Chương 18-1: Nên tin hay không?

Chế độ quân sự Đại Minh kế thừa từ triều đại trước, trung ương là Phủ Đô Đốc Ngũ Quân, chia thành tả hữu Đô Đốc, địa phương đặt Đô Chỉ Huy Sứ Ty, dưới nữa là Vệ Sở. Phủ Đô Đốc Ngũ Quân và Đô Chỉ Huy Sứ Ty lần lượt là cơ quan quân sự cao nhất của triều đình và địa phương.

Đô Chỉ Huy Sứ Ty và Vệ Sở được thành lập ở các địa phương đều thuộc quyền quản lý của Phủ Đô Đốc Ngũ Quân, chịu trách nhiệm huấn luyện binh sĩ, giám sát đồn điền, khi tác chiến phải nghe theo điều động của Binh Bộ, thống lĩnh là Tổng Binh được triều đình phái xuống. Vào thời Minh sơ, chức Tổng Binh đa số do các Công Hầu đảm nhiệm, bắt đầu từ thời Minh trung – hậu kỳ, Tổng Binh sẽ do quan quân địa phương phụ trách, triều đình sẽ phái Tuần Phủ xuống để giám sát.

Từ thời Hồng Vũ đến Vĩnh Lạc, người cầm quân sẽ không chịu trách nhiệm huấn luyện binh sĩ, còn binh sĩ được huấn luyện xong có cầm quân hay không thì phải tham khảo nhiều yếu tố, ví dụ nghị quyết của triều đình, tâm trạng của Hoàng Đế, các quan lớn trong Binh Bộ nhìn người đó có thuận mắt không.

Do đó, quan võ Đại Minh thường kiêm nhiệm "nhiều chức vụ".

Hiện tại, chức vụ chính của Tɧẩʍ ɖυ Kích là Phó Thiên Hộ, tương đương với chức quan tòng ngũ phẩm ở địa phương. Du kích Tướng Quân thì khác, nó là chức vụ thiên hoàn toàn về quân sự, thống lĩnh hơn ba nghìn quân, chủ yếu là đánh dã chiến, hàm chánh ngũ phẩm ở triều đình.

Bây giờ lực lượng dã chiến ba nghìn quân này chủ yếu chịu trách nhiệm tuần tra biên giới, phòng thủ thành trì, đồng thời phối hợp với các đài quan sát, một khi phát hiện dấu vết của kỵ binh Bắc Nguyên, lập tức phái binh báo động, nếu hung mãnh một chút, ví dụ như Tɧẩʍ ɖυ Kích chẳng hạn, thì việc rút đao xông lên cũng có thể.

Tháng tám vừa đến, biên quân canh giữ đài quan sát ngoài thành gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy kỵ binh mặc giáp đỏ tươi, hò hét đi tới, hò hét lui quân, nghe nói sẽ đến cướp thóc lúa và gặt rất nhiều đầu người nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy.

Không biết là bị đồng bọn hung thần ác sát Tɧẩʍ ɖυ Kích dọa sợ, tạm thời đánh trống lui quân, hay là lấy tĩnh chế động, đợi thời cơ tốt nhất.

Có lúc, những ngày quá “bình lặng” ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy căng thẳng, không chỉ biên quân canh giữ thành trì, mà ngay cả những tráng đinh canh giữ đồng ruộng, mỗi ngày chăn thả gia súc cũng đều mang theo một, hai món vũ khí thuận tay.

Giữ mạng sống là chính, chẳng may có thể gϊếŧ được một, hai quân Mông Cổ, dù là phạm quan hay gì cũng có thể lĩnh công lao.

Đội kỵ binh của Thẩm Tuyên không phải lần đầu tiên đi ngang qua đài quan sát do Mạnh Tổng Kỳ canh giữ, mọi người cũng coi như quen thuộc.

Mạnh Thanh Hòa leo lên tầng hai của thành đất nhìn xuống, thấy trong đội có hai kỵ binh thúc ngựa lên phía trước, giơ túi nước mang theo, lập tức hiểu ý của họ.

"Tổng Kỳ, có cần phái người xuống không?"

"Ta đích thân đi." Mạnh Thanh Hòa quay người, tìm Đinh Tiểu Kỳ đang phụ trách trực: "Chuẩn bị túi nước và lương khô. Còn cả mấy quả trứng muối mà ta mang đến hôm nay, đều mang xuống đi."

Sau khi thành đất được xây dựng, binh sĩ trực canh gác đều ngủ ở đây, lương thực và nước dự trữ không ít. Thêm vào đó, Mạnh Thanh Hòa luôn tìm mọi cách để lấy thịt, cá cải thiện bữa ăn cho các huynh đệ, ngay cả bốn Tiểu Kỳ sau này được phân về tay hắn cũng nói Mạnh Tổng Kỳ là người nhân nghĩa.

Thấy Mạnh Thanh Hòa định mang cả trứng gà đi, Đinh Tiểu Kỳ ngăn lại một chút, không phải vì keo kiệt, mà hắn ta cảm thấy việc này có thể gây ra phiền phức không đáng có.

"Tổng Kỳ, hay là suy nghĩ lại một chút?"

Mạnh Thanh Hòa cười cười, nói: "Không sao. Trong thành cũng có thương hộ mà, chúng ta trao đổi công khai minh bạch, tra xét thì có thể biết được gì chứ? Hoàng Đế cho phép biên giới được chăn thả, đốn củi, khai thác đất hoang, cải tạo sông núi, thỉnh thoảng bắt được vài con thú hoang cũng đâu quá đáng. Hơn nữa," Mạnh Thanh Hòa dừng lại một chút: "Những chuyện chúng ta làm, chưa chắc Phó Thiên Hộ đã không biết."

“Ý Tổng Kỳ là?”

"Ta nghe Lưu Kinh Lịch nói, hai vị đứng đầu Thiên Hộ Sở ở thành Tây, đừng thấy bình thường bọn họ không lộ vẻ gì, trước kia đều là người của Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ.”

“Ấy…”

Đinh Tiểu Kỳ hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt kinh ngạc.

Mạnh Thanh Hòa lại bĩu môi: "Đinh Tiểu Kỳ, xem ngươi kìa, lại bắt đầu diễn rồi, người thông minh không cần như vậy. Ta không tin ngươi thật sự không biết chuyện này."

"Tổng Kỳ chớ trách," Đinh Tiểu Kỳ chắp tay, cười nói: "Thói quen rồi, nhất thời khó sửa."

Làm quan, đặc biệt là làm quan ở thời Đại Minh, nhất định phải nhớ một điều, tuyệt đối không được để cấp trên cảm thấy mình thông minh hơn cấp trên. Kể cả khi hai bên đều hiểu rõ, thì cũng phải làm bộ làm tịch bên ngoài cho giống.

Có năng lực không sao cả, có chí tiến thủ cũng không sao, nhưng phải tự biết chừng mực, nếu không sẽ giống như Phó Sứ Tạp Tạo Cục kia, cuốn gói về quê đợi việc.

Làm người phải biết luồn cúi, khiêm tốn là một đức tính tốt.

Đây là lời của Mạnh Thanh Hòa, cũng là nguyên tắc hành xử không thể lay chuyển trên triều đình.

Từ cổ chí kim, từ nội đến ngoại, đều thông dụng quy tắc này.

Mạnh Thanh Hòa cười cười, hắn phát hiện quan văn nhà Minh cũng rất đáng yêu, mặc dù loại đáng yêu này cần phải thêm dấu ngoặc kép.

Để vị Đinh Tiểu Kỳ tiếp tục quan sát trên đài, Mạnh Thanh Hòa đích thân dẫn người mang đồ xuống núi.