Chương 20. Bằng hữu cứu giúp, thoát khỏi Ma Giới

Sau khi Ma Tôn đi rồi, Vân Thanh Lam thành thật mà ở trong tẩm điện,đám ma nhân canh giữ bên ngoài điện cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Ma Tôn cố ý dặn dò phải luôn thời thời khắc khắc chú ý nhất cử nhất động của y, nhưng xem tiên quân trong điện kia lại thành thật như thế, chỉ là xem ít sách đi dạo vài vòng, bọn họ vừa mới được điều tới cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì chỉ cần làm chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng sự bình yên này chỉ duy trì được ba ngày, trong ba ngày này Vân Thanh Lam thoạt nhìn như ăn không ngồi rồi, kỳ thật chỉ là làm bộ cho người khác xem, y suốt đêm ngầm đả tọa điều tức, y muốn đem trạng thái bản thân khôi phục đến mức tốt nhất sau đó liền một lần tiến công.

Ba ngày sau, trời vừa tối thì linh khí trong cơ thể Vân Thanh Lam cuối cùng cũng có thể vận hành, y thậm chí cảm giác chính mình ẩn ẩn có hiện tượng muốn đột phá, nhưng lúc này không phải thời cơ, y cưỡng chế áp xuống, triệu hồi ra linh kiếm trực tiếp dùng một đạo kiếm khí gọn gàng sạch sẽ đánh nát cửa điện.

“Người đâu người đâu, tiên quân muốn chạy trốn, mau gọi người tới a! Khụ khụ khụ…”

Đám ma nhân canh giữ ở cửa điện thần sắc kinh hãi, khóe miệng máu tràn ra không ngừng, chắc chắn đã bị nội thương không nhẹ, nhưng bọn hắn không rảnh lo cho vết thương, chúng thả đạn tín hiệu sau đó bụm ngực kêu gọi người tới, có thể nhìn ra được bọn chúng vô cùng sợ hãi việc Vân Thanh Lam chạy trốn, nếu như để Vân Thanh Lam chạy thoát, mạng của chúng cũng đừng hòng còn.

” Ta không có tâm trạng gϊếŧ người, tránh ra”

Lúc này Vân Thanh Lam một thân tràn đầy lăng lệ*, khí thế lạnh giọng quát lớn, vạt áo trắng thuần tung bay phiêu động, thắt lưng bên eo cũng theo gió nhẹ dương, kiếm khí bạch quang nhè nhẹ lượn lờ quanh thân y, gương mặt thanh lãnh mang thần sắc đạm mạc, y cuối cùng cũng khôi phục được bộ dáng tiên tôn cao ngạo ngày xưa, chỉ cần một kiếm cũng đủ phá tan vạn pháp, cùng với người từng ở trong ngực Ma Tôn làm nũng hoàn toàn như hai người khác nhau.

凌厉: Lăng Lệ. Lăng ở đây nghĩa là bay lên, dâng lên, giống như lăng trong lăng không. Lệ ở đây ko phải là đẹp đẽ mà là mạnh bạo, ác liệt. V/d: Kiếm khí lăng lệ…, đao pháp lăng lệ…, thủ pháp lăng lệ…

“Tiên quân, thỉnh ngài lưu lại, không cần khó xử bọn ta” hiện tại ngoài điện đã tụ tập đông đảo ma nhân, tên dẫn đầu cung kính khẩn cầu, hi vọng Vân Thanh Lam có thể chủ động lưu lại, dù sao nếu động thủ, lỡ làm bị thương “thịt đầu tim” của Ma Tôn đại nhân chắc chắn không có kết cục tốt.

Thấy đối phương quyết tâm không tránh ra, Vân Thanh Lam cũng lười nhiều lời vô nghĩa, đôi mắt màu trà không hề mang theo độ ấm, môi đỏ khẽ mở lạnh lùng nói: “Động thủ đi”

“Nếu tiên quân đã khăng khăng như thế, liền không thể trách chúng ta, các huynh đệ, lên” ma nhân dẫn đầu thấy không thể thương lượng, cũng trực tiếp ra lệnh, đám ma nhân đông đảo tức khắc cầm vũ khí vọt lên.

