Chương 25. Gặp mặt sau núi, lấy thân nuôi hổ

“Ngươi sao bây giờ mới đến!” Vân Thanh Lam vừa tới nơi đã bị người khác ôm chặt, Ma Tôn tham lam hít lấy hương thơm tươi mát của mỹ nhân bất mãn oán giận.

“Buông ra đi… Ta thở không được” Vân Thanh Lam bất đắc dĩ trả lời, y không rõ vì sao tên ma đầu này cứ thích ôm y đến thế.

Mặc dù bên ngoài thì ghét bỏ nhưng Vân Thanh Lam lại không dám đẩy ra. Y ôm ngược cái tên đang chứa đầy bất mãn này, còn ôn nhu vuốt ve phần lưng rắn chắc của hắn, giống như cho con cự thú hung hãn này sự an ủi, từng chút từng chút vỗ về trấn an.

Ma Tôn gắt gao ôm chặt người trong lòng ngực, bởi vì thân hình hắn cao lớn có thể hoàn toàn ôm trọn Vân Thanh Lam. Đứng ở góc độ bên ngoài nhìn vào, nếu không nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh tinh tế đang vỗ trên lưng hắn thì căn bản sẽ không ai có thể phát hiện ra y.

Lúc này ở phía sau ngọn núi yên tĩnh, bọn họ ôm lấy nhau, một cơn gió nhẹ lướt qua thổi bay hoa phục kim sắc màu đen hoà cùng vạt áo thuần khiết màu trắng, vạt áo hai người trong gió tung bay quấn quýt như thơ lại như họa, dù cho ai nhìn thấy khung cảnh này cũng sẽ không tin mỹ nhân được ôm là bị cưỡng ép, họ chỉ biết cảm thán quả là một đôi đạo lữ ân ái.

Thật lâu sau, Ma Tôn cuối cùng cũng ôm đủ rồi, hắn buông lỏng người trong lòng, hơn nữa việc Vân Thanh Lam vừa nãy ” Vuốt lông” hắn khiến hắn rất hưởng thụ, trong đáy mắt màu tím đã rút đi lạnh lẽo chỉ còn chút nghi hoặc mà nhìn Vân Thanh Lam, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: Ngươi kêu ta tới nơi này làm gì? Tốt nhất đừng chơi ta!

Thấy Ma Tôn nhìn chằm chằm y, Vân Thanh Lam ở nơi không thể thấy bất đắc dĩ thở dài, y giơ tay thi pháp liền hiện ra một quyền trượng, y đem quyền trượng đưa cho Ma Tôn nói: “Có cái này, ngươi về sau có thể tự do ra vào Linh Hoàng Sơn, tìm ta thì trực tiếp tới đây, không được đi tiên môn, biết không ?”

Ma Tôn nhận lấy quyền trượng màu trắng có điêu khắc thêm hoạ tiết lông vũ phải nhìn kỹ mới thấy kia, sau đó lại nhìn về phía Vân Thanh Lam, nhíu mày nói: ” Ngươi có ý gì? Không theo ta đi?”

“Tiểu Cửu, Linh Hoàng Sơn là nhà của ta, ta không muốn rời khỏi nơi này, nhưng… Nếu ngươi nhớ ta, có thể tới tìm ta, ta sẽ luôn gặp ngươi, để ta lưu lại đây được không ?”

Vân Thanh Lam khó khăn lắm mới trở lại, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Bản thân không đi Ma Giới, cũng có thể khiến ma đầu này an tâm, chắc là… chắc là hắn hẳn sẽ an tâm nhỉ?

Ma Tôn nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt, hắn đương nhiên không muốn Vân Thanh Lam ở lại đây, hắn hận không thể từng thời từng khắc mang theo y bên người.

Nhưng nghĩ lại hiện giờ Ma Giới đang là thời buổi rối loạn, Quỷ Giới xâm phạm liên tục, hơn nữa nói không chừng ma cung cũng có gian tế của đám quỷ tu. Cho nên, vì an toàn của Vân Thanh Lam, để y lưu tại Linh Hoàng Sơn quả thật vẫn là thích hợp nhất. Quyết định xong, Ma Tôn chưa kịp mở miệng đồng ý đã bị Vân Thanh Lam đoạt trước.

