chương 11

Mấy bạn nữ vây quanh Quân Dĩ Khinh, xô xô đẩy đẩy còn liên tục buông những lời khó nghe. Quân Dĩ Khinh không phục phản bác vài câu liền đã bị người ta đẩy mạnh hơn.

“Giả bộ thuần túy cái gì ? Nhìn liền thấy buồn nôn.”

“Mau tránh ra! Không cho phép chạm vào ta !” Quân Dĩ Khinh kéo bàn tay giữ trên bờ vai cô ra.

“Đánh cô thì làm sao?”

Quân Dĩ Khinh rõ ràng không có nhẫn nại, Mi Giang Ảnh cho rằng cô sẽ như lúc trước sợ hãi rụt rè… Không đúng, trong trí nhớ của cô thì Quân Dĩ Khinh đối với chính mình có từng sợ hãi qua, lần học trung học kia cũng là vẻ mặt chánh nghĩa bộ dạng không khuất phục, cho nên mới phải bị sỉ nhục nhiều hơn.

Không biết vì cái gì cô lại nghĩ tới lời Lâm Vĩnh Nhiên nói , có một người luôn đối tốt với chính mình…

Quân Dĩ Khinh đẩy ngã một bạn nữ, những người khác cũng tức giận, muốn thật sự động thủ, Mi Giang Ảnh lúc này mới xuất hiện nói: “Quân Dĩ Khinh, thầy tìm cô.”

Các nữ sinh nhìn Mi Giang Ảnh đương nhiên không tin, nói: “Mày lừa gạt ai a.”

“Không tin? các người đến hỏi thầy đi.”

Đương nhiên ai cũng không dám đến hỏi.

Quân Dĩ Khinh đứng sau lưng Mi Giang Ảnh, lúc này cô phát hiện cô em gái này thật giống như Mi Trường Thắng, rất biết làm người giám hộ. Quân Dĩ Khinh bước ra cách một bước, bởi vì lo lắng Mi Giang Ảnh vẫn còn tức giận nên cô chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí níu lấy góc áo của Mi Giang Ảnh. Mi Giang Ảnh cảm nhận được phía sau nên cũng thuận thế dừng lại, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn.

Mi Giang Ảnh nhìn phía trước, trường học bọn họ được xây dựng tại một địa phương vắng vẻ, từ chỗ Mi Giang Ảnh nhìn lại có thể thấy một mảnh đất hoang lớn, mọc rất nhiều cây cỏ tươi tốt, cô đã từng đi qua, có một số cây cỏ còn cao hơn cả cô rồi.

Quân Dĩ Khinh nói: “Tiểu Ảnh, em đừng nóng giận được không? Là chị sai rồi.”

Sai rồi? Cô ta làm gì sai rồi sao? Mi Giang Ảnh căn bản tìm không thấy lỗi của Quân Dĩ Khinh.

Mi Giang Ảnh khó chịu, nói: “Cô không phải là chị của tôi.”

“A?” Quân Dĩ Khinh có chút thương tâm.

Chỉ là, đây là lần thứ nhất Quân Dĩ Khinh chứng kiến Mi Giang Ảnh cười với cô. Thật xinh đẹp.

Quân Dĩ Khinh cử chỉ điên rồ mất vài ngày. Cô hiện tại tựa như nằm mơ vậy,tâm nguyện nhiều năm hoàn thành, Mi Giang Ảnh không chỉ có không bài xích cô mà còn đối với cô rất tốt. Hôm trước lúc gặp tại nhà ăn, vậy mà Mi Giang Ảnh lại chủ động ngồi với cô, còn chủ động theo sát cô để nói chuyện phiếm.

Quân Dĩ Khinh thật sự là nằm mơ cũng còn cười. Cô hoài nghi mình có phải thật sự đang nằm mơ hay không, chuyện tốt như vậy thật sự sẽ sảy ra sao?

Lý Mặc Chu phát hiện gần đây tâm tình của chị em này đối với hắn cũng không tệ, lần trước hắn mặt dày qua nói chuyện phiếm, hai người cũng không có bỏ qua sắc mặt của hắn. Đó là một hiện tượng tốt, bất quá hai người cũng quá thân mật, hầu như những lúc nghỉ giữa khóa, nếu thấy Quân Dĩ Khinh thì liền có thể thấy Mi Giang Ảnh. Điều này cũng tương đối ảnh hưởng đến hắn.

