Sáng sớm thứ hai, Thế Vân ăn mặc chỉnh tề, rồi đi đến tòa nhà cao cấp ở trung tâm thành phố.
Phỏng vấn cô là một người đàn ông người Anh có khuôn mặt trẻ trung, tóc gần như đã không còn, nhưng cả người nhìn rất có tinh thần, ông ta lịch sự đưa danh thϊếp cho cô, trên đó giấy trắng chữ đen in dòng chữ “Giám đốc khu vực Châu Á – Thái Bình Dương”. Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, rất vui vẻ hòa hợp, nhưng cuối cùng trong lúc vô tình ông ta nhìn thấy trên lý lịch cô viết là tốt nghiệp đại học XX tại London, vẻ mặt ông ta có chút bất ngờ.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, cuối cùng, cô đã có một công việc.
Buổi tối, Thế Vân hẹn Thạch Thụ Thần đi ăn chúc mừng tìm được công việc mới.
Anh ta dẫn theo một cô gái đến, là bạn học thời trung học của bọn họ, Thế Vân suy nghĩ hồi lâu mới chần chờ nói: “Lý Nhược Ngu?”
Lý Nhược Ngu cười hì hì ngồi xuống, giải thích: “Tôi và Thạch Thụ Thần làm cùng một công ty, nghe cậu ấy nói cậu vừa từ Anh trở về, nên tôi muốn gặp cậu.”
Thế Vân mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng thân thiện trò chuyện với Lý Nhược Ngu, ngược lại Thạch Thụ Thần cả tối đều trầm mặc.
Khi trở về, Thạch Thụ Thần bước nhanh đến cửa nhà hàng đón một chiếc taxi, Thế Vân vừa nói lời tạm biệt với Lý Nhược Ngu vừa đi qua, lại bị Thạch Thụ Thần giữ chặt: “Tớ đưa cậu về.”
“...” Thế Vân chớp mắt ngạc nhiên.
Như vậy, xe taxi này là?
Lý Nhược Ngu tự nhiên lên xe, vẫy tay tạm biệt bọn họ, nhưng nụ cười trên mặt mang theo một chút chua xót.
Xe taxi nhanh chóng chạy đi, hai người đứng ở cửa nhà hàng đều không nói gì.
Thạch Thụ Thần lấy ra chìa khóa xe nói: “Đi thôi, qua lấy xe.”
Thế Vân đi theo sau Thạch Thụ Thần, có chút ngỡ ngàng, hình như người trước mắt không phải là Thạch Thụ Thần mà cô quen biết.
Hóa ra, không biết bắt đầu từ khi nào, những thứ cô cho rằng không thay đổi, thật ra đã lặng lẽ thay đổi từ lâu...
Tối nay, Thế Vân đến căn hộ trên lầu tìm Thi Tử Mặc, nhấn chuông thật lâu, lúc cô tưởng rằng Thi Tử Mặc không ở nhà thì cửa lại mở.
“Thế Vân...” Tử Mặc từ khe cửa ló đầu ra, hai má hơi đỏ, không biết có phải là vì thời tiết quá nóng không.
“Có rượu không,” Thế Vân dựa vào cửa, “Tớ muốn uống chút rượu.”
“Có...có.” Ngữ khí của Tử Mặc vẫn cứng ngắc trước sau như một, “Nhưng mà…không tiện cho lắm…”
Thế Vân cúi đầu, nhìn ở cửa có một đôi giầy vải cũ kỹ kiểu nam, hình như... không phải phong cách của Hạng Tự.
“Cậu... chờ một chút...” Tử Mặc xoay người vào phòng bếp, lúc đi ra cô cầm trong tay một chai rượu vang đỏ còn thừa một nửa, nhãn trên thân chai đã bị xé một mảng, “Chỉ còn nhiêu đây.”
“Cám ơn,” Thế Vân nhận cái chai rồi nháy mắt với Tử Mặc, “Tớ xuống đây.”
Khi cửa thang máy mở ra luôn phát ra âm thanh “Đinh” trong trẻo, Thế Vân đi vào, xoay người vẫy tay, Tử Mặc cười cứng ngắc, rồi đóng cửa lại.
Rốt cuộc, người như thế nào sẽ yêu một cô gái kỳ lạ lại đáng yêu như Tử Mặc chứ?
Cô nhìn chai rượu trong tay, cho dù là người thế nào, chỉ cần thật tình yêu nhau, như vậy đủ rồi.
Sáng hôm sau, Thế Vân đi đăng ký học lái xe. Ở London cô đã quen đi bên trái, bây giờ phải thích ứng lại từ đầu.
Cột chắc dây an toàn, tay phải cầm chắc tay lái, ngay sau đó nghe được âm thanh nghiêm túc của thầy dạy lái: “Cô định dùng tay phải để đổi cần số sao?”
“Ồ.” Cô bối rối đổi tay.
Cuộc sống là như thế, lúc trước cô muốn rời khỏi, hiện tại muốn quay về điểm ban đầu cũng là cô, con người thường sẽ kinh ngạc với sự thay đổi của chính mình.
Lúng ta lúng túng chạy một tiếng, mặc dù trong xe mở điều hòa, nhưng Thế Vân lại cảm thấy mồ hôi ướt đẫm cả người. Theo giáo viên từ trên xe bước xuống, cô chỉ muốn làm một chuyện, chính là đi mua một chai bia ướp lạnh, uống hết không còn một giọt.