“Cầu xin ngươi phu quân, đồng ý với ta được không, ta thật sự không muốn rời khỏi, sau này ta có thể đi theo ngươi về Ma giới ở nhưng hiện tại đừng dẫn ta đi mà”

Vân Thanh Lam sốt ruột thỉnh cầu, y thấy Ma Tôn nhíu mày lại còn trầm mặc không nói, cho rằng đối phương không đồng ý, sợ Ma Tôn tức giận trực tiếp bắt y trở về cho nên gấp đến nổi lên tiếng kêu ‘ phu quân ‘, thậm chí đề cập cả việc sau này có thể đi tới Ma Giới ở. Dù sao, mặc kệ như thế nào cũng so với hiện tại bị trực tiếp bắt về tốt hơn.

Vốn dĩ Ma Tôn muốn đồng ý nhưng khi hắn thấy mỹ nhân trước mặt vội vàng, đồng tử màu trà trong trẻo chứa đầy khẩn cầu, hắn đột nhiên nổi lên ý định trêu ghẹo.

Chỉ thấy Ma Tôn giơ tay khơi lên chiếc cằm tinh xảo của y, câu môi khẽ cười nói: ” Đồng ý thì có thể đồng ý, nhưng mà ngươi muốn báo đáp ta thế nào đây?”

Vân Thanh Lam trông thấy ý cười trong mắt đối phương, y thẹn thùng rũ mắt xuống, gương mặt ửng đỏ nói: “Bên kia có một suối nước nóng, chúng ta có thể…”

Nói đến này Vân Thanh Lam liền im lặng, những lời này nọ kia y thật sự nói không nên lời, câu dẫn như vậy y đã cảm thấy tự mình không thể chịu nổi rồi, nhưng hiện tại lại bị khống chế bởi hắn, hơn nữa quả thật lúc kêu Ma Tôn tới sau núi y cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ lấy thân nuôi hổ.

“Tiên quân, ngươi đây là đang câu dẫn ta sao? Nếu đúng như vậy thì lời nói này của ngươi hình như có chút không ổn lắm?” thấy mỹ nhân nói ra lời mời gọi, ý cười trong mắt Ma Tôn càng sâu, giả vờ bất mãn trả lời. Hắn thật sự thích ngắm nhìn bộ dạng tiên quân thanh lãnh tựa như ánh trăng này đỏ mặt thẹn thùng, cảnh đẹp như vậy còn hơn cả nhân gian tuyệt sắc.

Nghe Ma Tôn bất mãn, Vân Thanh Lam cho rằng đối phương thật sự không vui, đành phải lần nữa vứt bỏ mặt mũi chủ động dựa vào l*иg ngực Ma Tôn, ngẩng đầu hôn lên cằm của hắn, môi đỏ khẽ mở nói: “Phu quân, qua bên kia… Thao ta được không ?”

Nói xong lời này Vân Thanh Lam liền xấu hổ, mí mắt rũ xuống, hàng mi dài cũng rung động.

Vân Thanh Lam e lệ ngượng ngùng nép vào lòng hắn, Ma Tôn nhịn không được khoé miệng cũng cong lên, hắn cúi đầu hôn nhẹ vào đạo ấn diễm lệ giữa trán y, sung sướиɠ nói: ” Được, đều nghe ngươi”

Dứt lời Ma Tôn đã trực tiếp một tay chặn ngang bế y lên, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, hai người liền xuất hiện ở bên suối nước nóng.

Suối nước nóng này là lộ thiên, cây cối xung quanh xum xuê, bên cạnh còn có một cái lều tranh bằng cỏ, trên lều treo đầy đằng hoa*, nhiều đóa hoa nhỏ nở rộ, hơn nữa hiện tại sương mù mờ ảo càng khiến nơi này nhìn như thế ngoại đào nguyên, yên tĩnh hài hòa, thản nhiên vô ki.

Hoa tử đằng: hay còn có các tên gọi khác như: dây sắn tía, hoa Chu đằng, hoa Đằng la. Là loại cây thuộc họ Đậu, dạng thân gỗ dây leo phát triển chủ yếu ở các tỉnh của Trung Quốc.

