Chương 19. Hấp thu tinh khí, khôi phục tu vi

Cứ như vậy, Vân Thanh Lam lần nữa bị nhốt lại, hơn nữa trên cổ chân còn phải đeo thêm xích sắt, Ma Tôn cũng không tính cởi ra, một mỹ nhân không nghe lời, chẳng phải nên bị khóa lại hay sao?

Nhưng đột nhiên có một ngày, Vân Thanh Lam phát hiện thân thể y có chút khác thường, tu vi rõ ràng bị ngăn chặn, nhưng y lại cảm giác được linh khí đang chậm rãi khôi phục, hơn nữa mỗi lần sau khi bị bắn vào trong, linh khí khôi phục đặc biệt rõ rệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào cơ thể, cũng chảy ra càng ngày càng ít.

Đối với chuyện này, Ma Tôn chỉ trêu đùa nói Vân Thanh Lam là trời sinh dâʍ đãиɠ, còn có thể dùng hoa huyệt hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, nếu tu hợp hoan đạo, sợ là đã sớm phi thăng, nhưng đối với việc Vân Thanh Lam khôi phục linh khí lại hoàn toàn không biết gì.

Bởi vì mỗi lần nói tới cái này, Vân Thanh Lam đều làm nũng lừa gạt qua đi, thậm chí còn càng chủ động mà câu dẫn, câu dẫn Ma Tôn đem bụng mình bắn đầy, bởi vì như vậy y sẽ khôi phục càng nhanh, y đang đợi tới một ngày linh lực bản thân có thể hoàn toàn khôi phục, đúng vậy, ý niệm của y vẫn như cũ, vẫn muốn bỏ chạy.

Bên kia, Quý Thần Khê mới vừa luyện xong đan dược, triệt bỏ kết giới liền thu được tin tức truyền âm phù của Vân Tử Lăng gửi tới, nhưng hoa văn nhìn thấy trên truyền âm đã có chút ảm đạm, có lẽ đã phát tới được một khoảng thời gian, Quý Thần Khê nhanh chóng mở ra, biết được tin tức Vân Thanh Lam bị Ma Tôn bắt đi, Vân Tử lăng cũng bị trọng thương.

Vừa nghe như thế, khuôn mặt thanh tuấn của Quý Thần Khê nháy mắt trầm xuống, trong lòng lo lắng vạn phần, lập tức triệu hồi đá sinh mệnh, vật có thể biểu hiện tình huống tính mạng của Vân Thanh Lam.

Đá sinh mệnh này thật ra là một khối tụ linh thạch, là một khối thủy tinh màu tím nhạt trong suốt, lớn bằng bàn tay, ở giữa có một ngọn lửa trắng nho nhỏ, trong ngọn lửa có một tia nguyên tinh thần Vân Thanh Lam đã rót vào, dựa vào trạng thái ngọn lửa, hắn có thể phán đoán ra tình huống hiện tại của Vân Thanh Lam.

Giờ phút này Quý Thần Khê cảm thấy thật may mắn vì lúc trước chính mình quấn lấy bắt y truyền thần lực vào, nhìn vào ngọn lửa tuy rằng có chút ảm đạm, nhưng cũng may ánh sáng không giảm, hẳn là tánh mạng không sao, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng y bị thương, nghĩ vậy Quý Thần Khê trong lòng vô cùng lo lắng, giơ tay triệu hồi pháp khí phi hành, hướng đến Ma giới.

Nhưng Quý Thần Khê căn bản không biết, điều hắn lo lắng căn bản không tồn tại, ngọn lửa ảm đạm chỉ bởi vì tu vi Vân Thanh Lam bị áp chế mà thôi, dù sao Ma Tôn thế nào sẽ nhẫn tâm làm y bị thương, người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm chứ.

Cùng thời gian đó, Vân Tử Lăng ở trong không gian của ngọc quyết tu luyện lại đang trải qua nỗi thống khổ tan xương nát thịt.

Hắn mặc huyền y ngồi xếp bằng trước khối nguyên tinh lớn, cả người đều là miệng vết thương đã kết vảy, làn da trơn bóng ban đầu bị nguồn linh khí khổng lồ, cuồng bạo làm hắn xuất hiện vô số miệng vết thương lớn nhỏ khác nhau nhưng nháy mắt lại được chữa trị lành lặn.

Vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại, biến hắn hoàn toàn trở thành một huyết nhân, nhưng linh khí hắn phát ra đã đột phá Nguyên Anh đỉnh cấp, sắp đạt tới Hóa Thần kỳ, hơn nữa tu vi còn đang không ngừng tăng lên.

Tuy thân thể thừa nhận nỗi thống khổ vượt xa người thường, nhưng trong lòng Vân Tử Lăng lại cực kỳ hưng phấn, hắn cảm giác được tu vi của mình nhanh chóng tăng lên, trong đầu chỉ có một ý niệm, cường đại hơn nữa… Chỉ có cường đại lên… Mới có thể bảo hộ sư tôn… Vì sư tôn… Hết thảy đều đáng giá…

Vân Thanh Lam không biết sự tình đang phát sinh bên ngoài, y mấy ngày nay mỗi ngày đều quấn lấy Ma Tôn khát cầu, cho dù tiểu huyệt chính mình có bị thao sưng lên, vẫn kiên quyết kẹp chặt không bỏ, khóc la muốn hắn đem y bắn đầy.

Tuy rằng Ma Tôn có chút nghi hoặc, một người luôn luôn kháng cự tình sự vì sao đột nhiên lại chủ động như thế, nhưng ôn nhu hương bậc này cũng làm hắn trầm mê, hơn nữa hắn cũng không thể nào nghĩ đến, chính đạo tiên quân lại có thể thông qua việc hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà khôi phục tu vi, chỉ cho là mỹ nhân nghĩ thông suốt, nguyện ý lưu tại Ma giới làm bạn.

Sau nhiều ngày liên tục cầu hoan, Vân Thanh Lam cuối cùng cũng cảm giác được linh lực bản thân khôi phục không sai biệt lắm, thậm chí bình cảnh gần trăm năm vẫn luôn trì trệ cũng có chút buông lỏng, chuyện này làm Vân Thanh Lam cảm thấy khó hiểu, nhưng y cũng bất chấp mọi thứ, mấu chốt chính là cần phải tìm cơ hội chạy đi.

Một ngày nọ, Ma Tôn đang ở tẩm điện cùng mỹ nhân âu yếm ôn tồn, đột nhiên ngoài cửa có người tới báo nói biên giới có dị động, có quỷ tu tới xâm phạm, mà Ma Tôn ghét nhất chính là quỷ tu, bởi vì trăm năm trước khi công lực hắn mất hết, hắn bị quỷ tu đuổi theo nhưng may mắn khi đó hắn đã gặp Vân Thanh Lam.

Sau khi nghe xong bẩm báo, Ma Tôn cực kỳ không kiên nhẫn để hắn lui ra, quay đầu lại ôn nhu hôn mỹ nhân dịu ngoan trong ngực, trìu mến vỗ về mái tóc đen mượt của y, cười sủng nịch : “Tiên quân, ta muốn đi ra ngoài mấy ngày, ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại biết không”

“ Ừm, đã biết, nhưng cái này tháo ra cho ta được không, thật là khó chịu…” Vân Thanh Lam dựa người vào lòng ngực Ma Tôn, đầu gối lên cổ hắn, ngoan ngoãn trả lời, dứt lời còn nhấc chân quơ quơ xích sắt đang xuyên trên cổ chân y, kéo theo tiếng động rào rạt.

“Ngoan, ta biết ngươi khó chịu, nhưng ai bảo ngươi không thành thật, khoá lại sẽ tương đối yên tâm” nghe mỹ nhân thỉnh cầu, Ma Tôn vô tình trực tiếp cự tuyệt, dù sao lúc trước y đã từng chạy trốn.

Thấy Ma Tôn không đồng ý, Vân Thanh Lam nhíu mày, y cần thiết phải nghĩ cách làm Ma Tôn đem xích chân gỡ xuống, trên xích sắt có ma khí phong ấn, chỉ có Ma Tôn mới có thể cởi bỏ, nếu không đem cái này cởi bỏ, cho dù linh khí y có khôi phục cũng vô pháp chạy thoát.

Nghĩ đến chỗ này, tiên quân ngày xưa vốn thanh lãnh xuất trần không dính phàm tục hiện tại lại không màng mặt mũi, ngẩng đầu hôn vào khoé môi Ma Tôn, ôm cổ hắn, còn dùng sườn mặt trắng nõn của y cọ cọ vào gương mặt ngông cuồng đó, ở bên tai Ma Tôn mềm giọng làm nũng.

“Tiểu Cửu ~ cởi bỏ được không. Ta sẽ không đi đâu. Ngươi là phu quân của ta mà. Ta muốn lưu lại gả cho ngươi. Như vậy ta thật sự rất khó chịu. Cầu ngươi. Tháo đi mà. Phu quân ~ ta khó chịu.”

Đối mặt với người thương bộ dáng nhu thuận, còn chủ động ôm chính mình làm nũng, tim của Ma Tôn đều mềm, tuy rằng có chút mềm lòng, nhưng hắn vẫn không quá yên tâm, thưởng thức đuôi tóc người trong lòng thở dài: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ngươi nói phải về tiên môn, ta thế nào có thể yên tâm”

“Không có không có ~ ta dù muốn trở về. Nếu phu quân không cho ta liền không quay về. Chờ chúng ta thành thân sau đó ngươi dẫn ta trở về được không. Nếu muốn ta gả cho ngươi. Ngươi cũng nên đến cửa sư môn của ta đúng không… Cầu ngươi ~ tháo ra đi mà ”

Lúc này vì để hắn cởi bỏ xích chân chính mình, Vân Thanh Lam lời nói bậc này đều dám nói ra, bởi vì hắn biết Ma Tôn thích nghe, lời nói kiểu này mặc kệ thật giả, đều sẽ làm Ma Tôn vui vẻ không thôi.

Quả nhiên, nghe Vân Thanh Lam lại nói phải gả cho chính mình, Ma Tôn càng cao hứng, đáy mắt màu tím sâu thẳm cũng đong đầy ấm áp, hơn nữa nghe mỹ nhân nói chuyện thành khẩn, thậm chí đến việc muốn hắn tới cửa tiên môn cũng nghĩ đến, nghe tới giống như đây là sự thật.

Ma Tôn biết trực tiếp đem mỹ nhân khóa lại là tốt nhất, như vậy y vẫn sẽ luôn thuộc về hắn, nhưng lòng hắn tham lam, luôn suy nghĩ muốn y là cam tâm tình nguyện, không chỉ là thân thể, hắn muốn Vân Thanh Lam trong lòng có hắn, cho nên, hắn quyết định mạo hiểm một lần.

Nếu mỹ nhân ngoan ngoãn ở trong điện chờ hắn trở về, như vậy có thể xác minh tâm ý của y, về sau khi thích hợp liền cho y một ít tự do, nếu y vẫn còn muốn chạy trốn, vậy thì đừng trách hắn vì sao tàn nhẫn.

Hơn nữa cho dù y muốn chạy trốn nhưng không có tu vi, căn bản trốn không thoát, dù sao từ sự kiện bỏ trốn lần trước xảy ra, chung quanh tẩm điện ma nhân canh gác nhiều thêm vài lần, chỉ vì coi chừng mỹ nhân không thành thật này.

Ma Tôn cân nhắc, hắn sủng nịch xoa xoa cái ót của người trong lòng, cười khẽ trả lời: “ Được, ta tháo cho ngươi, ngươi đáp ứng ta rồi, liền phải làm đến cùng”, dứt lời Ma Tôn phất tay thu lấy xích sắt đang buộc ở cổ chân mỹ nhân.

Cảm giác được chính mình cổ chân nhẹ đi, Vân Thanh Lam đột nhiên thấy hưng phấn, nhưng y nhanh chóng đè ép vui mừng trong mắt, như cũ ngoan ngoãn mà ôm cổ Ma Tôn, mềm giọng nói: “Phu quân thật tốt ~ như vậy thoải mái hơn nhiều. Ta sẽ chờ ngươi trở về cưới ta.”

Vân Thanh Lam vừa dứt lời, ngoài cửa lại truyền tiếng thúc giục, xem chừng rất khẩn cấp, nếu không ai dám không có mắt mà quấy rầy Ma Tôn, có thể tưởng tượng được đây là tình thế nghiêm trọng, cấp dưới cũng không thể không thúc giục.

Nghe âm thanh cung kính thúc giục ngoài cửa, Ma Tôn nhíu mày, ôm thật chặt mỹ nhân trong lòng, mệnh lệnh: “Ngoan, lại hôn ta một cái”, mà Vân Thanh Lam cũng không nói lời nào, trực tiếp dùng hành động trả lời, nâng lên cái miệng nhỏ xinh đối với làn môi mỏng kia hôn một cái, sau đó lại nép vào trong ngực Ma Tôn bất động.

Cảm thụ được mỹ nhân ôn nhu, Ma Tôn là vạn phần không muốn, nhưng chung quy chính sự quan trọng, hắn không thể không buông y đứng lên, sau khi xuống giường liền quay đầu lại ý vị không rõ mà liếc mắt nhìn y một cái, sau đó hóa thành đoàn sương đen biến mất không thấy.

“Tiên Quân, ngươi tốt nhất không nên gạt ta, nếu không… Liền không thể trách ta… “

Đây là ý niệm cuối cùng của Ma Tôn, mang theo kỳ vọng, cũng mang theo chút bất an, nhưng mà hắn lại không tính được việc Vân Thanh Lam đã khôi phục tu vi.