“Tôi thường nói với học viên, lái không tốt không sao, nhưng nhất thiết không được trái luật giao thông, hơn nữa không thể uống rượu, cô phải nhớ kỹ.” Thầy giáo ngồi ở ghế phó lái ghi vào sổ luyện tập của cô, “Cuối tuần lại đến tập lái một lần nữa, sau đó bắt đầu tập quay xe.”
Nói xong, anh ta ra lệnh học viên khác vào thế chỗ Thế Vân ngồi trên ghế lái quay đầu xe chạy đi.
Nhìn chiếc xe màu vàng chuối chạy xa, Thế Vân không khỏi lẩm bẩm: “Trên thế giới này, thật không ít người đáng sợ...”
Chậm rãi đi đến cổng trường, trước cửa phòng bảo vệ có một cái máy bán đồ tự động, Thế Vân vội vàng từ trong túi lấy ra tiền lẻ bỏ vào khe nhận tiền. Đến lúc chọn đồ uống, tay cô đang chỉ trước nút bia do dự trong chốc lát, vẫn là chọn nước sô đa.
Buổi tối, Thế Vân đến nhà hàng mà Tử Mặc giới thiệu, bởi vì đến trễ, chỉ có chỗ ngồi trong góc.
Chọn đồ ăn xong, Thế Vân nhìn xung quanh, ngọn đèn của nhà hàng không sáng lắm, một bàn đa số là bốn người ngồi, hơn phân nửa khách hàng là các cặp người yêu, cô không khỏi tò mò suy nghĩ, Tử Mặc độc thân rốt cuộc theo ai tới đây chứ?
Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu cười khổ, chính cô chẳng phải cũng một mình tới sao, không biết những người chung quanh nhìn cô như thế nào.
Tại chỗ ngồi sát cửa sổ có một đôi nam nữ, Thế Vân nhìn người đàn ông có đường nét một bên mặt kiên nghị, bỗng nhiên phát hiện người đó là Viên Tổ Vân.
Một bên mặt của anh trông có vẻ rất nghiêm túc, bộ dạng nói năng thận trọng, cô gái đối diện trông thùy mị, so với cô gái đó anh lại càng cứng nhắc hơn, đây là Viên Tổ Vân ở trong ký ức của cô!
Đột nhiên, Viên Tổ Vân như là cảm giác được tầm mắt của cô, anh quay đầu nhìn về phía cô. Viên Thế Vân còn đang suy nghĩ tâm sự chưa kịp né tránh ánh mắt sắc bén kia, cô đành phải ngơ ngác nhìn anh, sau đó theo bản năng gật đầu.
Trên khuôn mặt kiên nghị của Viên Tổ Vân vậy mà lộ ra nụ cười ôn hòa, anh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu lại mặt không còn chút biểu cảm.
Cả bữa ăn, Thế Vân thỉnh thoảng lén quan sát đôi nam nữ kia, đó là bạn gái của anh ta sao? Thì ra “Ác ma” cũng thích loại con gái e ấp dịu dàng —— ờ, có ai không thích chứ, cô gái như vậy ai cũng thích thôi. Nhưng mà yêu một người đàn ông như Viên Tổ Vân, e rằng là chuyện không lâu bền.
Ăn xong miếng bánh pudding xoài cuối cùng, Thế Vân gọi người phục vụ tính tiền. Lúc đi qua bên người Viên Tổ Vân, cô cố ý không nhìn anh, giống như bọn họ là hai người xa lạ không có chút liên can.
Đi trên đường, gió đêm mùa hè thổi tới, cô bỗng nhiên suy nghĩ, tại thành phố này hiện thực và hư ảo đan xen vào nhau, có nhiều lắm thăng trầm. Điều cô phải làm chẳng qua là duy trì sự tỉnh táo.
Sáng thứ hai, Thế Vân chính thức đến công ty làm. Người phụ trách giúp cô làm quen với công việc là Carol, cô ta nói rằng sếp của cô thường xuyên đi công tác khắp nơi, thời gian ở Thượng Hải không lâu, cho nên công việc trợ lý này rất nhẹ nhàng.
Tháng sáu, trong không khí ấm áp ẩm ướt, buổi chiều ở văn phòng cầm một tách cà phê từ ngoài cửa sổ lầu 30 nhìn xuống ngã tư đường, giống như đang ở trong mây.
Nhàn nhã trải qua một tuần, Thế Vân nhận được thông báo nói sếp của cô đã quay về đây, vì thế công việc bắt đầu trở nên bận rộn, mỗi ngày mở không biết bao nhiêu hội nghị, thời gian trôi qua quá nhanh. Giữa trưa vội vàng ăn xong cơm trưa, cô đang cầm máy tính vọt tới phòng họp, vừa vào cửa, cô ngây ngẩn cả người —— người ngồi ngay ngắn ở giữa không phải Viên Tổ Vân thì là ai?
Viên Tổ Vân ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt không có biểu tình hiện lên một tia kinh ngạc: “Cô chính là nhân viên mới tới?”
Thế Vân gật đầu, kiên trì đi đến ngồi xuống đối diện anh: “Xin chào.”
Cả buổi chiều, bọn họ không có nói chuyện với nhau một câu nào, giống như lần trước ở nhà hàng, bọn họ là hai người xa lạ không có chút liên can. Ba ngày sau, cô ở quán cà phê dưới lầu tình cờ biết được từ trong miệng của một nữ đồng nghiệp, anh là quản lý của bộ phận nào đó.