Bất quá tâm tình của Quân Dĩ Khinh rất tốt, đúng là nên lôi kéo lúc về sau này. Lý Mặc Chu giúp đỡ Quân Dĩ Khinh mua cơm, Quân Dĩ Khinh cũng không thể nghiêm chỉnh trả tiền thù lao nên Quân Dĩ Khinh cũng chỉ có thể mua cho hắn chút đồ uống. Lý Mặc Chu cùng Quân Dĩ Khinh là bạn cùng lớp, lớp đại biểu cho học sinh , Quân Dĩ Khinh là đại biểu khóa ngữ văn, Lý Mặc Chu nói ngữ văn của hắn rất kém cỏi, luôn lấy cớ để mượn vở ghi ngữ văn của Quân Dĩ Khinh, nếu không chính là mượn bài tập. Mọi người ồn ào nói: “Lớp cậu có phải là không có đại biểu khóa ngữ văn đâu a?”

Khiến cho Quân Dĩ Khinh đỏ bừng cả khuôn mặt,cô lại không có ý tứ cự tuyệt. Lý Mặc Chu rất biết vận dụng những thứ này trợ lực, khiến cho Quân Dĩ Khinh đều không thể giải thích rõ ràng lắm.

Có một ngày tại trên sân tập Lý Mặc Chu chính thức nói với Quân Dĩ Khinh: “Tớ thích cậu.”

Chung quanh không có người khác, bọn hắn đều đi chơi hết rồi, ai cũng không nghĩ tới Lý Mặc Chu lại đột nhiên nói ra những lời này để Quân Dĩ Khinh lại càng hoảng sợ, trố mắt nhìn hắn. Lý Mặc Chu đã ngờ tới phản ứng này rồi, sau đó rất ôn nhu cười, nói: “Không sao, không phải tớ nói ra để cho cậu có cái gì đáp lại. Tớ chỉ là muốn nói ra lời trong lòng của mình thôi.” Nói xong hắn lại xin lỗi, trên mặt còn có chút hồng lên, nói: “Lúc trước không có ý tứ nhưng cũng không dám nói, để cho người khác nói ra nói vào, mặc dù có chút tức giận, thế nhưng trong lòng vẫn là rất chờ mong. Nhưng mà bất kể là nói thế nào, loại tâm tình này cũng nên ở trước mặt nói rõ ràng mà.”

Quân Dĩ Khinh lúng túng không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt nữa.

“Tớ chỉ là muốn cho cậu biết tâm ý của mình, không có bất kỳ ý tứ gì khác.” Sau đó Lý Mặc Chu khẩn trương nhìn Quân Dĩ Khinh, trong lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi. Tối hôm qua hắn đã nghĩ đến tận nửa đêm, hôm nay cũng thấp thỏm cho tới trưa, thấy Quân Dĩ Khinh hắn lại tưởng tượng nếu hắn tỏ tình thì Quân Dĩ Khinh sẽ nói cái gì đây, là đồng ý, hay vẫn là cự tuyệt?

Quân Dĩ Khinh cúi đầu, rất lúng túng. Cô không ghét Lý Mặc Chu, nam sinh này rất ôn hòa, tuy rằng người chung quanh luôn ồn ào —— hơn nữa lần trước bởi vì hắn giúp Mi Giang Ảnh, thời điểm mấu chốt tuyệt không khϊếp đảm, quả thật làm cho Quân Dĩ Khinh đối với hắn có chút hảo cảm… Nhưng mà cũng chỉ là những thứ này mà thôi. Cô không hy vọng mất đi người bằng hữu như vậy, có lẽ cái này là ưa thích chăng?

Quân Dĩ Khinh không quá rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ một mực đuổi theo Mi Giang Ảnh, còn không có đối với nam sinh nào từng có cảm giác yêu thích.

Chuyện tình cảm vẫn rất ngây thơ.

Quân Dĩ Khinh nhìn chằm chằm dưới chân, có bao nhiêu tảng đá cô đều có thể đếm ra.