Mặc dù Vân Thanh Lam đối mặt với Ma Tôn không hề có sức phản kháng, nhưng đối phó với đám này cũng vẫn dư sức, chỉ thấy y đột nhiên bay lên không, giơ tay kết ấn huyễn hóa ra đầy trời mưa kiếm, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng cử động, bầu trời đầy mưa kiếm liền ầm ầm rơi xuống, nháy mắt làm đám ma nhân xông lên đầu tiên hộc máu ngã xuống đất, kêu rên đầy đất.

Mà nhóm đầu tiên ngã xuống, ngay sau đó lại có nhóm thứ hai thứ ba xông lên, Vân Thanh Lam ứng phó càng ngày càng cố hết sức, đến cuối cùng tay cầm kiếm của y run nhẹ, giữa vầng trán tinh mịn cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt y vẫn kiên định như cũ, nhìn chằm chằm đám người đối diện, cho dù hôm nay y chết cũng phải ra ngoài.

“Tiên quân, ta không muốn làm ngài bị thương, hiện giờ ngài cũng đã là nỏ mạnh hết đà, buông tay chịu trói đi thôi, như vậy đối với ngài và ta đều tốt, Ma Tôn đại nhân yêu thương ngài, nhất định sẽ trách móc không quá nặng nề, ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, mong rằng ngài thông cảm”

Tên ma nhân dẫn đầu nhìn thấy Vân Thanh Lam đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, hắn cung kính khuyên bảo y, không đến lúc bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn cùng vị tiên quân này so đấu.

“Muốn chiến liền chiến, phí lời làm gì” Vân Thanh Lam hơi thở gấp trách mắng, hiện giờ đã tới nông nỗi này, y nơi nào còn có đường lui.

“Một khi đã như vậy, ta liền đắc tội”

Dứt lời hắn ta cũng bay lên trời, màn sương hắc ám quanh thân hắn quay cuồng, hoá ra cũng là kẻ có tu vi Nguyên Anh đỉnh cấp, hôm nay hắn dĩ dật đãi lao*, mà Vân Thanh Lam từ sớm đã mỏi mệt, không quá mười chiêu, Vân Thanh Lam liền rơi vào thế hạ phong.

Dĩ dật đãi lao : tư tưởng chỉ đạo tác chiến cổ có nội dung chính là lấy lực lượng tại chỗ sung sức (dĩ dật) để đánh thắng quân địch từ xa đến, mệt mỏi (đãi lao). Quan niệm này được Hồ Chí Minh viết trong “Bài ca du kích” (nội dung có câu… “chúng nhiều là mấy vạn, mình mấy triệu đồng bào, chúng đường xa mỏi mệt, mình dĩ dật đãi lao…”) để chỉ đạo tác chiến du kích trong thời kì trước Cách mạng tháng Tám 1945.

Trong khoảnh khắc hắn sắp tóm được Vân Thanh Lam, tức thì môt thanh sáo xanh biếc phá không gian mà tới, âm thanh rít vang nháy mắt đánh úp lại, mang theo uy áp cường thế, trực tiếp đem ma nhân ép trở về, ngay sau đó một thân ảnh cao lớn liền dừng trước mặt Vân Thanh Lam, giơ bàn tay với những khớp ngón tay thon dài xinh đẹp tiếp lấy thanh sáo ngọc treo trong không trung.

“Thần Khê, ngươi làm sao lại ở đây?” Nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, Vân Thanh Lam kinh ngạc hỏi, Quý Thần Khê thế nào sẽ ở Ma giới, còn trùng hợp cứu được y.

Lúc này Quý Thần Khê lại chắn tiếp một chiêu từ ma nhân, mới rảnh rỗi hồi đáp: ” Đồ đệ ngươi truyền tin cho ta, thực xin lỗi ta đã tới chậm, ngươi có bị thương chỗ nào không?”

“Ta không có việc gì, nơi đây không thể ở lâu, không cần ham chiến, tìm cơ hội rồi đi” Vân Thanh Lam nhìn thấy phía xa lại có thêm ma nhân chi viện, mày đẹp nhíu chặt, bất an.

