Chương 10

Mi Giang Ảnh suy nghĩ lại chính mình, gần nhất có phải quan hệ của cô cùng Quân Dĩ Khinh có phải quá mức thân mật rồi hay không. Hơn nữa Quân Dĩ Khinh càng ngày càng không phải bộ dạng trước kia nữa rồi, hiện tại có một chút giống kẹo da trâu, kéo ra cũng kéo không hết. Trí nhớ của trước kia sai lầm rồi sao? không phải là vừa nói sẽ khóc, khóc rồi sẽ yên tĩnh vài ngày sao?

Hiện tại hoàn toàn không phải như vậy, mặc kệ cô có đối với Quân Dĩ Khinh ra sao thì cũng giống như là không có bất kỳ tổn thương nào vậy.

Mi Giang Ảnh còn hoàn toàn cự tuyệt không được… Vì cái gì? Bởi vì cảm thấy phiền toái, cô hiện tại đã nghĩ chuyện cự tuyệt Quân Dĩ Khinh là cái chuyện rất phiền phức rồi, nếu như đem sự tình giải quyết xong, cũng không cần phiền toái như vậy.

Sau đó… Liền biến thành loại tình huống như hiện tại. Mi Giang Ảnh luôn muốn làm bất hòa với cô.

Tâm tình của Quân Dĩ Khinh bây giờ rất tốt, Mi Giang Ảnh nguyên lai là người tốt như vậy, trước kia cô sợ Mi Giang Ảnh muốn chết, chẳng qua cũng chỉ là giống một con cua thôi.

Lúc trong phòng ăn, Quân Dĩ Khinh hướng Mi Giang Ảnh vẫy tay, Mi Giang Ảnh không muốn qua nên nhất thời đứng ở tại chỗ một lúc. Lý Mặc Chu từ phía sau đi lên nói: “Quân Dĩ Khinh đang gọi kìa.”

Mi Giang Ảnh oán thầm: “Không cần nhiều chuyện.”

Cuối cùng ba người vẫn là ngồi cùng một chỗ. Quan hệ của Quân Dĩ Khinh cùng Lý Mặc Chu từ sau vụ kia đã trở nên tốt hơn, Quân Dĩ Khinh cũng không hề trốn tránh Lý Mặc Chu nữa, ở một chỗ có thể sẽ nói một ít lời,nhưng cũng chỉ đùa một chút thôi.

Như Mi Giang Ảnh đã nói,nam sinh như Lý Mặc Chu, muốn lấy niềm vui từ các nữ sinh là quá dễ dàng rồi. Mi Giang Ảnh cảm giác mình chính là một bóng đèn thực thụ, mình ngồi ở chỗ này cũng quá là không nhìn tình huống rồi.

Sau đó… Cô liền cảm thấy đồ ăn thật không đúng khẩu vị gì cả.

Mi Giang Ảnh đứng dậy rời đi, Quân Dĩ Khinh nhìn cô rời đi,vội nói: “Sau này hãy nói a.” rồi cũng chạy đi theo.

Lý Mặc Chu lại bị bỏ lại. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, cô em gái này đối với Quân Dĩ Khinh quan trọng như vậy sao? Nếu là như vậy… Hắn sẽ không để ý đi nịnh nọt Mi Giang Ảnh một chút.

Hắn nói bóng nói gió hỏi rất nhiều người, tin tức nho cũng phải qua bao nhiêu khúc chiết mới trở lại tai của hắn, nguyên lai Mi Giang Ảnh ưa thích vẽ tranh a. Cái này dễ thôi, hắn đưa cho cô một bộ vẽ là được chứ gì.

Lúc Mi Giang Ảnh nhận được bút vẽ của Lý Mặc Chu, trên mặt Mi Giang Ảnh có điểm nhịn không được rồi. Cô dùng thân phận gì tiếp nhận lễ vật này? Lý Mặc Chu lại dùng thân phận gì để đến tặng quà cho cô?

Mi Giang Ảnh không thích như vậy, sau đó tìm đến Quân Dĩ Khinh, hỏi: “Cô là có ý gì? Lý Mặc Chu làm sao biết tôi học vẽ tranh ?”

Quân Dĩ Khinh: “A?”

Mi Giang Ảnh nói: “Hắn muốn theo đuổi chính là cô, cô nói cho hắn biết, không cần phải đến nịnh nọt tôi làm gì.”

Quân Dĩ Khinh: “Cái gì?”

“Về sau, lúc nào hắn tìm được cô rồi cũng đừng gọi thêm tôi làm gì.”

