Chương 12

Tính cách Mi Giang Ảnh chuyển biến cũng không có ai phát hiện, bởi vì cô vẫn trầm mặc giống như thường ngày . Trái lại,tính cách Quân Dĩ Khinh càng ngày càng cởi mở, Mi Giang Ảnh cảm thấy cô trở nên khác thật nhiều, hoàn toàn không có bộ dạng như trước kia nữa rồi. Ngẫm lại cũng đúng, trước kia còn không phải là mình làm khó dễ người ta sao, ai sẽ cho mình sắc mặt vui vẻ để nhìn đây.

Từ hồi tiểu học đến trung học Quân Dĩ Khinh đều một mực đuổi theo Mi Giang Ảnh, cũng không có rảnh rỗi đi kết giao với những người bạn khác, hiện tại Mi Giang Ảnh cũng nghe nói đến, Quân Dĩ Khinh cùng người khác kết giao khá nhiều, nên bạn bè dĩ nhiên là nhiều lên.

Mi Giang Ảnh ra cổng trường từ rất sớm, cô đứng ở cửa lớn. Có rất nhiều phụ huynh tới đón con, tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm với nhau. Câu chuyện cũng chỉ là con cái làm bài tập đến nửa đêm hay vẫn là điểm số gì đó, gấp chết người rồi, mỗi ngày lầm bà lầm bầm cũng không biết làm gì đó đi; phép tính 3+2 cũng thấy sai, cái đầu óc kia thì dùng để đến làm ăn cái gì không biết… Ở chỗ này nói như vậy nhưng khi con mình đi ra thì dáng vẻ ân cần trên mặt vẫn chân thành như cũ, vẫn hỏi han con có mệt hay không, buổi tối muốn ăn cái gì?…

Mi Giang Ảnh thấy Lý Mặc Chu đi ra, ở cửa ra vào nhìn hai bên một chút khi thấy Mi Giang Ảnh liền hướng về phía cô đi đến, cười dịu dàng nói: “Mi Giang Ảnh, chị của cậu còn chưa có đi ra sao?”

Mi Giang Ảnh cảm giác được lông mi của chính mình bỗng nhúc nhích, nhưng không phải cô cố ý đâu a.

“Ừm.” Mi Giang Ảnh không muốn cùng hắn nói chuyện, ừ một tiếng liền không nói nữa.

Quân Dĩ Khinh có người về cùng rồi thì cô còn chờ ở chỗ này làm gì đây? Thế nhưng mà… Mi Giang Ảnh nhìn vào trong cửa lớn, đúng lúc thấy Quân Dĩ Khinh đang cùng người khác đi ra, vừa đi vừa cười.

Mi Giang Ảnh chứng kiến có người khác ở đây, cảm thấy rất không thoải mái.

Lý Mặc Chu nói: “Quân Dĩ Khinh đang ra rồi, cậu muốn đi đâu?”

Mi Giang Ảnh nhíu mày, bước chân hạ xuống. Hiện tại mà đi thì giống như là quá trốn tránh rồi, Mi Giang Ảnh lại không muốn cùng người khác đi cùng. Nhìn Quân Dĩ Khinh còn có nhiều người xung quanh tiếp cận, Mi Giang Ảnh rất muốn bỏ đi, có loại cảm giác hít thở không thông. Khó chịu trong người bị đẩy tới làm Mi Giang Ảnh muốn trốn tránh.

“Tiểu Ảnh!” Quân Dĩ Khinh cười về phía cô, sau đó đối với bạn học nói: “Ngày mai gặp.”

Mi Giang Ảnh thở phào, nguyên lai không phải đi cùng nhau.

Quân Dĩ Khinh nhìn thấy Lý Mặc Chu, cũng không giống như trước là chỉ nói một lời chào, Lý Mặc Chu nói: “Nghe nói hôm nay lớp cậu thi rồi phải không? Nếu thi rồi thì nói cho mình biết mấy thứ gì đó đi, tối về nhà xem qua một chút.”