Sắc mặt của Quý Thần Khê cũng trầm xuống, chuyên chú ứng phó với công kích càng ngày càng nhiều từ đối phương, cũng đối với Vân Thanh Lam ở phía sau nói: “Thanh Lam, ngươi ở trong không gian của ta lấy Thần Hành đan cùng Thập Nhật túy ra , mau lên”

Đúng vậy không sai, Quý Thần Khê đều đã đem Tu Di không gian của bản thân đối với Vân Thanh Lam mở ra, điều này trong Tu Tiên giới chính là tối kỵ, rất nhiều đạo lữ đều không thể làm được như vậy, nhưng Quý Thần Khê thích là được, cũng chỉ có Vân Thanh Lam mới ngây thơ khờ khạo cho rằng việc Quý Thần Khê làm đơn giản chỉ là giữa bằng hữu tốt với nhau.

Nhìn tình thế càng có xu hướng nghiêm trọng, Vân Thanh Lam nhanh chóng từ trong không gian của Quý Thần Khê lấy ra Thần Hành đan cùng Thập Nhật túy, Thần Hành đan thì y biết, lúc trước còn ăn qua, thế là y tự mình ăn một viên, lại hướng Quý Thần Khê đút một viên, sau đó hỏi: ” Thập Nhật túy này dùng thế nào ?”

“Kiếm khí khởi phong, nín thở rải nó ra ngoài” Quý Thần Khê không quay đầu lại, mặt mày thâm trầm chăm chú nhìn về phía trước, lúc này hắn đã mất thế phản kích, chỉ có thể dùng linh khí ngăn trở công kích liên tiếp từ bên ngoài.

Có Quý Thần Khê chỉ đạo, Vân Thanh Lam nhanh chóng mở nút bình sứ, chỉ thấy bên trong toàn bộ đều là bột phấn trắng, Vân Thanh Lam giơ tay hóa khí tạo gió, bình sứ cũng ở không trung nổ tung, bột phấn khắp nơi phiêu tán, quét khắp mọi nơi xung quanh.

“Nín thở nín thở, có độc” tên ma nhân dẫn đầu thấy vậy, gào thét chỉ huy thủ hạ, mà chúng ma nhân thấy có độc đột kích, cả đám phản kháng, thừa lúc này, Quý Thần Khê trực tiếp mang theo Vân Thanh Lam hóa thành một đạo lưu quang nháy mắt đi xa.

“Mẹ nó, đuổi theo, đuổi theo, bắt không được mà trở về thì chỉ có con đường chết” vừa thấy Vân Thanh Lam bị mang đi, hắn gấp gáp phẫn nộ quát mắng, mang theo mọi người vội vàng đuổi theo, nhưng tu vi của hắn so không được với Quý Thần Khê, hơn nữa Vân Thanh Lam hai người đều đã ăn Thần Hành đan, bọn họ làm sao đuổi kịp?

Cứ như vậy, Quý Thần Khê mang theo Vân Thanh Lam thoát khỏi Ma giới, một đường thẳng đến Linh Hoàng Sơn, trên đường y cũng đã thử sử dụng mọi cách liên lạc với Vân Tử Lăng, nhưng đều không có hồi đáp, điều này khiến cho Vân Thanh Lam lo lắng không thôi, y chỉ có thể chờ, nhưng mà nếu còn có thể truyền tin cho Quý Thần Khê, có lẽ tánh mạng không đáng ngại.

Mà bên kia Ma Tôn đang xử lý chuyện quỷ tu, biết được Vân Thanh Lam lại được người cứu đi, tên quỷ tu trong tay hắn vừa mới bắt được liền nháy mắt hóa thành tro bụi, đôi mắt màu tím sâu thẳm âm trầm đến đáng sợ, khóe môi gợi lên một độ cung nguy hiểm, bên sườn mặt, ma văn của hắn liền ẩn ẩn có sương đen di động, hiển nhiên là tức giận tới cực hạn rồi, linh áp cường thế làm chúng ma xung quanh đều chịu không được trực tiếp quỳ xuống, đột nhiên Ma Tôn nảy ra một ý tưởng, ha, tốt lắm… Lại gạt ta.

Nhưng hắn hiện tại vô pháp phân thân, quỷ tu thế tới rào rạt, chỉ đành áp xuống ý tưởng lập tức bắt Vân Thanh Lam trở về, tâm tình trầm trọng, tiếp tục xử lý chuyện trước mặt.

Huyền Kinh tiên môn, Linh Hoàng Sơn, Vân Thanh Lam, tốt lắm, chờ cho bản tôn.