chân mềm nhũn, cô ngồi xổm trên mặt đất, trong đầu tất cả đều là trống rỗng.

Dì Túc Quản nói cho Mi Giang Ảnh biết có người tìm cô, Mi Giang Ảnh chỉ lạnh nhạt ừ một câu, sau đó cùng Vương Giam chia tay rồi quay về ký túc xá .

Mi Giang Ảnh trở lại kí túc xá, cô ngồi trong chốc lát mới phát hiện trên mặt bàn là đồ bưu điện do Quân Dĩ Khinh mang đến cho cô, đều là đồ vật sinh hoạt vụn vặt, không có đồ quý báu gì, nhưng cũng là đồ không thể thiếu được.

Mi Giang Ảnh chạy xuống lầu, người kia vẫn còn ngồi ở cạnh cửa ra vào. Mi Giang Ảnh không phải là không muốn gặp Quân Dĩ Khinh, là do cô đến quá đột ngột, Mi Giang Ảnh cũng không có nghĩ kỹ sẽ làm như thế nào để đối mặt Quân Dĩ Khinh.

Mi Giang Ảnh đi qua, nói: “Này.”

Quân Dĩ Khinh nghe được âm thanh liền ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời chiếu sáng mãnh liệt, Quân Dĩ Khinh thấy không rõ lắm bộ dáng của người đối diện.

“Như thế nào lại ngồi xổm ở đây?”

Mi Giang Ảnh đưa tay kéo cô đứng lên, Quân Dĩ Khinh ngồi xổm thời gian hơi dài nên chân đã tê rần rồi. Nửa uốn thân thể đứng lên, cười nói: “Bưu điện gửi đồ đạc em đã nhận được chưa?”

“Rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Mi Giang Ảnh nhìn nhìn cô, nói: “Đi thôi.” Mang Quân Dĩ Khinh đến phòng ngủ của mình, Mi Giang Ảnh thật sự là không chịu nổi, vào phòng đã nói: “Cô tùy tiện ngồi một chút, tôi đi ngủ một giấc.”

Quân Dĩ Khinh lúc này mới nhìn ra bộ dạng mệt mỏi của cô, nhẹ gật đầu. quần áo Mi Giang Ảnh cũng không có đổi, tóc cũng không có chải, vừa nằm lên trên giường liền ngủ mất rồi.

Nhìn Mi Giang Ảnh mệt mỏi thành cái dạng này, Quân Dĩ Khinh cũng không có tâm tư đến hỏi cô cái gì nữa, nghĩ đến lúc Mi Giang Ảnh tỉnh dậy nhất định sẽ đói bụng. Nên cô về khách sạn trước.

Lúc Mi Giang Ảnh tỉnh lại,cô mơ mơ màng màng không nhớ được nay là ngày lễ rồi. Xoa con mắt chứng kiến Quân Dĩ Khinh,cô hỏi câu: “Mấy giờ rồi?”

“Đã 7h.” Quân Dĩ Khinh bắt đầu làm mì tôm.

Mi Giang Ảnh nói: “Đừng phiền toái, chờ tôi rửa mặt rồi hai ta đi ra ngoài ăn đi.”

“Không cần, đơn giản một chút thôi a.”

Mi Giang Ảnh thở dài rồi đi ra ngoài rửa mặt.

Quân Dĩ Khinh đột nhiên cảm thấy, mới qua một tháng mà giữa khoảng cách giữa hai người đã cách đầu Trường Giang rồi. Nội tâm Mi Giang Ảnh biến hóa rất lớn, tựa hồ trong vòng một đêm trở thành một người lớn rồi, không cần Quân Dĩ Khinh quan tâm nữa.

Mi Giang Ảnh mang cô đi một nhà nhà hàng nhỏ, là một nơi có đồ ăn khá đặc sắc. Lúc ăn cơm hai người nói rất ít, Mi Giang Ảnh còn có chút mơ hồ, hơn nữa là không biết nên nói như thế nào, còn Quân Dĩ Khinh là muốn nói nhưng lại không thể nói.

“Có… Có chút quen chưa?”

“Ừ, coi như không tồi.”

“Bài học, nhiều lắm sao?”

“Tựa như vậy.”

Quân Dĩ Khinh buông đũa xuống nói: “Nghỉ như thế nào lại không về nhà? Chú đang đợi em về.”

“Có việc.” Mi Giang Ảnh cúi đầu ăn cơm.

Hình như là đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, Mi Giang Ảnh đối đáp rất trôi chảy, chắn cho Quân Dĩ Khinh không có biện pháp thắc mắc gì thêm.

Mi Giang Ảnh biết dùng Đạo Quân xem nhẹ đến Vương Giam, Quân Dĩ Khinh cũng xác thực thấy được Vương Giam, nhưng mà vì cái gì lại giả vờ như không đi xách Vương Giam, Mi Giang Ảnh không nghĩ, Quân Dĩ Khinh sẽ suy nghĩ càng không muốn đi xách. Rất có ăn ý đấy, hai người sẽ đem Vương Giam bỏ qua .

“Được rồi. Vậy kì nghỉ đông nhất định phải trở về, dù thế nào cũng không thể không về nhà a.”

“Ừm.” Chẳng qua là đến lúc đó có trở về hay không cũng không biết được.

Một buổi tối hai người cực độ trầm mặc, ngày hôm sau Quân Dĩ Khinh liền trở về . Tiễn cô qua cửa kiểm tra an ninh xong, Mi Giang Ảnh ở bên trong ngồi rất lâu mới rời đi.

