Chương 21. Lấy danh nghĩa kiểm tra xem hoa huyệt

Lúc này Vân Thanh Lam đã trở lại Linh Hoàng Sơn, y không biết Ma Tôn tức giận cũng không muốn bận tâm, không chỉ bởi vì lo lắng cho Vân Tử Lăng, còn vì tình huống của mình, đỉnh bình cảnh Nguyên Anh của y đã xuất hiện khe nứt, nhưng vô luận y có thử mọi cách đánh sâu vào, bình cảnh thoạt nhìn như sắp vỡ lại kiên cường không chút lung lay.

Ngược lại với lúc trước ở Ma giới, mỗi lần bị thao, vết rạn trên bình cảnh liền nhiều một ít, đối mặt kiểu tình huống này, Vân Thanh Lam thật sự bó tay không biện pháp, y đành phải xin giúp đỡ từ bạn tốt Quý Thần Khê, dù sao Quý Thần Khê tinh thông y thuật kiến thức rộng rãi, nói không chừng sẽ tìm được cách.

Nhưng y đương nhiên không dám nói bản thân bị Ma Tôn gian da^ʍ, chỉ có thể nói là tự tiết ra, nhưng cho dù chỉ như thế này, cũng đã rất khó mở miệng.

Vào buổi chiều một ngày nọ, Vân Thanh Lam đi tới phòng cho khách, bởi vì Quý Thần Khê hiện đang ở tạm nơi này. Y có chút mất tự nhiên tiến vào phòng, sau khi vào lại chỉ ngồi trên ghế nhìn Quý Thần Khê đả toạ bên cạnh, cũng không nói lời nào, ánh mắt có chút mơ hồ ngập ngừng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.

Bởi vì hai người đã mười phần quen thuộc, Quý Thần Khê tuy rằng không mở mắt, hắn vẫn cảm giác được khí tức của Vân Thanh Lam, cũng không đứng dậy nói chuyện, giữa bọn họ không cần khách sáo.

Nhưng một lúc lâu sau, cũng không nghe thấy Vân Thanh Lam mở miệng, Quý Thần Khê cuối cùng mở mắt, nhìn bộ dạng bồn chồn hiếm thấy của y, cười khẽ hài hước nói: “ Thanh Lam xảy ra chuyện gì, cùng ta còn có điều gì do dự, hay là ngươi cầu thân không thành?”

Vân Thanh Lam nghe bạn tốt trêu đùa, nhìn đôi mắt giảo hoạt của hắn, hơi thở dài nói: “Thần Khê, ngươi đừng náo loạn, ta… có chuyện này muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”

“ A? Chuyện gì có thể làm ngươi thất thần như vậy, nói cho ta nghe một chút” Quý Thần Khê nhìn gương mặt thanh lệ của y khó có chút hoảng loạn, hắn hứng thú hỏi thử, dứt lời còn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Vân Thanh Lam, ưu nhã đảo nhẹ ly trà.

Tới nông nỗi này, Vân Thanh Lam cũng không hề do dự, phất tay đóng cửa phòng, trên mặt mang theo chút thẹn thùng, môi đỏ khẽ mở : “Thần Khê, tu vi của ta dừng lại ở Nguyên Anh đỉnh đã gần trăm năm, nhưng là trong khoảng thời gian này lại có dấu hiệu đột phá, nhưng chính là thiếu một chút nữa, làm sao cũng phá không được.”

“Không đúng, Thanh Lam, việc này lúc trước ta cũng đã tra qua rất nhiều tư liệu, vẫn không tìm được phương pháp giải quyết, vì sao bỗng nhiên cách một đoạn thời gian liền sắp đột phá, ngươi mau nói cho ta biết, có phải có cơ duyên khác đúng không ?”

Quý Thần Khê vừa hỏi chuyện này, gương mặt trắng nõn của Vân Thanh Lam nháy mắt ửng đỏ, y có chút ấp úng trả lời: “Việc đã đến nước này, ta cũng không gạt ngươi, ta… thân thể có chút đặt thù, hạ thân cùng người khác không giống nhau… nên sau khi tự tiết liền như thế.”