Quân Dĩ Khinh đầu đầy dấu chấm hỏi (???). Nếu như nhắc tới Lý Mặc Chu thì Quân Dĩ Khinh đi tìm Lý Mặc Chu hỏi là được. Lý Mặc Chu cũng không có giấu giếm, ăn ngay nói thật , cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “ cảm giác như Mi Giang Ảnh rất khó chung đυ.ng.” ý của hắn là lo lắng Quân Dĩ Khinh thôi, nhưng mà Quân Dĩ Khinh hoàn toàn một bộ dạng gà mẹ , ai nói Mi Giang Ảnh một câu không tốt đều mổ hắn đầu đầy lỗ thủng.

Lúc này Quân Dĩ Khinh xệ mặt xuống, đối với Lý Mặc Chu mà nói giống như là sấm mùa xuân, nói đến là đến.

“Tiểu Ảnh với cậu có quan hệ gì? Cậu đưa em ấy vật gì ?”

Lý Mặc Chu giải thích nói: “Mình chỉ là muốn nịnh nọt một chút mà thôi.”

Quân Dĩ Khinh nói: “ nịnh nọt em ấy làm gì? Bất kể như thế nào cũng đừng có lại đi tìm em ấy, thật vất vả mình mới cùng em ấy hòa hợp một chút… Tuy rằng không thể trách cậu toàn bộ, nhưng mà cậu cũng đừng có lại đi tìm Tiểu Ảnh nữa.”

Quân Dĩ Khinh rời đi, Lý Mặc Chu đứng một hồi lâu, lầm bầm lầu bầu: “Nguy rồi, cái này phải vãn hồi như thế nào đây?”

Buổi tối tan học về, Quân Dĩ Khinh đang đợi Mi Giang Ảnh, ánh mắt Mi Giang Ảnh lướt qua Quân Dĩ Khinh lại bắt gặp Lý Mặc Chu ở sau lưng cách đó không xa, Mi Giang Ảnh coi như không thấy được bọn hắn liền trực tiếp rời đi. Quân Dĩ Khinh ở phía sau vội vàng đuổi theo.

Mi Giang Ảnh coi như không biết, mặc cho Quân Dĩ Khinh đi theo ở phía sau. Đi qua phố lớn ngõ nhỏ, Mi Giang Ảnh không biết Lý Mặc Chu đã đi theo ở phía sau . Cô đi qua một cái tủ kính, chứng kiến Quân Dĩ Khinh đứng ở sau lưng cô, sau đó phía sau của cô còn có cả Lý Mặc Chu, lúc ấy cô giật nảy mình, đây là muốn làm gì, tình huống gì đây?…

Mi Giang Ảnh nhíu mày nhìn Quân Dĩ Khinh, trong ánh mắt kia đều là trách cứ. Quân Dĩ Khinh bị nhìn một chút liền cúi đầu, xoắn hai tay vào nhau. Bộ dạng chịu ủy khuất kia, lại để cho Lý Mặc Chu ở phía sau rất sốt ruột.

Mi Giang Ảnh càng ngày càng cảm thấy quỷ dị, cũng rất không kiên nhẫn, chẳng lẽ lại để cho Quân Dĩ Khinh tự mình một người ở lại đây sao?

Mi Giang Ảnh chuẩn bị nói thì xe Lâm Vĩnh Nhiên đã đứng ở bên người nói: “Ài, sao em lại ở đây?”

Đây đúng là cứu tinh rồi, Mi Giang Ảnh nhanh chóng lên xe, nói: “Đi.”

“Ôi chao! Thế nhưng còn chị của em…”

“Đi a!”

Lâm Vĩnh Nhiên thở dài, lái xe rời đi. Mi Giang Ảnh quay đầu lại nhìn, người kia vẫn còn đứng ở nơi đó.Cô hoảng hốt nghĩ tới thời điểm trung học cô bị cướp đánh, có phải hay không cũng im lặng đứng như vậy.

“Thấy thế nào? Anh cảm thấy chị gái kia đối với em rất tốt đấy, không có liên hệ máu mủ mà có thể đối xử với em tốt như vậy, em còn giày vò cái gì?” Lâm Vĩnh Nhiên nói.

“Ai là chị của ta? Ta cũng không có thừa nhận. Cô ta căn bản xen vào việc của người khác, ta lại không có xin cô ta tốt với ta. Phiền chết.” Mi Giang Ảnh nói.

Lâm Vĩnh Nhiên cười cười, nói: “Có người đối tốt với mình thì nên quý trọng, đợi đến khi người ta thật sự không đối tốt với em rồi, nhìn em làm sao bây giờ.”

“Không tốt thì không tốt, không có cô ta thì chính mình cũng như cũ , còn có thể có gì mất.” Mi Giang Ảnh mạnh miệng.

Lâm Vĩnh Nhiên chỉ cười mà không nói gì thêm.

Lâm Vĩnh Nhiên chết rồi.

