Chương 18-2: Nên tin hay không?

Thời gian còn sớm, Thẩm Phó Thiên Hộ muốn đi dạo bên ngoài một chút, mới chọn đến chỗ hắn để lấy thêm đồ tiếp tế, chứ không trực tiếp về thành

Ngoài thành đất, sườn núi cũng được bố trí chướng ngại vật và hàng rào gỗ, chỉ cần có thể tăng hệ số an toàn cho bản thân, Mạnh Thanh Hòa và các huynh đệ dưới quyền sẽ không ngại phiền phức. Cũng chính vì vậy, Thẩm Tuyên và kỵ binh dưới quyền mới không trực tiếp phóng ngựa lên núi.

Một chân bước vào bẫy do người mình giăng ra, có oan hay không?

"Binh sĩ dưới quyền bái kiến Phó Thiên Hộ!"

Mạnh Thanh Hòa và những người khác đặt đồ xuống, trước tiên hành lễ với Thẩm Tuyên đang mặc một thân võ phục xanh.

Thẩm Phó Thiên Hộ rất cường tráng, khi tuần tra ngoài thành hiếm khi mặc giáp, một bộ võ phục, một thanh trường đao, cưỡi trên lưng ngựa, tuấn tú như trúc ngọc, nhưng khí thế lại sắc bén như đao.

Thẩm Tuyên ra hiệu cho Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, y nhảy xuống ngựa, nhận lấy túi nước, vặn nắp chai uống ừng ực, dòng nước trong vắt chảy dọc theo khóe miệng xuống cằm, chui vào cổ áo, Mạnh Thanh Hòa vội cúi đầu, vô duyên vô cớ, mắc gì lớn lên đẹp dữ vậy? Chẳng phải là cố tình khiến người người nào đó phạm sai lầm trên mặt tư tưởng sao?

Hắn chết cũng không thừa nhận, lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện câu thơ nổi tiếng của Gia Tĩnh đế: "Trẫm cùng tướng quân cởi chiến bào" gì đó, con mẹ nó quá tà ác rồi!

Phải thừa nhận, nam nhân đều là động vật thị giác, rất ít trường hợp ngoại lệ.

Mạnh Thanh Hòa cũng vậy.

Kỵ binh dưới quyền Thẩm Tuyên được phân thành nhiều nhóm, chia nhau canh giữ thành hoặc tuần tra.

Nếu ba nghìn người cùng nhau chạy hùng hổ trên thảo nguyên, rõ ràng là đang nói với hàng xóm, ta đến rồi, ta đến tìm ngươi, tìm được chắc chắn sẽ đánh ngươi đến mức phụ mẫu nhận không ra, ngươi chạy hay kiên cường chống cự?

Có khả năng suy nghĩ, không ai sẽ chọn cái sau.

Vào thời Minh sơ, biên giới vô cùng rộng lớn, Thẩm Tuyên chỉ dẫn hơn ba trăm quân, những người khác phân tán khắp nơi, thỉnh thoảng có thể chạm mặt với kỵ binh của các Vệ Sở khác và Liêu Đông Vệ, mọi người trao đổi thông tin, bày tỏ sự bất mãn với hàng xóm, động viên, quay đầu, tiếp tục tuần tra.

Nếu may mắn, có thể gặp Thế tử Liêu Vương. Thế tử Ninh Vương cũng thường dẫn binh ra ngoài dạo chơi, nghe nói vị Thế tử này cũng là người hung hãn giống Ninh Vương. Khi đánh giặc, hắn sẽ cởi trần, Thần cản gϊếŧ Thần, Phật cản gϊếŧ Phật.

Không tin chứ gì?

Thế tử Yến Vương là do điều kiện cơ thể hạn chế, không có cách nào xông trận, những người còn lại đều thành thạo sử dụng cung tên. Chín phiên Vương và Thế tử trấn giữ biên giới phía Bắc, chỉ cần không bị vẹo, ai nấy đều là tráng sĩ có thể xông pha chiến trường.

Lúc đầu, Mạnh Thanh Hòa cũng cảm thấy chuyện này khó mà tin, suy nghĩ một hồi thì cũng hiểu nguyên do.

Lịch sử là thật, nhưng sách lịch sử lại do con người viết ra.

Không có gì lạ.

Hoàng Đế Đại Minh ở thời trung – hậu kỳ đúng là có phần đặc biệt, ai nấy đều rất dũng mãnh.

Túi nước và thức ăn được chia phát, kỵ binh lần lượt xuống ngựa, thay phiên nhau uống nước, ăn lương khô. Bánh kiều mạch được cẩn thận lọc bớt vỏ trấu, vẫn còn nóng hổi, ăn vào lại càng thơm ngon. Chưa kể, Mạnh Thanh Hòa còn lấy ra vài chục quả trứng muối khiến mọi người kinh ngạc.

"Tất cả đều nhờ ơn Phó Thiên Hộ ban thưởng."

Nụ cười của Mạnh Thanh Hòa rất chân thành, giọng điệu càng chân thành hơn.

Hắn không nói dối, muối là do Thẩm Tuyên ban thưởng, tự mình nuốt trọn không hề nghĩa khí, hắn chia cho các huynh đệ dưới quyền, mỗi người chỉ được chút ít, Mạnh Thanh Hoà dứt khoát dùng tấm da thú cuối cùng để đổi lấy vài chục quả trứng, một vò muối, sau đó mọi người đều có thể nếm thử.

Thẩm Tuyên không từ chối, cũng không hỏi Mạnh Thanh Hòa lấy những quả trứng này ở đâu. Binh sĩ mặt đầy vẻ kinh ngạc, trứng gà ở biên giới được coi là thứ hiếm có, không thể mỗi người một quả, cho dù mỗi người chỉ được một miếng nhỏ, cũng coi như thỏa mãn.

"Mạnh Tổng Kỳ."

"Binh sĩ dưới quyền nghe lệnh thật đấy."

"Việc này rất tốt." Thẩm Phó Thiên Hộ lạnh lùng có thể khiến người ta đóng băng, nhưng lúc này khóe miệng lại nở nụ cười, khiến người nào đó cảm thấy như được tắm trong gió xuân.

"Đa tạ Phó Thiên Hộ."

Được cấp trên khen ngợi, dù không rơi lệ cũng phải biết ơn, Mạnh Thập Nhị Lang đã học được không ít những tiêu chuẩn đối nhân xử thế từ Đinh Tiểu Kỳ. Hơn nữa, có câu nói này của Thẩm Tuyên, cho dù sau này lương thực không đủ ăn, hắn quay lại nghề cũ, chắc cũng không thành vấn đề… nhỉ?

Nói chuyện một hồi, kỵ binh đã nghỉ ngơi xong, lần lượt lên ngựa.

Thẩm Tuyên ngồi trên ngựa, hàng mày sắc bén, mắt sáng tinh anh, hào quang quân tử đột ngột toả rộng, bớt đi vài phần lạnh lẽo, như một viên ngọc hiếm.

“Mạnh Tổng Kỳ có công, có thể tiếp tục làm, Bách Hộ, chắc cũng có thể kham nổi.”

Nói xong, y giơ roi ngựa lên, kỵ binh lao đi như vũ bão.

Mạnh Thanh Hòa đứng tại chỗ, gãi cằm, Bách Hộ cũng có thể kham nổi là gì? Người xưa lại ăn nói khó hiểu rồi…

Phó Thiên Hộ đại nhân là nói hắn biểu hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng sẽ được thăng quan? Biết đâu có thể kiếm được chức Bách Hộ để làm hả? Như vậy cũng xem như chính thức bước vào hệ thống quan võ của Đại Minh à…

Tuy nhiên, lời Thẩm Tuyên nói có vẻ hơi quen.

Mạnh Thanh Hòa nhướng mày, suy nghĩ kỹ lại, trong lịch sử, Vĩnh Lạc đế từng đưa một lời hứa miệng như vậy cho Hán vương Chu Cao Hú. Vĩnh Lạc đế đã nói thế nào nhỉ? Hình như là "Thái tử không khỏe".

Vậy hắn nên tin y hay không tin y?

Bỏ qua việc thăng chức hay không, nếu muốn lên con thuyền lớn của Tĩnh Nan, kiên quyết đi theo Minh Thành Tổ Vĩnh Lạc Đế tương lai, bước lên con đường – tạo phản – đầy vinh quang, hắn vẫn nên nhận lấy cành ô liu mà Thẩm Phó Thiên Hộ đưa tới?

Là một con tép riu, có đường tắt không đi thì thật là uổng phí.

Cho dù phải làm bia đỡ đạn, cũng phải làm một bia đỡ đạn có phong cách, có lý tưởng.

Mạnh Thanh Hòa đứng tại chỗ, mắt hơi híp lại, biểu cảm khó lường, mấy biên quân đứng cạnh hắn cũng không dám lên tiếng, cứ cảm thấy lúc này không nên làm phiền Mạnh Tổng Kỳ.

Tuy nhiên, dáng vẻ của Mạnh Tổng Kỳ bây giờ, giống như chuẩn bị ra tay với con gà béo nào đó…

Ngay khi Mạnh Thanh Hòa đang tính toán cho tương lai, một kỵ binh phi ngựa như bay về ngoại ô, kỵ binh trên lưng ngựa mang theo chiếu lệnh mới nhất của triều đình đến Hưng Châu, Doanh Châu, Khai Bình Vệ, thông báo các gia đình bị bắt sung quân đến biên ải sẽ được miễn một người, nếu trong nhà chỉ còn lại một nam đinh duy nhất thì được phép rời khỏi quân ngũ, trở về làm thường dân.