“Quân Dĩ Khinh?”

Quân Dĩ Khinh nhịn cả buổi, nói: “Tớ… Tớ không ghét cậu.” Cô cẩn thận từng li từng tí mà nói.

Lý Mặc Chu hô hấp như muốn ngừng lại, nửa phút đồng hồ sau nói: “Thật tốt quá…” Thở phào một hơi, nói: “Tớ nghĩ là cậu sẽ chê tớ phiền cơ đấy.”

Quân Dĩ Khinh lắc đầu, nói: “Làm sao như vậy được, trước kia cậu giúp Tiểu Ảnh, nên cám ơn ngươi mới đúng.”

Lý Mặc Chu cười đến càng sáng lạn, nói: “Về sau cũng sẽ giúp.”

Quân Dĩ Khinh cũng cười theo, nói: “Tiểu Ảnh sẽ không còn có sự tình gì phiền toái đến cậu nữa.”

Lý Mặc Chu gãi gãi đầu, nói: “Tớ… Tớ càng muốn giúp cậu.”

Quân Dĩ Khinh mặt càng đỏ hơn, Lý Mặc Chu nhìn thấy vậy cũng không tự giác được mà đỏ mặt, lúng túng chỉ có thể cười. Mi Giang Ảnh đi học nhưng luôn chuồn mất, hôm nay chứng kiến Quân Dĩ Khinh ở trên sân tập đối với người khác vậy, lại còn e thẹn mà cười, con mắt giống như bị vật gì đâm thoáng một phát vậy.

Thời điểm tan học, Mi Giang Ảnh ra khỉ cổng trường liền đi thẳng, không có muốn chờ ai cả, nhưng mà bước chân lại rất chậm. Không đầy một lát sau, Quân Dĩ Khinh liền chạy đến, chứng kiến bóng lưng của Mi Giang Ảnh cô liền bỏ chạy tới đây.

“Cũng chờ chị một chút nha.” Quân Dĩ Khinh nói.”Đêm nay bài tập nhiều không?”

“Coi như cũng có a.”Cọ đế giày thoáng qua một cái nói.

“Quân Dĩ Khinh!” Lý Mặc Chu đuổi theo,hắn nhìn Mi Giang Ảnh nở nụ cười thoáng một cái, sau đó nói: “Quân Dĩ Khinh, tớ nghe nói hôm nay thầy Ngữ Văn muốn khảo thi chữ viết, cho tớ mượn vở của cậu được không?.”

Quân Dĩ Khinh dừng bước lại, lật túi xách ra. Mi Giang Ảnh cũng đồng thời dừng lại, con mắt nhìn sang địa phương khác, như có như không chờ bọn hắn.

“Tớ tìm cho.” Quân Dĩ Khinh rất nghiêm túc tìm.

Kỳ thật mỗi lần Lý Mặc Chu cũng sẽ lưu lại những thứ quan trọng trên laptop thượng lưu kia, điểm ấy tâm tư cũng không biết Quân Dĩ Khinh có thể nhìn thấy hay không . Nhưng mà nhìn bộ dạng của Quân Dĩ Khinh thì có lẽ là không nhìn ra được rồi, Lý Mặc Chu có một chút thất vọng.

Chống lại ánh mắt của Mi Giang Ảnh, giống như ý nghĩ của mình đều bị nhìn thấu mất rồi . Lý Mặc Chu quẫn bách, cầm laptop chạy đi.

Quân Dĩ Khinh đối với Mi Giang Ảnh nhoẻn miệng cười cười, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mi Giang Ảnh thầm nghĩ, thật là một người không có chút tinh ý.

Thời điểm Mi Giang Ảnh phát hiện mình không đúng, cũng là khi đó. Ngoài mặt thì không quan tâm Quân Dĩ Khinh cùng với không đi gần, nhưng lại không có biện pháp khống chế ánh mắt của mình, vẫn luôn đi theo tìm kiếm bóng dáng của Quân Dĩ Khinh.