( Vì tác giả chỉ ghi hoa đằng nên mình cũng không biết tác giả nói đằng nào nữa đành phải lấy minh hoạ là hoa tử đằng phổ biến nhất vậy. )

Vô ki: 无羁 / Không ràng buộc

Vân Thanh Lam có lẽ sẽ không bao giờ ngờ được, nơi này trước đây là nơi y thường xuyên dùng để tắm gội hôm nay lại biến thành chỗ y sẽ thừa nhận gian da^ʍ, hơn nữa còn là chính y yêu cầu.

Nghĩ đến đây trong lòng Vân Thanh Lam lại một trận giằng co, nhưng y cũng không thể về tiểu viện, Vân Tử Lăng vẫn còn ở nơi đó, hơn nữa nơi đây cũng hẻo lánh, Vân Thanh Lam vốn dĩ không cho bất kì kẻ nào tới đây cho nên chỗ này chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Vân Thanh Lam cũng không biết Vân Tử Lăng đã từng đến đây, không chỉ từng đến, còn chuyên chọn lúc y đang tắm gội mà đến nhìn lén sư tôn tắm rửa, đây chính là chuyện Vân Tử Lăng thích nhất.

“Tiên quân thật đúng là có tình thú, ở chỗ này thao ngươi, chắc chắn sẽ càng thêm quyến rũ” nhìn hoàn cảnh xung quanh, Ma Tôn cười cảm thán, hắn có thể cảm nhận được nơi này tràn ngập hơi thở của Vân Thanh Lam, thật khiến người khác rung động.

Nghe Ma Tôn trêu ghẹo, Vân Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không phản bác mà tự mình cởϊ qυầи áo, cởi đến chỉ còn áσ ɭóŧ cùng qυầи ɭóŧ thì bước vào hồ nước trong sương mù mờ ảo.

Thấy Vân Thanh Lam hiểu chuyện, Ma Tôn tất nhiên kiềm chế không được mà qua loa hai ba cái liền cởi xong quần áo của mình, sau đó trực tiếp nhảy vào hồ một tay đem mỹ nhân kéo vào trong lòng ngực.

“Tiên quân, ngươi sao lại không cởi hết, ngươi mặc như thế này ta làm sao thao ngươi đây, cởi ra” giống như bất mãn đối với việc Vân Thanh Lam còn mặc áσ ɭóŧ, Ma Tôn trực tiếp động thủ thô lỗ kéo xuống vật đang cản trở hắn, chỉ để mỹ nhân trần trụi đứng trong nước.

Nhưng không khéo chính là độ cao của hồ, cao đến nơi ngực Vân Thanh Lam, vừa vặn khoe ra hai đầṳ ѵú phấn nộn, lúc Vân Thanh Lam cảm giác được đầṳ ѵú của y bị lộ ra bên ngoài, y không tự giác mà nhún chân làm thấp người xuống, muốn đem đầṳ ѵú mẫn cảm giấu vào trong nước, nhưng động tác nhỏ này của y làm sao thoát khỏi mắt Ma Tôn.

Nhìn người trong ngực tự cho là đã giấu kĩ, Ma Tôn bị chọc cho vui vẻ, hắn nổi ý xấu ôm y nâng lên, làm hai đầṳ ѵú lần nữa bại lộ ở trong không khí, sau đó còn giơ tay nắm một cái, hài hước nói: “Đầṳ ѵú tiên quân xinh đẹp như vậy, tại sao phải giấu đi làm gì, để lộ ra cho ta chơi được không”

Tuy rằng Ma Tôn ngoài miệng giọng điệu trưng cầu ý kiến nhưng động tác trên tay hắn lại không phải như vậy. Hai ngón tay kẹp vào phần đứng thẳng trên ngực, tay xoa niết càng thêm thô bạo, đầṳ ѵú bị chà đạp cũng căng cứng.

” A ~ đau… Ngươi nhẹ một chút…” động tác thô bạo làm mỹ nhân nhíu mày rêи ɾỉ, nhưng đằng sau cơn đau cũng đồng thời là kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, nhưng những cảm xúc này y khẳng định sẽ không nói ra, y chỉ oán trách thân thể của mình vì sao da^ʍ tiện đến vậy.

Nghe mỹ nhân kêu đau Ma Tôn cũng không dừng lại, hắn đối với thân thể người trong lòng hiểu biết đến rõ ràng, càng đau thì thân hình mẫn cảm này lại càng hưng phấn.