Chương 23: Sư đồ gặp gỡ, Ma Tôn đến cầu hôn

Quý Thần Khê đi rồi, Linh Hoàng Sơn chỉ còn lại một mình Vân Thanh Lam , Vân Tử Lăng không biết ở nơi nào, đến giờ vẫn không liên lạc được, tiểu hồ ly cũng không biết lại chạy đi đâu.

Nhưng Vân Thanh Lam một chút cũng không lo lắng cho tiểu hồ ly, dù sao vật nhỏ này trước kia thường xuyên mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng dáng, qua một đoạn thời gian lại xuất hiện, nhưng đối với Vân Tử Lăng, Vân Thanh Lam thật sự lo lắng, đêm cũng không thể ngủ, hắn vẫn còn bị thương mà.

Lúc này, ở không gian bên trong ngọc quyết, Vân Tử Lăng cuối cùng mở bừng mắt, tu vi hắn đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ, với tốc độ tu luyện quá kinh thế hãi tục, cho nên hắn phải che giấu như cũ, bề ngoài vẫn là tu vi Nguyên Anh kỳ.

Dù sao thời gian bên trong ngọc quyết so với bên ngoài chậm hơn rất nhiều, cho nên với Vân Thanh Lam, y chỉ cảm thấy là mấy tháng không được gặp Vân Tử Lăng, nhưng đối Vân Tử Lăng mà nói, đã bao nhiêu năm hắn không được gặp lại sư tôn.

Sau khi hoàn thành đợt vận chuyển linh lực cuối cùng, Vân Tử Lăng thu thế, sử dụng thuật tịnh khiết đem bản thân thu thập sạch sẽ, sau đó lắc mình ra khỏi không gian. Vừa ra tới, hắn lập tức thu được vô số truyền âm phù, đa số đều là Vân Thanh Lam phát, trong đó còn hỗn loạn vài tấm phù do Quý Thần Khê phát.

Từ trong truyền âm phù, Vân Tử Lăng biết được Quý Thần Khê đã đem sư tôn mang về Linh Hoàng Sơn, nhưng hắn không biết Thần Khê đi đến hơi muộn, sư tôn hắn tâm tâm niệm niệm đã bị người khác xâm phạm từ trong ra ngoài.

Giờ phút này Vân Tử Lăng gấp không chờ nổi muốn trở về, hắn quá nhớ sư tôn. Sau khi truyền cho Vân Thanh Lam cùng Quý Thần Khê truyền âm phù báo bình an, Vân Tử Lăng liền lập tức lên đường, ngự kiếm trở về Linh Hoàng Sơn.

Vài ngày sau trong một buổi trưa, Vân Thanh Lam đang nằm trong đình nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy một tiếng “Sư tôn”, ngay sau đó y còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ôm vào lòng.

“Sư tôn, ta rất nhớ người ” Vân Tử Lăng vừa về Linh Hoàng Sơn, hắn nhanh chóng chạy vào chỗ Vân Thanh Lam ở, nhưng bên trong không một bóng người, thế là hắn dựa theo thói quen của Vân Thanh Lam, Vân Tử Lăng liền đi tới đình nghỉ chân bên sườn núi.

Quả nhiên, hắn vừa đến nơi này, đã thấy người hắn ngày đêm mơ tưởng đang nằm nghỉ trên ghế ở trong đình, gió nhẹ mơn trớn vạt áo phiêu dật kia, thổi loạn vài sợi tóc đen của y, sư tôn của chính mình, liền như vậy lẳng lặng mà nằm ở nơi đó, cũng đã khuynh thành tuyệt thế. Đối mặt với cảnh đẹp và giai nhân, hơn nữa còn là người trong tâm hắn ấp ủ nhung nhớ đã lâu, Vân Tử Lăng thực sự không nhịn được, trực tiếp tiến lên đem người ôm vào trong ngực.

Vân Thanh Lam vốn dĩ đang nghỉ ngơi lại bị người khác gắt gao ôm eo, bây giờ y mới phản ứng được là tiểu đồ đệ đã trở lại!

“Tử Lăng, vì sao hôm nay mới trở về, thương thế của ngươi như thế nào” nhiều ngày lo lắng làm Vân Thanh Lam xem nhẹ cái ôm của hắn, trực tiếp hỏi vấn đề y muốn biết, ngày đó Vân Tử Lăng bị thương không nhẹ.