Lâm Vĩnh Nhiên đối với Mi Giang Ảnh mà nói là một ảnh hưởng rất lớn, Mi Giang Ảnh cần một người đối tốt với cô, Quân Dĩ Khinh vừa vặn chính là người này. vì Quân Dĩ Khinh cam đoan việc học của Mi Giang Ảnh có thể thuận lợi tiến hành nên mỗi ngày vào buổi tối cô đều cùng Mi Giang Ảnh ở cùng một chỗ làm bài tập, nếu như Mi Giang Ảnh có đề không biết thì Quân Dĩ Khinh lại vừa vặn có thể giải đáp. Mi Giang Ảnh cũng không nói được nhưng cũng không có nói cái gì không được, Quân Dĩ Khinh coi như Mi Giang Ảnh là đồng ý rồi.

Về chuyện Mi Giang Ảnh cam chịu liền làm Thời Hạ Tiết cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trước kia đứa bé này luôn bài xích hai người, hiện tại đã cam chịu hai mẹ con cô, về sau nói không chừng có thể hoàn toàn tiếp nhận hai người, một nhà yên bình như thế, là tâm nguyện lớn nhất của cô rồi.

Nhưng mà Mi Giang Ảnh vẫn là không hay nói chuyện. Hỏi cô một câu thì sẽ nói một câu, nhiều hơn một chút cũng không nói. Điểm ấy không phải tính cách của một đứa trẻ ở cái tuổi này nên có, ngẫm nghĩ lại thân thế của Mi Giang Ảnh thì điểm ấy cũng không khó lý giải. Chậm rãi mềm hoá thôi a, Thời Hạ Tiết rốt cuộc cũng có chút hy vọng.

Quân Dĩ Khinh biết chính mình không có tinh ý nên cô không có phát hiện biến hóa rất nhỏ kia của Mi Giang Ảnh , cô sẽ không biết Mi Giang Ảnh không nhìn mặt cô nguyên nhân là vì Mi Giang Ảnh xấu hổ, cho nên Mi Giang Ảnh thường xuyên cúi đầu, nhưng lại quan sát được mọi chi tiết của cô . Ví dụ như trên ngón trỏ phải của Quân Dĩ Khinh có một vết sẹo, là khi còn bé nhặt mảnh kính vỡ mà bị cắt vào ; ngón tay của Quân Dĩ Khinh cực kỳ nhọn dài, nhưng mà không phải rất trắng, màu sắc hơi ngăm, móng tay lại đáng yêu, không giống móng tay Mi Giang Ảnh là hình bầu dục; ví dụ như lúc Quân Dĩ Khinh nói chuyện luôn ưa thích theo như bút, nói rõ ý nghĩ của cô thì rất trôi chảy, nếu như một khi mạch suy nghĩ bị phá hỏng cô liền ưa thích bóp bút, ngón cái ở trên người cứ đẩy tới đẩy lui…

Mi Giang Ảnh nhìn rất nhiều chi tiết, trước kia đã có cơ hội để cho cô cùng Quân Dĩ Khinh như keo như sơn, nhưng là bởi vì thành kiến của chính mình mà cự tuyệt, hiện tại muốn lại không thể nữa rồi.

Nằm ở trên giường Mi Giang Ảnh cũng sẽ tưởng tượng tư thế ngủ Quân Dĩ Khinh, sau đó đến tận khuya Mi Giang Ảnh mới có thể đi ngủ được.

Một khi đối với một người có tâm ý, nguyên lai tất cả suy nghĩ sẽ như thủy triều vọt tới vậy, Mi Giang Ảnh muốn ngăn cản cũng đỡ không nổi. Mi Giang Ảnh sẽ chú ý tới mọi thứ liên quan tới Quân Dĩ Khinh, Mi Giang Ảnh cảm giác mình như biếи ŧɦái vậy.

Nước gội đầu trong nhà dùng hết rồi, Thời Hạ Tiết thay đổi một loại khác, thời điểm Mi Giang Ảnh dùng thì không có cảm giác gì,nhưng khi trên đường đến trường, trong lúc vô ý liền ngửi được mùi hương Quân Dĩ Khinh phát ra, thuận miệng nói một câu: “Dùng đồ lúc trước mùi dễ chịu hơn rồi.”

Quân Dĩ Khinh còn không kịp phản ứng Mi Giang Ảnh đang nói cái gì, “Cái gì?”