Nghe người trong lòng chủ động nhắc tới đề tài ái muội, Quý Thần Khê mặt mày tuấn lãng mang ý cười, hắn uống xong ngụm trà, sau đó ý vị không rõ mà hỏi: “ Thế nào là không giống nhau, Thanh Lam ngươi nói rõ ràng một chút, ta mới có thể phán đoán chính xác”

“Chính là… Chính là… Chính là hạ thân của ta nhiều thêm một tiểu huyệt, mỗi khi bị cắm một lần bình cảnh liền buông lỏng một ít, ta cũng không biết vì sao, cho nên muốn thỉnh ngươi giúp đỡ nhìn xem là chuyện thế nào”

Vân Thanh Lam nói xong vành tai đều đỏ bừng, làm y thoạt nhìn càng thêm động lòng người, Quý Thần Khê nghe Vân Thanh Lam nói, ánh mắt ngừng lại một chút, hầu kết không tự chủ mạnh mẽ nuốt một cái, nhưng lần này y căn bản không uống trà.

“Có thể cho ta nhìn Thanh Lam được không, vọng văn vấn thiết*, ta muốn được nhìn được sờ mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất” ánh mắt Quý Thần Khê khẩn thiết nhìn vào Vân Thanh Lam, một bộ dạng của người hành y ngay thẳng, nhưng trong đó có bao nhiêu thật giả, cũng chỉ chính hắn biết.

Vọng, văn, vấn, thiết: được gọi là “tứ chẩn” – nhìn, nghe, hỏi, sờ – bốn phương pháp khám bệnh trong Đông y

Đối mặt với yêu cầu của Quý Thần Khê, Vân Thanh Lam càng thẹn thùng, muốn cho bạn tốt xem chỗ đó, còn muốn chạm vào, việc này cũng quá….

Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Quý Thần Khê, Vân Thanh Lam lại cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to, dù sao đối phương nói không sai, vọng văn vấn thiết, muốn xem bệnh đều phải xem mạch… Vân Thanh Lam đành đỏ mặt nói: “ Vậy… Cũng được, ta lên giường cho ngươi xem”

Dứt lời Vân Thanh Lam liền đứng dậy hướng về phía giường, sau khi nằm trên giường, y đang muốn cởϊ qυầи áo, lại thấy Quý Thần Khê ngăn cản bàn tay đang muốn thoát đai lưng của y, ánh mắt thâm trầm nói: “Thanh Lam, để ta ”

Đối mặt với Quý Thần Khê, Vân Thanh Lam luôn tín nhiệm vô điều kiện, hắn là người cả Tu Di không gian cũng có thể mở ra cho y, còn có gì đáng hoài nghi hắn, cho nên nghe Quý Thần Khê yêu cầu, Vân Thanh Lam cũng ngoan ngoãn ngừng tay, tùy ý để Quý Thần Khê thoát quần áo, y chỉ cho là yêu cầu kiểm tra bình thường, hoàn toàn không biết giờ phút này trong lòng Quý Thần Khê có bao nhiêu kích động cùng hưng phấn.

Nhìn mỹ nhân ngoan ngoãn nằm ở trên giường, còn mở đôi mắt màu trà đầy ánh nước lăng lăng nhìn hắn, còn tùy ý để hắn cởϊ qυầи áo, Quý Thần Khê hưng phấn đến hô hấp cũng rối loạn, cảnh tượng như vậy nằm mơ hắn cũng đã mơ rất nhiều lần, không ngờ rằng hôm nay, thật sự biến thành hiện thực.

Quý Thần Khê nỗ lực áp xuống hưng phấn của chính mình, tận lực biểu hiện biểu tình bình tĩnh đạm mạc, trên mặt tuấn lãng cũng chỉ có nụ cười ôn hòa, nhưng đầu ngón tay kia lại run nhẹ, bán đứng tâm tư của chủ nhân.

Rất nhanh, đai lưng thêu chỉ bạc cùng áo ngoài thuần trắng phiêu dật cũng bị cởi ra, chỉ còn lại áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ, hắn cảm nhận được y có chút khẩn trương, thân thể cũng có chút cứng nhắc, Quý Thần Khê ngước mắt nhìn Vân Thanh Lam trấn an : “Thanh Lam đừng sợ, ta chỉ nhìn thôi, thả lỏng một chút”

“ A… Được, ngươi cởi đi” được bạn tốt ôn nhu mà an ủi, Vân Thanh Lam có chút ngượng ngùng, rõ ràng là chính y chủ động tìm hắn giúp đỡ, sao lại không thể phóng khoáng chứ, thế là y nỗ lực để bản thân thả lỏng, còn mở miệng kêu hắn tiếp tục.