“Ta không có việc gì sư tôn, thực xin lỗi, ta không bảo vệ tốt người, người thì sao, ma đầu kia có làm bị thương người hay không ?” Vân Tử Lăng lo lắng so Vân Thanh Lam không ít bao nhiêu, người bị bắt tới Ma Giới, không tránh được phải ăn khổ, sư tôn của hắn yếu ớt như thế, làm sao có thể chịu được.

Nghe Vân Tử lăng hỏi về Ma Tôn, Vân Thanh Lam lập tức có chút thất thố, y vốn không thể nói tên ma đầu kia không tổn thương đến ta, chỉ là ngày ngày đem ta khóa lại trên giường để gian da^ʍ được, ánh mắt y né tránh, nói dối: “Không, hắn không làm ta bị thương, sau đó Thần Khê đã cứu ta ra…”

Thấy sư tôn nói không có việc gì, Vân Tử Lăng lúc này mới yên tâm, nhưng hắn vẫn như cũ ôm lấy vòng eo thon kia không muốn buông tay, còn đem đầu dựa vào ngực Vân Thanh Lam cọ cọ làm nũng, còn oán giận nói: “Sư tôn ~ ta có phải rất vô dụng đúng không… Đánh không lại tên ma đầu kia… Bảo hộ không được người… Còn phải kêu Quý Thần Khê giúp đỡ…”

Nhìn tiểu đồ đệ như vậy, gương mặt thanh lệ của Vân Thanh Lam nhiễm chút ý cười, y ôn nhu an ủi nói: “Đừng nói như vậy Tử Lăng, ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi, bọn hắn lại bao nhiêu tuổi, lấy tốc độ tu luyện của ngươi, thành tựu trong tương lai sẽ không kém hơn bọn hắn, ngươi còn nhỏ, không cần sốt ruột”

Vân Tử Lăng thích nhất bộ dạng Vân Thanh Lam ôn nhu như vậy, đối với bên ngoài Vân Thanh Lam đều ít nói, cao ngạo thanh lãnh, đối xử khác biệt như vậy khiến Vân Tử Lăng rất hưởng thụ.

“Sư tôn thật tốt, đệ tử rất thích người!” Thấy Vân Thanh Lam dỗ dành hắn, Vân Tử Lăng càng hưng phấn, tựa như một đồ đệ ngoan ngoãn, cùng sư tôn làm nũng.

“Lớn như vậy còn làm nũng, ngươi không sợ người khác chê cười à” đối mặt với Vân Tử Lăng làm nũng, Vân Thanh Lam bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng giọng điệu ghét bỏ, nhưng y cũng không đẩy ra, tùy ý để hắn ôm mình cọ loạn.

“Hừ, ta thích vậy, bọn họ đó là hâm mộ ta, nếu bọn họ có sư tôn đẹp như người, bọn họ cũng sẽ ôm không buông tay!”

Vân Tử Lăng bày ra tính trẻ con, dứt lời còn nghịch ngợm tóm lấy đầu ngón tay Vân Thanh Lam, thoạt nhìn trong như một đứa trẻ không chịu lớn, nhưng ở chỗ Vân Thanh Lam nhìn không thấy, đôi đồng tử đen láy dần thâm trầm u tối lại, chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu.

“ Nói dối” nghe đồ đệ khen y xinh đẹp, Vân Thanh Lam làm bộ giận dữ mắng, là một người nam nhân, y không muốn bị người khác dùng từ “xinh đẹp” này để hình dung.

Thấy sư tôn tức giận, Vân Tử Lăng ủy khuất, ngước mắt nhỏ giọng nói: “Nhưng sư tôn thật sự rất xinh đẹp mà”, đúng vậy, đối với Vân Thanh Lam, hắn chỉ có thể dùng xinh đẹp để hình dung, không chỉ có hắn cảm thấy như thế, đông đảo đệ tử trong tiên môn đều nói vậy, chẳng qua bọn họ đều biết Vân Thanh Lam không thích bị nói “xinh đẹp” nên những tên đệ tử kia không dám nói ra mà thôi.

Cũng chỉ có Vân Tử Lăng, không chỉ nói, còn trực tiếp đối mặt nói, còn muốn nói hai lần, sở dĩ hắn không sợ hãi là bởi vì hắn biết bản thân hắn được thiên vị, cho dù nói ra, sư tôn cũng sẽ không trừng phạt hắn. Vân Tử Lăng vô cùng hưởng thụ cảm giác khiêu chiến giới hạn của sư tôn, đặc biệt là lúc sư tôn nguyện ý vì chính mình mà nhân nhượng, hắn sẽ có loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kì lạ.