Mi Giang Ảnh lập tức liền thay đổi chủ đề, nói: “A, không có gì. Không biết hôm nay cô giáo kiểm tra bài tập hay không, ngày hôm qua cô không có kiểm tra.”

Quân Dĩ Khinh nói: “Bài tập là để cho mình làm đấy, cũng không phải là cho cô giáo làm đâu.”

Mi Giang Ảnh nở nụ cười thoáng qua.

Về sau Quân Dĩ Khinh cũng phát hiện, Mi Giang Ảnh so với trước kia càng thêm trầm mặc, hơn nữa cũng rất ít tiếp cận chính mình.Nếu như con gái ưa thích cái gì đó không phải lời nói rất thân mật đấy sao? Quân Dĩ Khinh rất hâm mộ những chị em khác, có thể thân mật cùng một chỗ như vậy, mà Mi Giang Ảnh thì vẫn luôn tránh né cô.

Lý Mặc Chu nhìn Quân Dĩ Khinh có chút tinh thần sa sút liền đi hỏi nàng, Quân Dĩ Khinh đem chuyện này nói cho Lý Mặc Chu nghe. Lý Mặc Chu cũng bắt đầu chú ý tới Mi Giang Ảnh, phát hiện người này đúng là rất có ý tứ, Mi Giang Ảnh cùng nam sinh cùng nhau chơi đùa vô cùng cởi mở, nhưng mà cùng với nữ nhân thì bộ dạng lại giống như không được tự nhiên . Hơn nữa Lý Mặc Chu còn phát hiện Mi Giang Ảnh nhìn nữ nhân đều là dùng một ánh mắt như là nghiên cứu gì đó, tựa hồ là muốn cởi bỏ nghi vấn gì trong lòng mình. Dù sao cũng rất kỳ lạ.

Hôm đó, Mi Giang Ảnh có một giấc mơ, đối tượng trong mơ vẫn là Quân Dĩ Khinh, cô xác định mình là biếи ŧɦái mất rồi. Lúc này truyền thông còn chưa phát triển, nên đối với đồng tính luyến ái thì Mi Giang Ảnh nhận thức cũng giới hạn, cô chỉ có thể nghĩ là mình biếи ŧɦái. Cô giật mình tỉnh lại, trời còn chưa sáng rõ,nhìn màn đêm kia làm cho nội tâm cô lạnh buốt.

Năm đó , mùa xuân hơi se lạnh, trên đường đến trường có cây hoa anh đào, hoa đào nở đầy một đường, đây là một năm cảnh sắc đẹp nhất rồi. Có rất nhiều người yêu thích chụp ảnh tới nơi này để chụp, tuy học sinh ở đây đã được nhìn qua hai năm nhưng mà mỗi lần chứng kiến đều không thể không công nhận vẻ đẹp ấy. Cánh hoa bay xuống, từng cặp đôi đi qua bên dưới, cùng nhau ở trên đường lưu lại tình yêu đẹp nhất.

Quân Dĩ Khinh lấy tay tiếp được một đóa hoa rơi, nói: “Thật là đẹp mắt.”

“Ừ.”

Quân Dĩ Khinh kiễng chân cẩn thận đem hoa đặt ở trên cây, Mi Giang Ảnh quay đầu lại nhìn cô, cánh hoa rơi như mưa, Quân Dĩ Khinh đứng ở nơi đó giống như là một bức họa.

Mi Giang Ảnh nhiều lần muốn cầm bút ra để vẽ bộ dạng này nhưng lại nhiều lần thất bại. Có lẽ cái đẹp này thật sự chỉ có thể tồn tại trong tâm, không cách nào giải thích được a.

Quân Dĩ Khinh thấy Mi Giang Ảnh nhìn chính mình chằm chằm, cũng không tự giác được mà đỏ mặt. Mang theo một ít e lệ đi phía sau, tay nắm lấy ống tay áo Mi Giang Ảnh, cô cũng không dám dùng sức nắm quá chặt.

Mi Giang Ảnh cũng không có tỏ vẻ gì, liền hướng đi về trước.

Nếu có một con đường có thể đi thẳng xuống dưới, vĩnh viễn cũng không tới đích… Mi Giang Ảnh rất hy vọng chính mình thời điểm này chính là đang trên con đường như vậy.