Chương 24: Trước mặt mọi người dâʍ ɭσạи, chủ động hôn môi

Thấy người tới hùng hổ như vậy, Huyền Kinh chưởng môn lập tức nhanh chóng phái người đi mời Vân Thanh Lam tới, việc hôn nhân đại sự của sư đệ, vẫn cần phải hỏi chính y.

Trong lòng chưởng môn tính toán, nếu sư đệ cùng đối phương là lưỡng tình tương duyệt*, dù đối phương là người Ma giới, chỉ cần sư đệ thích, hắn cũng sẽ chấp nhận, nếu không phải vậy thì đừng nghĩ tới việc khi dễ sư đệ, nếu phải liều cả tính mạng này hắn cũng không thể để sư đệ bị bắt nạt.

Lưỡng tình tương duyệt: 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích), hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, tình cảm xuất phát từ hai phía.

Không bao lâu sau, Vân Thanh Lam ngự kiếm đến, bạch y tung bay thần sắc lãnh đạm, y vờ như không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Huyền Kinh chưởng môn, cung kính nói: “Sư huynh đừng lo lắng, để ta xử lý việc này”

Y ngước mắt nhìn về phía sương đen kia, lúc này cuối cùng Ma Tôn cũng hiện ra chân thân, y nhăn mày nói: “Tiểu Cửu, ngươi vì sao đến đây ?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Ma Tôn câu môi cười tà tứ, sau đó một đoàn sương đen nháy mắt đem Vân Thanh Lam bao lấy, Ma Tôn cũng chuyển mình tiến vào bên trong.

“Sư đệ!” “Thanh Lam sư thúc!” Dưới đất, chưởng môn cùng đông đảo đệ tử thấy Ma Tôn ra tay, đều cả kinh lên tiếng, sợ Vân Thanh Lam chịu thương tổn, thậm chí còn muốn phát động công kích, mặc kệ linh lực hay vũ khí có thể sẽ bị sương đen ăn mòn.

“Sư huynh, ta không có việc gì, đừng đến… ưm ~” trong màn sương truyền ra tiếng của Vân Thanh Lam, còn chưa nói xong đã bị chặn lại, giống như bị người khác chặn miệng, nhưng y đã lên tiếng nói không có việc gì cũng để mọi người an tâm, không có việc gì thì tốt…

Nhưng ở trong sương đen dày đặc lại là cảnh tượng bọn họ tuyệt đối không dám nghĩ tới.

“ Ưm ưm ~ a…” hiện tại Vân Thanh Lam bị Ma Tôn chặt chẽ kiềm hãm trong ngực, môi đỏ cũng bị hắn che kín, thậm chí còn nghe được tiếng nước “Tấm tắc”, dù y không bị cắn đau, cũng nhíu mi không ngừng giãy giụa.

Thấy người trong l*иg ngực vẫn như cũ không chịu nghe lời, Ma Tôn buông đôi môi bị cắn đầy dấu răng kia, giơ tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của y, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, hung dữ nói: “Vân Thanh Lam, ngươi quả thật rất to gan, năm lần bảy lượt gạt ta, có phải ỷ vào việc bản tôn thương yêu ngươi, ngươi liền không biết sống chết? Hửm?”

“Khụ khụ… buông, buông ra… Khó chịu… Tiểu Cửu… Khụ khụ khụ… Ta khó chịu…” Cổ bị bóp chặt, Vân Thanh Lam khó chịu ho vài tiếng, nước mắt sinh lý cũng ập lên đong đầy trong mắt, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy vừa nhu nhược vừa đáng thương.

Nhìn mỹ nhân khó chịu, đôi mắt rưng rưng đáng thương, Ma Tôn tuy cực kỳ tức giận nhưng chung quy vẫn đau lòng, thoáng buông lỏng ra một chút, sắc mặt hắn vẫn trầm xuống, ngữ khí không tốt nói: “ Dâʍ đãиɠ, khó chịu cũng là ngươi tự tìm, còn muốn rời khỏi ta, đừng có nằm mơ, ngươi đã định sẵn là của ta”

Dứt lời Ma Tôn buông tay bóp cổ y, sau đó lại đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu hung ác lần nữa hôn lên môi đỏ kiều diễm kia, một tay khác cũng không thành thật duỗi vào giữa hai chân mỹ nhân, cách quần áo xoa âʍ ɦộ mẫn cảm của y, còn thường thường chọc thêm vài cái, chỉ chốc lát sau hắn liền cảm giác được một mảnh ẩm ướt.