Thời điểm nghe được tin tức này Mi Giang Ảnh ngây người một hồi lâu, một người đang khỏe làm sao đã mất rồi? Hay nói giỡn?

Nam nhân nói: “Ai lấy chuyện này ra vui đùa, là thật !”

Thật sự. Lâm Vĩnh Nhiên trước kia rất yêu thích ngồi ở trên ban công phòng bếp hút thuốc, ngày đó hắn cũng như thường ngày ngồi ở chỗ kia hút thuốc, hút một điếu thuốc xong, hắn liền nhảy xuống. Mang theo bí mật của hắn thả người nhảy xuống, từ nay về sau hắn chết không có đối chứng.

Lâm Vĩnh Nhiên đem phòng ốc của hắn đưa cho thầy của Mi Giang Ảnh. Đây là một câu cuối cùng của hắn, chứng minh hắn đã từng tồn tại ở trên đời này.

Tang lễ là thầy dạy vẽ của Mi Giang Ảnh hỗ trợ xử lý, Mi Giang Ảnh cùng Quân Dĩ Khinh cũng xin phép nghỉ để đi qua một chút.

Sau một đêm thầy của Mi Giang Ảnh tựa hồ cũng trở nên già nua hơn, hắn nói với Mi Giang Ảnh: “Về sau em cũng đừng tìm đến anh nữa, anh đem phòng ở của Tiểu Nhiên bán đi, anh không muốn nhắc đến hắn nữa.”

Hắn nói: “Đau, đau đến hận không thể chưa bao giờ gặp người này.” Ánh mắt của hắn màu đỏ tươi, vừa tức vừa thương xót.

Về sau Mi Giang Ảnh nghe nói hắn chuyển nhà dời đến thành phố khác rồi. Mi Giang Ảnh không biết hắn là phủ định tâm ý của Lâm Vĩnh Nhiên, cô nhớ tới lời Lâm Vĩnh Nhiên đã nói, có người đối tốt với mình thì nên quý trọng…

Quân Dĩ Khinh chỉ tiếc người tốt như vậy, làm sao lại không nghĩ ra là sẽ tự sát đây? Trước kia cảm thấy tử vong rất xa xôi, nhưng mà người bên cạnh lại đột nhiên rời đi. Làm cho người ta thật không kịp đề phòng.

Vì thế mà Mi Giang Ảnh tinh thần sa sút qua một đoạn thời gian, có lẽ là nghĩ đến Lâm Vĩnh Nhiên chết, còn có những lời trước khi chết mà hắn nói, thái độ của cô đối với Quân Dĩ Khinh cũng tốt hơn nhiều.

Về sau,thời gian dần qua từ trong miệng người khác biết được một ít sự tình về Lâm Vĩnh Nhiên, hắn là người rất ôn nhu , thầy dạy vẽ của Mi Giang Ảnh lúc còn rất nhỏ cha mẹ đã ly dị, Lâm Vĩnh Nhiên một mực ở bên cạnh hắn, về sau học đại học xong mới chạy đến nước ngoài. Ai cũng không biết tâm sự của hắn, hắn cũng chưa từng cùng bất luận kẻ nào nhắc qua. Mi Giang Ảnh cùng Quân Dĩ Khinh cũng chỉ là suy đoán, vậy nên không ai biết rõ cuối cùng một khắc này hắn đang suy nghĩ cái gì.

Lớp Mi Giang Ảnh cùng Quân Dĩ Khinh cùng một lúc học thể dục, Mi Giang Ảnh luôn không tự giác được mà nhìn Quân Dĩ Khinh. cô luôn suy nghĩ tới lời nói của Lâm Vĩnh Nhiên, nếu có một ngày Quân Dĩ Khinh thật sự không hề để ý tới cô nữa, sẽ như thế nào đây?

Mạnh miệng là vô dụng, trong lòng vẫn là có chút thương tâm thất lạc a?

Thời điểm hoạt động tự do nhưng lại không thấy Quân Dĩ Khinh đâu , Mi Giang Ảnh tìm khắp nơi cũng không thấy, sau đó hỏi cô hỏi qua các em lớp dưới. Mọi người nói vừa mới thấy, hình như là đi lớp học phía sau rồi.

Mi Giang Ảnh đi qua tìm, thật sự là đang ở chỗ này, hơn nữa còn có nhiều bạn nữ khác.

Quân Dĩ Khinh bị vây ở giữa, vừa sợ hãi lại vừa tức giận.

Mi Giang Ảnh đứng nghe trong chốc lát, nguyên lai là sự tình của Lý Mặc Chu. Những thứ con gái này không quen nhìn Quân Dĩ Khinh làm ra vẻ bộ dạng kia, cho nên mới khi dễ người.