Thấy Vân Tử Lăng bày ra dáng vẻ đáng thương, Vân Thanh Lam bất đắc dĩ thở dài, giơ tay sờ đầu tiểu đồ đệ, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng náo loạn, thả ra đi, chúng ta trở về”

Thấy sư tôn không lại so đo chuyện bị nói “xinh đẹp”, Vân Tử Lăng nghe lời buông ra, gương mặt anh tuấn pha lẫn khí chất thiếu niên tràn ngập ý cười không hề che giấu, trong mắt cũng chứa đựng ánh sáng, hiện ra hình bóng người thương phiêu dật rời đi.

“Sư tôn sư tôn, đợi ta với” thấy Vân Thanh Lam rời đi, Vân Tử Lăng cũng lập tức đi theo, hắn hận không thể thời thời khắc khắc đều dính vào bên người y, cho dù chỉ là nhìn thôi, cũng đã là cảnh đẹp ý vui.

Hai ngày sau khi cùng sư tôn âu yếm “ôn tồn”, Vân Tử Lăng liền quyết định bế quan, lúc hắn mới vừa đột phá Hóa Thần trung kỳ đã vội vàng trở về, cảnh giới không quá ổn định, cần phải được củng cố thêm. Tuy hắn nóng lòng muốn mạnh lên nhưng vẫn luôn chú ý căn cơ, dù sao cũng không thể vì nóng nảy nhất thời mà làm hỏng tiên căn, dục tốc bất đạt cũng không phải là chuyện tốt.

Trong khi Vân Tử Lăng bế quan nửa tháng, Huyền Kinh tiên môn đã chịu phải sự quấy nhiễu của Ma giới.

Ngày ấy, trước cửa Huyền Kinh môn, trên không trung đột nhiên xuất hiện sương đen dày đặc, mang theo ma khí mãnh liệt cùng uy áp cường thế, làm các đệ tử trong môn đều bị vây trong cảnh giới.

Huyền Kinh chưởng môn thông qua uy áp biết được người tới tu vi còn cao hơn bản thân, hơn nữa không biết mục đích ra sao, liền ở trước sơn môn chấp kiếm mà hỏi: “Người tới là ai, tới đây làm gì?”

Vừa dứt lời, trong màn sương liền truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe, lạnh giọng đáp: “Ma Tôn Cửu U, đến xin cưới Linh Hoàng Sơn Nghiêu Quang tiên quân Vân Thanh Lam, sính lễ đã đưa, còn không nghênh đón”

Lời vừa dứt đã có một đám ma nhân đem một đống lễ vật lớn bé đưa đến cổng, các loại lễ vật trân phẩm sau khi mở ra tỏa sáng rực rỡ, trong đó không hề thiếu linh bảo trời đất, thậm chí còn có thần khí dư sức làm cho tất cả thế nhân điên cuồng.

Nhìn thấy những thứ đó, dù là Huyền Kinh chưởng môn cũng phải hoa mắt, mấy thứ này từng món từng món đều đáng giá để thế nhân liều chết tranh đoạt, nhưng lại được Ma Tôn chắp tay đưa tặng, nhưng hắn chưa quên trọng điểm, tên ma đầu này muốn tới cầu hôn sư đệ hắn.

Tuy Tu Tiên giới không thiếu đạo lữ là nam với nam, nhưng vẫn chưa từng có trường hợp cùng Ma giới kết làm đạo lữ, lại thấy đối phương gióng trống khua chiêng, Huyền Kinh chưởng môn nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, hắn cũng không biết sư đệ ở bên ngoài rốt cuộc đã xảy chuyện gì.

Ma Tôn ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt quét qua đám người phía dưới lại không tìm được thân ảnh của Vân Thanh Lam, hắn có chút không kiên nhẫn giơ tay, một đạo ma khí trực tiếp đánh nát tảng đá trước cửa, lạnh giọng thúc giục : “ Kêu Vân Thanh Lam ra đây”

Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp đem y đoạt về, nhưng lại suy nghĩ một phen, dù sao muốn cùng Vân Thanh Lam lâu dài, tất nhiên là không thể động thủ với Huyền Kinh tiên môn, cho nên hắn mới nhẫn nại ở chỗ này nói lời vô nghĩa.

Hơn nữa vốn dĩ chính là Vân Thanh Lam tự mình đồng ý phải gả cho hắn, còn đồng ý rất nhiều lần, cho nên lần này hắn trực tiếp mang theo sính lễ tới cửa, tiên lễ hậu binh, không đáp ứng liền đoạt, dù sao, người này, hắn muốn chắc rồi !