“ Ưm ~ …” Môi đỏ bị Ma Tôn lấp kín, đầu lưỡi cũng bị hắn ngậm lấy hung hăng mυ"ŧ vào, Vân Thanh Lam giống như chịu không nổi đùa bỡn như thế, y vươn tay phủ lên bả vai rắn chắc của Ma Tôn, giãy giụa ý bảo đối phương buông ra.

Ở bên ngoài sương đen còn có chưởng môn sư huynh cùng đông đảo đệ tử, tuy rằng bọn họ nhìn không thấy nhưng Vân Thanh Lam có thể nghe được bọn họ gọi tên y, lòng tự trọng của y không cho phép việc này, làm sao có thể… làm sao có thể để hắn chơi huyệt… Nhưng thân thể của y còn không biết cố gắng lại ướt… Quá mất mặt…làm trò trước mặt bao nhiêu người… thật quá đáng.

Mà Ma Tôn thấy Vân Thanh Lam trong lòng giãy giụa, trực tiếp cách quần áo đối với âʍ ɦộ trực tiếp tát một cái, làm mỹ nhân thân thể run lên, nháy mắt thành thật, sự mờ mịt trong đôi mắt thanh triệt cũng càng sâu.

Tiểu Cửu thật quá đáng… Lại đánh tiểu huyệt… Còn ở trước tiên môn của mình… Thật quá đáng.

Nhưng Ma Tôn mặc kệ mỹ nhân thẹn thùng, chỉ lo tàn nhẫn xoa tiểu huyệt, cho đến khi hắn cảm giác mỹ nhân sắp thở không nổi Ma Tôn mới buông lỏng tay.

“ Sướиɠ không, đều ướt đẫm, da^ʍ thành như vậy, còn giả vờ thanh cao với ta” cảm thụ tiểu huyệt trong tay sắp cao trào, khoé miệng Ma Tôn hơi câu, ngậm ý cười trào phúng, dứt lời hắn lại cúi đầu ở bên tai mỹ nhân dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất.

“Đừng sợ Tiên quân, bản tôn hôm nay tới là cưới người về, nếu nguyện ý thì cùng ta trở về, nếu không muốn ta đành phải đem toàn bộ người ở phía dưới, từng người từng người đều gϊếŧ chết, gϊếŧ đến khi nào người nguyện ý mới thôi, Tiên quân người nói có được không ?”

Vân Thanh Lam nghiêng đầu nhìn sườn mặt cương nghị tuấn mỹ của Ma Tôn, nhìn vào ánh mắt tràn đầy sắc dục cuồng sát pha lẫn sự điên cuồng, sau lưng lập tức có một cổ hàn ý thoáng qua, y tin rằng nếu y trực tiếp cự tuyệt, người này thật sự sẽ phẫn nộ mà đồ sát toàn bộ Huyền Kinh môn, hơn nữa hiện tại tu sĩ ở nhân gian suy yếu, mạnh nhất cũng chỉ là Hợp Thể sơ kỳ, căn bản đánh không lại Ma giới.

“Tiểu Cửu… Ta… Không thể đi theo ngươi về Ma Giới… Nhưng là… Khụ khụ khụ…” Vân Thanh Lam còn chưa nói xong đã bị hắn bóp cổ, ngón tay thon dài của Ma Tôn ái muội vuốt ve ở động mạch yếu ớt của mỹ nhân, sát ý u ám từ đáy mắt màu tím dần dần hiện lên, lạnh lùng hỏi: “Tiên quân đây là không muốn?”

“Không, không phải… Khụ khụ… Tiểu Cửu… Ta biết ngươi muốn cái gì… Khụ… Ngươi, ngươi tới sau núi Linh Hoàng chờ ta… Khụ khụ khụ… Không cần ở chỗ này… Cầu xin ngươi…”

Vân Thanh Lam biết thứ đối phương muốn từ đầu đến cuối đều chỉ là y, y không thể bởi vì bản thân lại đem cho tiên môn thương tổn, cho nên không thể không ép dạ cầu toàn*, đồng thời cũng muốn mau chóng làm đám người Ma giới rời khỏi Huyền Kinh sơn, nếu người Ma giới ở đây lâu dài chắc chắn đối với Huyền Kinh tiên môn sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Ép dạ cầu toàn: 委曲求全 vì bảo toàn đại cục mà nhẫn nhịn.

Ma Tôn thấy mỹ nhân nói như vậy, có chút nghi hoặc, buông tay lạnh giọng hỏi: “Ngươi lại chơi trò gì? Còn muốn gạt ta?”, Đúng vậy, hắn sợ, hắn sợ đây là kế hoãn binh của y, càng sợ chính hắn một lòng si tâm chỉ có thể đổi lấy sự trốn tránh vô tình.

Vân Thanh Lam nhìn vẻ mặt Ma Tôn đầy hoài nghi, trong lòng liền biết dù nói gì cũng vô dụng, thế là bất chấp sĩ diện, trực tiếp duỗi tay nhón chân ôm cổ Ma Tôn, nâng lên chiếc cằm trắng nõn tinh xảo hướng môi mỏng kia hôn một cái, sau đó ở bên tai Ma Tôn nhỏ giọng cầu xin: “Tiểu Cửu… Xin ngươi đó, đến sau núi chờ ta, không cần ở chỗ này, ngươi muốn như thế nào ta cũng đều cho ngươi, đồng ý với ta được không ?”

Vân Thanh Lam biết rõ Ma Tôn là tính cách ăn mềm không ăn cứng, cho nên y đành nỗ lực khắc phục ngượng ngùng mà làm nũng, tuy rằng Ma Tôn tính tình không được tốt, còn rất bạo lực, nhưng không hiểu vì sao, Vân Thanh Lam luôn có cảm giác, hắn thật sự sẽ không làm tổn thương y.

Có lẽ y đã rõ ràng tình cảm và chấp niệm của Ma Tôn đối chính mình cho nên mới không sợ hãi như vậy, tuy nhiên Vân Thanh Lam vĩnh viễn cũng sẽ không đem mấy chữ “cậy sủng mà kiêu” cùng bản thân liên tưởng với nhau.

Bất đồng với nội tâm hỗn loạn của mỹ nhân, Ma Tôn lúc này lại có chút ngây dại, hắn ôm thân thể mềm mại trong lòng, trong lòng lại nghĩ Thanh Lam đây là… chủ động hôn ta?

Thấy Ma Tôn xuất thần không trả lời, Vân Thanh Lam lại ngẩng đầu hôn chụt lên sườn mặt tuấn mỹ chứa ma văn của hắn, lại lần nữa ôn nhu khẩn cầu : “ Đồng ý với ta được không, phu quân ~”

Một tiếng “Phu quân” xoay chuyển trời đất, phảng phất ẩn chứa ma lực, làm Ma Tôn không tự giác gật đầu, một chữ “ Được” cũng buột miệng tự thốt ra.

Chờ trả lời xong rồi, Ma Tôn mới kịp phản ứng, tuấn mi hơi nhíu trong lòng oán trách bản thân không có tiền đồ, vốn dĩ định nổi giận đùng đùng đến đây, hiện tại lại được người trong lòng đơn giản dỗ dành, hắn đã khống chế không được mà muốn dựa vào y, thật là… quá mất mặt.

“Phu quân thật tốt ~ vậy ngươi đến sau núi chờ ta đi, đây là phù chú dẫn đường, ngươi kêu những người khác về trước đi được không, ta còn muốn cùng sư huynh bàn giao một chút, miễn cho hắn lo lắng, có thể chứ phu quân ~”

Vân Thanh Lam thấy Ma Tôn phản ứng với việc y kêu hắn “Phu quân” lớn như thế thì càng to gan, hoá ra chỉ cần đơn giản như vậy là có thể làm đại ma đầu này nghe lời, đỡ quá.

“ Được, có thể, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đây là lần cuối cùng, nếu lại dám can đảm lừa gạt ta, ta thật sự sẽ đem ngươi nhốt lại, làm ngươi vĩnh viễn không thấy mặt trời, biết không?”

Ma Tôn như cũ không yên tâm vẫn cảnh cáo y, hắn ngoài miệng là ngữ khí hung tợn, nhưng sau khi nói xong lại nghe lời truyền âm ra bên ngoài kêu đám ma nhân lui về.

Chứng kiến bọn họ đều dần hoá thành đoàn sương đen biến mất, Vân Thanh Lam mới nhẹ nhàng thở ra, y lại nhìn về đống “Sính lễ” trước cửa, nhíu mày nói: “ Cái đó……”

“Ngươi lưu lại đi, dù sao sớm hay muộn đều phải đưa” giờ phút này Ma Tôn tựa hồ tâm tình tốt hơn rất nhiều, giọng điệu cũng không còn lạnh lẽo nữa.

“ Ừm… Vậy ngươi đi trước đi, ta lúc sau sẽ theo đến” thấy Ma Tôn khăng khăng muốn đưa, Vân Thanh Lam cũng không hề thoái thác, nếu chối từ, đối phương cũng không nghe.

An bài xong, Vân Thanh Lam lại chủ động hôn lên cằm Ma Tôn, ôn nhu: “ Thả ta ra ngoài đi, ta muốn cùng sư huynh nói vài câu”

Đối mặt với sự chủ động của mỹ nhân, Ma Tôn hơi cong khóe môi, nghe lời buông lỏng người trong ngực ra, sau đó giơ tay triệt bỏ sương đen đang bao phủ cả hai, xoay người nhìn y, hắn vẫn không quá yên tâm mà mở miệng nói: “Thanh Lam, ngươi… nhanh lên…”

“Đã biết đã biết, mau đi đi” Vân Thanh Lam bất đắc dĩ hồi đáp, dứt lời còn trừng mắt liếc hắn một cái, ta còn chưa đi đâu, ngươi lo lắng cái gì.

Vân Thanh Lam tự cho rằng y đây là trừng mắt nhìn hắn nhưng trong đầu Ma Tôn thì đây là câu dẫn trần trụi, một đôi mắt đong đầy ánh nước kiều diễm, bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, lòng Ma Tôn cảm thấy thật mỹ mãn, hắn muốn khiến cho đôi mắt này vĩnh viễn chỉ nhìn duy nhất hắn thôi.

Tiễn Ma Tôn đi rồi, Vân Thanh Lam cũng từ không trung chậm rãi bay xuống, y vừa đáp xuống đất, Huyền Kinh chưởng môn liền phi thân tới trước mặt Vân Thanh Lam, khẩn trương nói: “Sư đệ, đây là chuyện gì?”

“Sư huynh đừng lo, Ma giới sẽ không đến nữa, mấy thứ này coi như vật phẩm bọn họ tới nhận lỗi, một nửa đưa đến Linh Hoàng Sơn, một nửa đưa đến Huyền Kinh bảo khố đi”

Vân Thanh Lam thấy sư huynh lo lắng, y nhanh chóng giải thích, y nào dám nói đây là sính lễ của Ma Tôn, chỉ có thể tùy tiện tìm đại lý do qua loa lấy lệ vậy.

Thấy phiền toái được giải quyết, còn vô duyên vô cớ có được nhiều bảo vật như vậy, Huyền Kinh chưởng môn lập tức nở nụ cười, nhưng hắn còn có chút không yên tâm hỏi: “ Tên ma đầu kia nói muốn cưới đệ là như thế nào? Các ngươi…?”

“Đừng nghe hắn nói bậy, tuyệt đối không có việc này! Sư huynh, hiện giờ nguy cơ đã giải, ta trước tiên cáo lui ” Vân Thanh Lam hiện tại chỉ muốn đi, y sợ để đại ma đầu kia chờ lâu, lỡ lại phát điên cái gì, đối với y sẽ không tốt lắm.

Thấy Vân Thanh Lam bộ dáng muốn vội vã rời đi, Huyền Kinh chưởng môn chỉ tưởng y không thích nơi này quá nhiều người, liền dặn dò : “ Cũng được, vậy đệ cứ đi trước đi, nhưng đệ phải nhớ kỹ, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho sư huynh biết, sau khi sư phụ đi về cõi tiên từng giao phó cho ta phải chiếu cố đệ thật tốt, ta không muốn để đệ bị người khác làm ủy khuất, biết không?”

“Đã biết sư huynh, huynh thật dài dòng, ta đi đây” dứt lời Vân Thanh Lam xoay người ngự kiếm rời khỏi, chỉ chừa cho mọi người thấy một cái bóng trắng phiêu dật.

Vân Thanh Lam rất rõ thiện đãi của chưởng môn sư huynh đối với y, chính bởi vì như vậy, y mới không muốn kéo phiền phức cho tiên môn.

Nhìn hình dáng tuyệt mỹ dần dần đi xa, chúng đệ tử trên mặt đất liền nghị luận sôi nổi khe khẽ nói nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì.

Nhưng mấy ngày sau đã truyền ra ít lời đồn, Nghiêu Quang tiên quân lấy một người địch trăm ma nhân, cả Ma Tôn cao thâm khó đoán cũng bị một ánh mắt của y dọa bỏ chạy, muốn uy phong có uy phong, muốn gan dạ có gan dạ…

Sau này lúc Vân Thanh Lam nghe thấy lời đồn này còn thiếu chút nữa phun luôn ngụm trà trong miệng ra, bọn họ cũng không biết để nhận được uy phong như thế y đã phải trả một cái giá thật lớn đó.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này, hiện tại Vân Thanh Lam sốt ruột chạy tới sau Linh Hoàng sơn, y còn phải đi trấn an đại ma đầu đang cáu kỉnh kia nữa.

Lời editor : ewwwww !!! Ma Tôn dễ dụ quá bà con, người ta hôn có một cái là hết giận dỗi luôn. Dỗi được đúng vài hàng. 😆