Thấy Vân Thanh Lam phối hợp, Quý Thần Khê cũng không nhiều lời, nhanh chóng đem mỹ nhân lột sạch, làm người hắn tâm niệm nhiều năm, liền như vậy trần trụi nằm dưới thân hắn.

Nhưng bây giờ không phải lúc, mặc dù bên dưới đã có phản ứng, nhưng Quý Thần Khê vẫn như cũ làm như không có việc gì, trên mặt là biểu tình vô cùng đứng đắn, đứng đắn đến mức ngay cả Vân Thanh Lam đều ngượng ngùng.

“Thanh Lam, mở ra chân, cho ta nhìn thử” Quý Thần Khê ôn nhu phân phó, mà Vân Thanh Lam cũng nỗ lực khắc chế cảm giác thẹn thùng, nghe lời hắn tách ra hai chân, đem địa phương bí ẩn của mình hiện ra trước mắt bạn tốt.

Nhìn thấy phong cảnh kiều diễm giữa hai chân mỹ nhân, dươиɠ ѵậŧ tú khí chính thuận nằm đó, kích cỡ so với nam nhân bình thường nhỏ hơn, vô cùng thích hợp bị người khác nắm trong tay thưởng thức, mà phía dưới dươиɠ ѵậŧ lại thiếu hai cái trứng, nhiều thêm một âʍ ɦộ no đủ, hơn nữa toàn bộ âʍ ɦộ trơn bóng không có phần lông dư thừa, hai mảnh âm môi phì nộn hơi hơi khép mở, làm cho người khác muốn xoa nắn một phen.

Xuống chút nữa chính là hậu huyệt, nhưng hậu huyệt ẩn nấp giữa kẽ mông, không quá rõ ràng, nhưng chỉ như vậy, Quý Thần Khê cũng cảm giác được máu mũi của hắn sắp chảy xuống rồi, hắn thật sự không nghĩ tới, Vân Thanh Lam sẽ nhiều thêm một tiểu huyệt chỉ nữ nhân mới có, lại còn xinh đẹp như thế, càng không nghĩ tới chuyện này là Vân Thanh Lam chủ động mở chân ra cho hắn nhìn.

Thấy Quý Thần Khê vẫn nhìn chằm chằm vào hạ thân mình đến phát ngốc, Vân Thanh Lam có chút mất tự nhiên, chỉ cần tưởng tượng đến việc tiểu huyệt bị người khác nhìn thấy, phía dưới y liền có chút ngứa, nhưng y không thể nào đối với bạn tốt phát da^ʍ được, y khẩn trương liếʍ môi, mở miệng kêu: “Thần Khê… Thần Khê…”

Vân Thanh Lam kêu như thế một lúc, Quý Thần Khê mới hồi thần, hắn ngẩng đầu nhìn Vân Thanh Lam nói: “Thanh Lam, thân thể của ngươi đặc biệt, ta muốn kiểm tra một phen, ta hỏi ngươi cái gì nhất định phải thành thật nói cho ta”

Dứt lời Quý Thần Khê giơ tay sờ lên âʍ ɦộ no đủ kia, còn có ý xấu xoa nắn, trên mặt lại đoan chính hỏi: “Thanh Lam, xoa như vậy thoải mái sao ?”

“ Ưm ~ thoải mái… Có chút ngứa… Đừng xoa nhẹ…” Có lời cảnh báo lúc trước của Quý Thần Khê, Vân Thanh Lam đương nhiên thành thật trả lời, nhưng y cũng kháng cự, bởi vì nơi đó quá nhạy cảm, nếu xoa vài cái nước sẽ chảy ra. Nhưng y không biết rằng, tiểu huyệt của y đã sớm ướt đẫm.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Ôn nhu công cũng có tình yêu ~ tri kỷ!

Chỉ có người ôn nhu lại rộng lượng mới có thể làm chính cung!

Ngoại truyện là lúc Quý Thần Khê cùng Vân Thanh Lam mới quen, nhất kiến chung tình, chỉ một ánh mắt say cả vạn năm, từ nay về sau hắn liền ăn vạ không đi rồi ~

Chương này có ngoại truyện nhé !

Ngoại truyện :

Sáng sớm hôm nay, Huyền Kinh tiên môn từ trên xuống dưới đều bận rộn, bởi vì bọn họ muốn nghênh đón một vị quý nhân —— Quý Thần Khê.