Về sau Quân Dĩ Khinh cũng không chủ động liên hệ Mi Giang Ảnh nữa, thời gian phần lớn đều ở cùng với Lý Mặc Chu. Lễ Giáng Sinh ngày đó Lý Mặc Chu chính thức tỏ tình, Quân Dĩ Khinh nhìn hắn, hoảng hốt giống như thấy được Mi Giang Ảnh, nhưng sau đó Quân Dĩ Khinh cười cười rồi tiếp nhận.

Đoạn tình giai thoại truyền kỳ rút cuộc trở thành sự thật rồi, có rất nhiều người không ngừng hâm mộ. Mối tình đầu cùng vượt qua tốt nghiệp trung học, thời gian đại học đẹp nhất lại ở cùng một chỗ, chỉ cần gắng gượng tốt nghiệp đại học, cái nhân sinh này cũng coi như không uổng rồi.

Quân Dĩ Khinh cũng chỉ cười cho qua, nhìn bông hoa hồng đỏ tươi hoa. Mi Giang Ảnh cho cô một con đường chính xác nhất, sao cô cần gì phụ lòng đây? Huống chi Mi Giang Ảnh đã đi trên đường của chính mình.

Kì nghỉ nghỉ đông đã bắt đầu, Quân Dĩ Khinh gọi điện thoại cho phòng của Mi Giang Ảnh, vẫn như cũ là không có ai nhấc máy. Cô có chút nổi giận, đã đáp ứng là trở về rồi, cái người này lại đi đâu rồi? Nghĩ đến cô nhìn thấy Vương Giam, cô đều không quá dám cùng Mi Trường Thắng đối mặt.

Bà của Mi Giang Ảnh cũng không kiêng kị nữa rồi, bà nói Mi Trường Thắng nuôi dưỡng Bạch Nhãn Lang rồi, bàn tay bung ra bỏ chạy không nói, lại đã biết đòi tiền trong nhà. bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng không biết cảm ơn cha mẹ một tiếng.

Quân Dĩ Khinh vẫn không nói gì, tuy rằng bởi vì này lời nói này mà cô thất vọng đau khổ.

Mi Giang Ảnh xác thực không muốn về nhà, trước kia là không có biện pháp, hiện tại có thể đi ra, vì cái gì còn muốn trở về đây?

Nhưng mà Quân Dĩ Khinh cũng rất tức giận, bất kể như thế nào thì năm mới cũng nên trở về chứ a? Một kì nghỉ đông trôi qua, Mi Giang Ảnh cũng không có trở lại, người nhà còn tưởng rằng cô bị mất tích rồi.

Thời điểm khai giảng, Quân Dĩ Khinh chạy thoát một tiết liền đi gọi điện cho Mi Giang Ảnh, thật đúng là bị cô đến chắn.

Mi Giang Ảnh nhấc điện thoại lên, Quân Dĩ Khinh liền bùm bùm phẫn nộ: “chuyện gì xảy ra với em vậy? Không phải đáp ứng là kì nghỉ đông sẽ trở về sao? Em có biết chú mua rất nhiều bánh chờ em về hay không a? Nhưng em ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, lại để cho người nhà đợi hai tháng, em cho rằng em đang ở đây bên ngoài thì chúng ta không thể nhúng tay vào được sao? Coi như là em có tức nhiều hơn nữa cũng không được làm cái cách như vậy! Nếu một tin tức đều không có nữa, chị liền đem em trở về, em sẽ chỉ ở trong nhà, chỗ nào cũng đừng hòng đi được nữa!”

Mi Giang Ảnh trầm mặc một hồi, nói: “Tôi đúng là có việc.” Không gọi điện thoại về báo tin, cũng là thiệt tình không muốn gọi điện thoại, cô hy vọng có thể cắt đứt liên hệ thì tốt hơn. Để cho cô một mình ở bên ngoài tự sinh tự diệt a.

“Có việc? 24 giờ đồng hồ không ngủ không uống nước không ăn cơm sao? Em lừa gạt ai đó! Mi Giang Ảnh, đừng cảm thấy khi còn bé chú đối xử không tốt với em, thiếu em đấy, nhưng em lại có thể không tôn trọng người lớn rồi, cách làm như vậy của em có gì không giống với chú lúc trước !”

Mi Giang Ảnh giải thích: “Tôi không có ý trả thù gì hết.”

“Vậy vì cái gì không trở về nhà!”

Mi Giang Ảnh trầm mặc một hồi, nói: “Tôi xác thực không có thời gian đi về. Lộ trình quá xa, tôi không có nhiều ngày nghỉ như vậy.”

“Em là một sinh viên, tại sao không có ngày nghỉ? !” Quân Dĩ Khinh cảm thấy buồn cười.

“Tôi… Tôi tìm việc làm thêm, hiện tại xác thực bề bộn nhiều việc, đi không được.” Mi Giang Ảnh nói.

Quân Dĩ Khinh sững sờ trong chốc lát, sau đó nhíu mày: “Em… Em tìm cái gì làm thêm? Không đủ tiền sao? Có thể nói cùng chú mà.”

Mi Giang Ảnh cũng không có giải thích, nói: “Tóm lại, tôi xác thực không có thời gian trở về.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Đã nói cái trường học Mi Giang Ảnh thi quá xa mà, Quân Dĩ Khinh ở bên này lo lắng cũng không bằng ở trước mặt hỏi cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì.