Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm) Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới. Nhưng của bạn không giốn …
Xem Thêm

Nói đến cùng, Thế Vân có chút hối hận. Sáu năm trước cô muốn đến một nơi rời xa chỗ ầm ỹ này, nhưng cô không hiểu, khoảng cách không phải từ phía này đến phía kia của trái đất.

Đêm cuối cùng tại London, nhìn ra ngã tư đường ngoài cửa sổ, lần đầu tiên Thế Vân cảm thấy mình đã trưởng thành. Có chút vui sướиɠ, có chút xót xa, bởi vì trưởng thành cần phải trả giá lớn.

Thế Vân xem đồng hồ đeo tay, đã hẹn với Thạch Thụ Thần vào lúc năm giờ, cô tới đây trước nửa tiếng, bởi vì ở nhà một mình cũng chẳng làm được việc gì. So với Tử Mặc, cô và Thạch Thụ Thần là bạn thân từ hồi tiểu học, chính là loại bạn thân đã từng chứng kiến bộ dáng khờ dại nhất của nhau trong những năm Tháng thanh xuân.

Thế Vân nhớ lại Thạch Thụ Thần qua tấm ảnh đã được chụp từ cách đây rất nhiều năm, trong tấm ảnh anh ta vẫn có khuôn mặt trẻ con như hồi xưa, nếu không mặc âu phục thì luôn cảm thấy anh ta vẫn là một sinh viên. So với Thạch Thụ Thần, Thế Vân cảm thấy mình có vẻ già dặn, phải chăng phụ nữ luôn già nhanh hơn đàn ông ư?

Có lẽ vậy, thế nên mỗi lần mẹ và bà ngoại nhìn cô, bọn họ đều có sắc mặt lo âu. Viên Thế Vân đã hai mươi chín tuổi rồi, không còn là cô gái làm nũng với ba mẹ, mà là một người phụ nữ, ngoài tấm bằng trông có vẻ cao cấp kia thì vẫn là hai bàn tay trắng.

Tối nay bọn họ có buổi họp lớp thời trung học, cô mơ hồ chờ mong. Cô cảm thấy mình khát vọng được nhận biết một lần nữa, người khác cũng được, chính mình cũng được, đều cần được nhận biết một lần nữa sau khoảng thời gian dài bặt vô âm tín. Mẹ nói, cô bắt đầu có điểm giống...

Thế Vân không nghĩ nữa, bởi vì Thạch Thụ Thần đến rồi, câu nói đầu tiên của cô là: “Cậu đến muộn.”

“Sorry.” Anh ta không giải thích nhiều, thành khẩn nói xin lỗi.

Thế Vân nở nụ cười, xem ra, Thạch Thụ Thần thật sự không thay đổi.

Buổi họp lớp được tổ chức tại nhà hàng nằm trên tầng cao nhất trong cửa hàng bách hóa, bàn ăn hình chữ nhật còn rất nhiều chỗ trống, Thế Vân tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn bạn học đang lần lượt tới nơi. Loại thời điểm này, cô sẽ có nỗi xung động muốn làm “người diễn thuyết”, nhưng thường thường cuối cùng cô lại là “thính giả” mỉm cười trầm lặng.

Có một người đàn ông ngồi bên cạnh cô, vừa chào hỏi những người khác, vừa bắt đầu châm điếu thuốc.

Bữa tối nhanh chóng bắt đầu, Thế Vân không ngừng trả lời các câu hỏi về London. Nhưng kỳ thật sau khi trở về, cô cảm thấy mình hoàn toàn không biết London, lại càng không biết nước Anh. Đến khi có người chuyển sang đề tài công việc mới của Thạch Thụ Thần, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ăn xong chỗ thức ăn cuối cùng, Thế Vân phát hiện người đàn ông bên cạnh mình mới là “thính giả” chân chính. Cô quay đầu lặng lẽ đánh giá anh ta, khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất đẹp trai.

Lúc này, người phục vụ bưng lên một chiếc bánh ngọt, có người nói: “Viên Tổ Vân, cắt bánh đi.”

Thì ra anh ta tên là Viên Tổ Vân, là “Ác ma” Viên Tổ Vân.

Có một người bạn học tên gần giống mình như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Còn nhớ ngày đầu tiên đi học, chủ nhiệm lớp mỉm cười hỏi cô: “Nghe nói trường chúng ta năm nay có một đôi song sinh, là em và Viên Tổ Vân sao?”

Thế Vân ngỡ ngàng lắc đầu, lần đầu tiên nhớ kỹ tên anh.

Hôm nay là sinh nhật anh ta sao?

Cô không biết. Hóa ra ác ma cũng có sinh nhật. Thật giống như Lê Minh đã nói trong “Đọa lạc thiên sứ*”: cho dù là sát thủ thì cũng có bạn học tiểu học...

(*) Đây là một bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ công chiếu lần đầu tại Hồng Kông năm 1995. Với dàn diễn viên chính gồm Lê Minh, Kaneshiro Takeshi, Lý Gia Hân, Dương Thái Ni và Mạc Văn Úy.

Viên Tổ Vân tươi cười cắt bánh xong, tiếp tục lặng lẽ lấy điếu thuốc ra hút.

Thế Vân chỉ ăn tượng trưng một miếng bánh ngọt rồi đặt nĩa xuống.

Lúc người phục vụ đi lên đổi đĩa, cô liếc mắt một cái, thấy miếng bánh trước mặt người kia vẫn còn nguyên xi chưa ăn miếng nào.

Buổi họp lớp sắp kết thúc, Thi Tử Mặc và Hạng Tự mới xuất hiện.

“Đều tại cậu ấy...” Thi Tử Mặc không vui chỉ vào Hạng Tự ở bên cạnh.

“Xin lỗi, trước đó tôi đưa một người bạn về nhà.” Hạng Tự cười rộ lên, lộ ra vẻ ngây thơ như đứa nhỏ.

Vì thế mặc kệ là ai, chỉ cần nhìn thấy nụ cười này cũng đều tha thứ cho Hạng Tự, như là chỉ cần anh ta đến đây thì là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Thế Vân nhìn thấy Tử Mặc cũng giống như mình, cô âm thầm thở dài. Có một số người cho dù làm gì cũng là vì kỳ vọng của người khác, mà một số khác cho dù làm gì thì cũng được người khác kỳ vọng. Cô từng thấy một câu thế này trong sách: mỗi người đều có con đường phải đi của riêng mình, người khác vĩnh viễn không thể hiểu hoặc có trải nghiệm.

Có lẽ, thật sự không phải không có lý.

Khi buổi họp lớp kết thúc, Thế Vân vì phải qua nhà mẹ cho nên không ngồi xe của Tử Mặc. Thạch Thụ Thần nói muốn đưa cô đi, cô vui vẻ gật đầu.

Xe dừng lại ở dưới lầu nhà Thế Vân, cô cởi bỏ dây an toàn, cảm thấy rốt cục cũng được thở phào nhẹ nhõm.

“Muốn tớ đưa cậu đi lên không?”

Cô lắc đầu: “Không cần, tớ tự lên được.”

Nói xong cô đẩy cửa xuống xe, Thạch Thụ Thần vẫy tay nói tạm biệt, rồi nhanh như chớp rời đi.

Về đến nhà, mẹ đã sớm mang đồ đạc còn sót lại của cô xếp vào một cái thùng giấy, tuy không nặng nhưng độ lớn trông có vẻ đáng kinh ngạc.

“Ba con nói có một công ty thông báo con đi phỏng vấn.” Mẹ ngồi trên giường bắt đầu dùng tay bôi kem dưỡng da, bình thường như thế này cho thấy bà sắp chuẩn bị ngủ.

Thế Vân cười hậm hực, dựa vào bản thân cô có lẽ thật sự chẳng làm nên chuyện. Còn nhớ hồi đại học, từng có một cô bạn học chanh chua nói: ngoài dựa vào ba mẹ ra thì cô chẳng biết gì. Cô không tức giận, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười cười: “Vậy thì thế nào?”

Bước vào tuổi 29, cô không có tình yêu, không có công việc, không thấy được tương lai, nhưng thế thì sao, cô là chính cô.

Từ trước đến nay cô chỉ cần là chính mình.

Thế nhưng, con người có tùy hứng bao nhiêu thì cũng sẽ có điểm cuối, huống chi, cô không thích hợp làm một cô gái bốc đồng...

Từ trong nhà đi ra Thế Vân lên xe taxi, mở thùng giấy ra, bên trong có rất nhiều thứ linh tinh. Quan trọng nhất là một quyển sổ mỏng màu xanh. Cô cầm lấy quyển sổ lật xem, trên đó ghi lại những cái tên hoàn toàn xa lạ đối với cô, đó đều là những cái tên đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Ngoài Tử Mặc ra, Thế Vân không kể lại giấc mơ này cho bất cứ người nào, nhất là ba mẹ. Bởi vì từ sau khi xảy ra “sự kiện kia”, không khí trong gia đình đã thay đổi. Cô bắt đầu sợ hãi sự yên tĩnh, bởi vì mỗi khi yên tĩnh, lúc không nghe gì được, cô cảm thấy cổ mình như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, muốn kêu to nhưng lúc nào cũng không kêu ra tiếng được.

Vì thế cô muốn rời khỏi, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là không ai quen biết cô, nói vậy, cũng sẽ không có người quen biết … “người nào đó”.

Khi về tới nhà, đồng hồ trên tường phòng khách chỉ mười hai giờ đêm, Thế Vân nặng nề nằm trên giường, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó lại đứng dậy mở laptop, đăng nhập vào một trang web du học sinh mà cô thường tới. Cô theo bản năng giơ tay xem đồng hồ, lúc này chắc là đã có bản ghi âm để nghe rồi?

Mở diễn đàn ra, quả nhiên có một bài viết, tên là: Tào Thư Lộ @ đài phát thanh tiếng Trung tại New York 0613.

0613 là ngày hôm qua, mà Tào Thư Lộ —— Thế Vân nhấp chuột vào đường link, một giọng nói quen thuộc truyền đến —— đó là, người dẫn Chương trình radio trước kia mà “người nào đó” hồi trước thích nhất.

“Xin chào mọi người, đây là Thư Lộ tại New York mang đến tiết mục cho các vị, tuần này đã xảy ra những chuyện thú vị nào nhỉ? Chúng ta hãy cùng nhau lắng nghe...”

Thêm Bình Luận