Nói tới vị này, quả thật là không tầm thường, bởi vì hắn không chỉ có có tu vi Hóa Thần kỳ, còn tinh thông y thuật, am hiểu luyện đan. Hơn nữa trước không đề cập tới việc luyện đan cùng y thuật, chỉ cần dựa vào tu vi, vô luận đặt ở môn phái nào, cũng đều được tôn trọng.

Nhưng cũng may hắn trời sinh tính cách phóng khoáng không thích bị kiềm chế, tâm chí luôn muốn vân du, vẫn chưa thuộc bất luận môn phái nào. Hơn nữa trong lúc du ngoạn, nhiều lần giúp đỡ cứu người, cùng chúng tiên môn đông đảo kết giao thiện duyên, điều này khiến cho địa vị Quý Thần Khê càng được tôn trọng, vô luận đi đến nơi nào cũng được tôn kính.

Mà những môn phái khác dù không có giao thiệp cũng đều mười phần khách khí, dù sao đối với một y giả có thể cải tử hoàn sinh, ai biết một ngày nào đó có việc cầu hắn hay không.

Cho nên Huyền Kinh tiên môn cũng phí sức chín trâu hai hổ, mới thỉnh được Quý Thần Khê tới tiên môn truyền thụ cho chúng đệ tử thuật luyện đan, tiên pháp như vậy, dù biết chút da lông, cũng coi như thu lợi không ít.

Sau giờ ngọ, Quý Thần Khê được hạ nhân dẫn tới đại điện, lúc tiến vào, hắn liền chú ý tới người ngồi bên phải Huyền Kinh chưởng môn, người này thật đẹp…

Người nọ bạch y mặc phát thần sắc đạm nhiên, khuôn mặt thanh lệ thậm chí có chút lạnh nhạt, cả người khí chất thanh lãnh lại xa cách, như tuyết liên trên đỉnh núi cao, thánh khiết không nhiễm bụi trần, nhưng giữa mày cố tình xuất hiện thêm một đạo ấn yêu dị màu đỏ, càng làm y tăng thêm vài phần mị hoặc, thật là… Đẹp đến không gì sánh được.

“Khụ khụ, Quý tiên sư, vị này chính là sư đệ của ta, Vân Thanh Lam”

Huyền Kinh chưởng môn thấy Quý Thần Khê vừa tiến vào liền chỉ nhìn chăm chú sư đệ của hắn, có chút mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng, sau đó giới thiệu một phen, tình cảnh này hắn đã gặp qua không ít lần, rất nhiều người lần đầu tiên thấy y, đều là phản ứng như vậy.

Mà Vân Thanh Lam nghe chưởng môn sư huynh nhắc tới y, lúc này mới hơi ngước mắt nhìn, mặt vô biểu tình đối với Quý Thần Khê gật gật đầu, xem như tiếp đón.

Thấy mỹ nhân nhìn về phía hắn, Quý Thần Khê một thân tiêu sái lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút khẩn trương, hơn nữa trong lòng đột nhiên vụt ra một ý niệm: Hắn phải có được đến y.

Quý Thần Khê bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi rồi, vân du trăm năm, tâm bình lặng như giếng cổ, chưa từng có vật gì hay người nào có thể làm hắn chú ý, lần này sợ là….

Cứ như vậy, hai người cũng tính là quen biết, hơn nữa sau khi giảng dạy kết thúc, Quý Thần Khê chủ động tìm Huyền Kinh chưởng môn, nói muốn ở Huyền Kinh tiên môn phụ cận, việc này đối với Huyền Kinh chưởng môn đương nhiên là chuyện tốt vạn phần, quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống, lập tức liền chia một đỉnh núi cho Quý Thần Khê.

Mà trước khi chỗ ở mới được thu thập xong, Huyền Kinh chưởng môn vốn dĩ muốn đem Quý Thần Khê lưu tại Huyền Kinh sơn, nhưng Quý Thần Khê chủ động yêu cầu, muốn đến ở tại Linh Hoàng Sơn của Vân Thanh Lam, bất đắc dĩ, Huyền Kinh chưởng môn cũng chỉ có thể dặn dò Vân Thanh Lam chiêu đãi vị quý nhân này cho tốt.

Nhưng chưởng môn nào nghĩ tới, hắn liền là như vậy đem sư đệ bán đi rồi.