Lý Mặc Chu đem sách cho Quân Dĩ Khinh, Quân Dĩ Khinh nói: “Nghe cô nói, thành tích ngữ văn của cậu rất tốt đấy nha.”

Lý Mặc Chu gượng cười nói: “Đây không phải là gặp được cậu nên mới biết cố gắng học sao. Mau đưa phạm vi cuộc thi cho tớ đi.”

Cả ba tìm cái chòi nghỉ, Mi Giang Ảnh đứng ở bên ngoài nhìn, ngắt lấy một cành hoa, cầm ở trên tay khua qua khua lại, cánh hoa đã nở rộ nhao nhao rơi xuống.

Quân Dĩ Khinh rất nghiêm túc giúp đỡ Lý Mặc Chu xem qua phạm vi đề thi,thời điểm học tập thì Quân Dĩ Khinh vẫn luôn rất nghiêm túc, Mi Giang Ảnh đã để ý thời gian rất lâu. mỗi ngày vào buổi tối Quân Dĩ Khinh đều cùng Mi Giang Ảnh làm bài tập, Mi Giang Ảnh làm bài tập sẽ bày ra bao nhiêu tư thế, ngồi trên ghế xong lại ngồi chồm hổm trên mặt đất, sau đó lại là úp sấp trên giường, giống như trên người có “vài con rận” vậy, làm như thế nào cũng không thoải mái, chính là không thể tĩnh tâm nổi, lúc nhàm chán rồi liền nhìn qua Quân Dĩ Khinh.

Quân Dĩ Khinh rất bình tĩnh ngồi ở trước bàn sách, cúi đầu viết chữ. Cái tư thái kia giống như một Đại tướng quân đang bày mưu nghĩ kế trên chiến trường vậy, công thành đoạt đất, không thể phá vỡ.

Người với người chính là không giống nhau như vậy.

Lý Mặc Chu nhìn càng thêm chăm chú, ánh mắt hắn rơi vào những sợi tóc trên đầu vai, khuôn mặt trắng nõn, hắn thoáng mân mê miệng, tầm mắt đều chú ý tới một điểm.

Mi Giang Ảnh nhìn Lý Mặc Chu, sự yêu thích của hắn đều tràn ra ngoài luôn rồi, đáng tiếc đối phương xác thực đã bị một bức tường chặn lại, cái gì cũng không thể chảy qua được.

Mi Giang Ảnh có chút hâm mộ, sự yêu thích của cô nhất định được mai táng nhanh chóng thôi.

“Cho cậu.Chắc cô sẽ kiểm tra những thứ này.”

Lý Mặc Chu cười nói: “Cảm ơn! nếu như tớ thi đạt điểm tối đa,mình mời cậu ăn cái gì đó nha.”

Quân Dĩ Khinh bật cười: “Cậu mà không đạt điểm tối đa,Thầy sẽ mời cậu ăn thước xào thịt.”

“Vì an toàn tính mạng của tớ , cậu cần phải bảo hộ tớ mới được!”

Quân Dĩ Khinh thoáng đẩy hắn một phát, cười đùa nói: “Đừng làm phiền người khác.” Thu thập túi sách rồi đi ra. từng chi tiết của Quân Dĩ Khinh, Mi Giang Ảnh đều nhìn cẩn thận, sợi tóc bay trong gió, khóe miệng, ánh mắt còn có tràn đầy ý cười.

“Đi thôi.”

Mi Giang Ảnh nhìn nhìn nhánh cây trong tay rồi ném đi. Hoa rơi cố ý cũng làm như không có chuyện gì.

Mi Giang Ảnh tự nhận là mình đối với Quân Dĩ Khinh có một loại che giấu cảm tình vô cùng tốt, tối thiểu cô sẽ không để cho mình nhìn chằm chằm vào Quân Dĩ Khinh quá lâu. Có ít người thật là tốt, nhưng mà người đó cũng không thể thuộc về cô.

Ngừng hơi ấm cái kia trong một tháng trong nhà liền rất lạnh, Quân Dĩ Khinh từ nhỏ đã rất sợ lạnh, vào mùa đông hai chân của cô đều lạnh buốt.

Mi Giang Ảnh nằm ở trên giường nghe được âm thanh tay cầm cửa chuyển động, ngoại trừ Quân Dĩ Khinh ra thì không có người nào khác, nhưng mà muộn như vậy Quân Dĩ Khinh còn muốn vào phòng của cô làm gì?

Quân Dĩ Khinh cho rằng Mi Giang Ảnh đã ngủ, nên liền mặt dầy đi đến. Không nghĩ tới vừa mở cửa liền chứng kiến ánh mắt tò mò của Mi Giang Ảnh, Quân Dĩ Khinh ngượng ngùng mà cười.

Mi Giang Ảnh một lần nữa nằm lại trong chăn, không để lại dấu vết mà hướng bên trong dịch vào một chút. Quân Dĩ Khinh đóng cửa lại, đi đến nhấc chăn đi vào, nói: “Trong nhà thật sự rất lạnh .”

Mi Giang Ảnh cũng sẽ không đi vạch trần câu nói kia —— rõ ràng đã có tấm lót điện tử, sẽ lạnh ở đâu được nữa a.

Mi Giang Ảnh nhắm mắt lại, không có ý định nói thêm gì nữa. Quân Dĩ Khinh đã sớm quen thái độ của Mi Giang Ảnh rồi, ngẫm lại trước kia Mi Giang Ảnh đối với mình còn cay nghiệt vô lễ như vậy, hiện tại tuy rằng Mi Giang Ảnh không nói cái gì, tốt xấu gì thì cũng biết Mi Giang Ảnh đã tiếp nhận chính mình rồi. Quân Dĩ Khinh nắm tay của Mi Giang Ảnh, ngủ không yên liền chơi các đầu ngón tay.

“Này, cô không ngủ được thì đừng quấy rầy người khác.” Mi Giang Ảnh nói.

“A.” Quân Dĩ Khinh ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà cũng không có buông tay ra.

Thời Hạ Tiết biết rõ quan hệ của cả hai cải thiện không ít, nhưng mà không nghĩ tới đã tốt đến mức độ là có thể ngủ ở cùng một chỗ như vậy. Bất kể là thay đổi quan hệ thế nào, như bây giờ là Thời Hạ Tiết đã rất thỏa mãn rồi.

Sáng sớm Mi Giang Ảnh đã bị Quân Dĩ Khinh làm cho tỉnh đấy, không ngờ Quân Dĩ Khinh thoạt nhìn nhã nhặn như thế mà tư thế ngủ ngược lại là rất thoải mái nha, còn thiếu cái là đè cả người lên người Mi Giang Ảnh thôi. Mi Giang Ảnh không thể hít thở được, cô đẩy Quân Dĩ Khinh, Quân Dĩ Khinh ưm một tiếng rồi trở mình xuống dưới. Mi Giang Ảnh nhìn qua đồng hồ, vẫn còn sớm.

Đây là lần đầu tiên Mi Giang Ảnh nhìn Quân Dĩ Khinh gần như vậy, lớn lên không phải xinh đẹp thì cũng chính là rất văn nhã, mang một ít khí chất của tiểu thư khuê các, bộ dạng ổn trọng đáng tin, Mi Giang Ảnh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của Quân Dĩ Khinh, Quân Dĩ Khinh không có cảm giác được, có vẻ như ngủ rất sâu.

Khuôn mặt gần như vậy, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội nữa, có lẽ về sau các cô vẫn có thể cùng một chỗ, nhưng mà như lúc này là vĩnh viễn sẽ không còn có nữa. Không có thương hại, không có hiện thực, có rất nhiều tưởng tượng của Mi Giang Ảnh đối với Quân Dĩ Khinh, có yêu thích, còn có..... chính là cầu nguyện một tương lai tốt đẹp.

“Tôi thích cô, Quân Dĩ Khinh.”

Thanh âm của Mi Giang Ảnh rất nhỏ, nhỏ đến chính cô cũng không nghe được. Tựa như là sợ hãi cái gì đó thực sự vỡ ra, cẩn thận từng li từng tí để xem xét.

Nắng sớm đã chiếu vào trong phòng, cuối cùng cũng có chút tình cảm ấm áp rồi. Mi Giang Ảnh kéo chăn lên, Quân Dĩ Khinh lại hướng bên này dịch lại gần hơn.

Quân Dĩ Khinh dám chủ động nắm tay Mi Giang Ảnh, càng vui vẻ hơn rồi. Lúc trước đã có ý nghĩ như vậy rồi, có một người chị em tin cậy, cùng nhau đến trường rồi chờ nhau khi tan học. Khó có được Mi Giang Ảnh lại tin cậy như vậy, cô bị người ngoài sỉ nhục qua hai lần, hai lần đều là Mi Giang Ảnh cứu được cô.

Quân Dĩ Khinh cùng Mi Giang Ảnh cải thiện quan hệ cao hứng nhất không ai khác chính là Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết. Thời Hạ Tiết cảm giác được bệnh của mình đã đỡ hơn nhiều, cô liền vào bếp làm vài món thịnh soạn. Mi Giang Ảnh ở trên bàn cơm vẫn là không nói gì, Mi Trường Thắng thấy vậy cũng vui mừng, trẻ nhỏ chính là như vậy a, trưởng thành là tốt rồi.

Mi Giang Ảnh thật sự là trưởng thành rồi, cũng bắt đầu để ý tới ý nghĩ của người khác, biết rõ cái gì là hợp thời, nhìn bọn họ cao hứng cô cũng không thể làm mọi người mất hứng được, mặc dù cảm giác gì cô cũng đều không có.

Quân Dĩ Khinh luôn rất để ý tới tâm tình của Mi Giang Ảnh, dù sao cũng đã nhìn nhiều năm như vậy.Lúc làm bài tập, lần đầu thấy Quân Dĩ Khinh không có chuyên tâm, hơn nữa còn viết một tờ giấy: “Tiểu Ảnh.” rồi đưa cho Mi Giang Ảnh.

Mi Giang Ảnh nhìn, nói: “Làm gì?”

Quân Dĩ Khinh chỉ vào tờ giấy, ý là muốn cô viết vào đó.

Cho tới bây giờ Mi Giang Ảnh cũng không biết mình sẽ nhàm chán như vậy,cô lại thật sự phối hợp viết xuống : “Chuyện gì?”

“Thật sự, em đừng hoài nghi. Chị là thật sự thích em.”

Thời điểm Mi Giang Ảnh thấy chữ trên tờ giấy liền sửng sốt một chút, Quân Dĩ Khinh cười cười với cô. Mi Giang Ảnh đem tờ giấy thu lại. Mặc dù biết " thích” mà Quân Dĩ Khinh nói vẻn vẹn là tình chị em nhưng Mi Giang Ảnh cũng rất vui vẻ.

Quân Dĩ Khinh đối với cô không có tình yêu, cũng là tránh không được thân tình. Lần đầu Mi Giang Ảnh thấy may mắn khi cô cùng Quân Dĩ Khinh là người nhà.

Bạn của Lý Mặc Chu thúc giục hắn, thời gian dài như vậy cũng không tán được Quân Dĩ Khinh, thật đúng là chuẩn bị làʍ t̠ìиɦ thánh sao? Cẩn thận bị người khác chặn ngang, đem Quân Dĩ Khinh cướp đi mất.

Lý Mặc Chu nghe vậy cũng cảm thấy có chút đạo lý, sau đó Quân Dĩ Khinh phát hiện ngoại trừ khi cô đi học, còn lại thời gian đều có thể nhìn thấy Lý Mặc Chu. Bởi vì cô cũng đã biết tâm ý của Lý Mặc Chu, nên đối với hắn Quân Dĩ Khinh vẫn là sẽ chú ý một chút, cô cũng không ghét Lý Mặc Chu…

Giữa trưa lúc ăn cơm Lý Mặc Chu chờ cô cửa phòng học, lúc này mấy bạn trong lớp lại bắt đầu ồn ào bàn tán. Quân Dĩ Khinh thì lại xem như không có gì, Mi Giang Ảnh còn chưa vào tới phòng học chợt nghe âm thanh ồn ào của mọi người, Mi Giang Ảnh đi ra nhìn, cô đứng cách vài người người chứng kiến tiêu điểm bên kia, Mi Giang Ảnh lại trở về phòng học.

Quân Dĩ Khinh ỡm ờ bị Lý Mặc Chu mang đi, phòng học lúc này mới yên tĩnh lại, Mi Giang Ảnh tận mắt chứng kiến Lý Mặc Chu nắm tay Quân Dĩ Khinh trên sân tập, Mi Giang Ảnh cảm giác khí lực đều bị rút hết sạch, chỉ còn lại có xác không hồn .

Buổi tối tan học về, Lý Mặc Chu chờ Quân Dĩ Khinh ở cửa, Mi Giang Ảnh nhìn hắn một cái, sau đó im lặng rời đi.

“Mi Giang Ảnh, cậu không đi cùng Quân Dĩ Khinh sao?” Lý Mặc Chu truy vấn.

“Không đi, đêm nay có chút việc.”

Buổi chiều,sự tình Quân Dĩ Khinh cùng Lý Mặc Chu đã truyền ra. Mi Giang Ảnh không muốn nghe chuyện hai người bọn họ yêu đương, cũng không muốn nhìn Quân Dĩ Khinh bởi vì người khác mà bày ra bộ dạng xấu hổ.

Mi Giang Ảnh ở bên ngoài đi bộ liền gặp được Thiếu Hồng Quân ,Thiếu Hồng Quân cũng ở trên đường cái đi bộ cùng một vài tên côn đồ.

“Này, cậu không trở về nhà ở chỗ này làm gì?”

Thiếu Hồng Quân hấp tấp chạy tới nói: “Có chút việc, cậu cũng đừng nói với mẹ tớ đó.”

Mi Giang Ảnh nhìn một nhóm người này, nói: “Đánh nhau?”

“Lão đại sỉ nhục, điều này không thể chịu đựng?”

Mi Giang Ảnh cười cười, nói: “Đương nhiên không thể nhẫn nhịn!”

Sau đó không có việc gì làm Mi Giang Ảnh cũng đi theo đám bọn hắn.Đi tới là một trường cấp 3 khác, Thiếu Hồng Quân dặn dò cô không nên tới gần, đchỉ cần ở bên cạnh nhìn chơi là được rồi.

Mi Giang Ảnh cũng nghĩ như vậy, hiện tại cô chính là rất rảnh rỗi, không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy Quân Dĩ Khinh cười, nụ cười kia không có bất kỳ ý nghĩ nào là dành cho cô. Mi Giang Ảnh ngồi ở trên bậc thang, không có việc gì liền lấy bút ra vẽ, tập sách vốn có 20 trang, trong đó mười tám trang đều là Quân Dĩ Khinh, cái này là đồ Mi Giang Ảnh luôn mang theo bên người, không thể để cho bất luận người nào thấy được.

Đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Thiếu Hồng Quân bọn hắn cũng đã giải quyết xong . Thiếu Hồng Quân nhìn Mi Giang Ảnh vẽ tranh, nói: “Tớ xem một chút.”

Mi Giang Ảnh sốt sắng, nói: “Đừng nhúc nhích!”