Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm) Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới. Nhưng của bạn không giốn …
Xem Thêm

Đó là lời xin lỗi mà cô đã nợ anh ta từ rất lâu rất lâu trước kia.

“Nhất thiết đừng nói xin lỗi với anh ta.” Âm thanh của Viên Tổ Vân bỗng nhiên lạnh lùng truyền đến từ trên đỉnh đầu cô.

“?”

“Anh ta là một người có lòng tự trọng rất cao, từ chối anh ta tốt nhất là không làm gì cả, chỉ cần lắc đầu là được. Người như thế thứ ghét nhất không phải là bị từ chối, mà là sự thương hại của người khác.”

Thế Vân đóng cửa lại, vừa định thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh, vừa nói: “Tôi từ chối anh ấy hay không chẳng có liên quan gì đến anh.”

“Sao lại không liên quan đến tôi?” Anh giữ chặt cô, ép cô đến góc tường phía sau cửa.

“…” Cô sợ hãi mở to mắt, không dám lên tiếng.

“Em không phải đang theo đuổi tôi sao?” Lúc anh nói chuyện, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.

“?”

“Lúc ở trong bệnh viện, em đã thừa nhận với y tá rồi mà, tưởng rằng tôi không nghe được ư?” Anh mỉm cười, nháy mắt.

Thế Vân trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Viên Tổ Vân, tôi thật hối hận, tại sao lại giúp anh tránh tai họa này, tôi nên cho anh bị bỏng chết!”

Anh vẫn mỉm cười, nhún vai: “Cái này gọi là ‘độc nhất là lòng dạ đàn bà’ sao?”

Nói xong, không đợi cô phản bác, anh đã xoay người đi vào phòng bếp rửa chén.

Cả kỳ nghỉ Quốc Khánh, Thế Vân đều ở trong nhà, Tử Mặc mấy hôm trước đã cùng Hạng Tự ra ngoài du lịch, mẹ cùng bà ngoại về quê, ngay cả Tưởng Bách Liệt cũng lùi lại cuộc hẹn trước với cô, nói là có bạn từ Đài Loan đến Thượng Hải chơi, về phần Thạch Thụ Thần… Cô vẫn không thể lấy dũng khí đi tìm anh ta.

Vì thế kỳ nghỉ dài hạn vốn vui vẻ, nhưng Thế Vân lại rầu rĩ không vui. Hơn nữa, sau ngày hôm kia ngay cả tên Viên Tổ Vân xấu xa cũng biến mất.

Oh! Cô gõ đầu mình, vì sao lại nhớ tới Viên Tổ Vân chứ?!

Ngày nghỉ cuối cùng, cô một mình đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói trên cơ bản đã không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải thoa thuốc mỡ hàng ngày.

Trở về dưới lầu khu chung cư, Thế Vân quyết định đến cửa hàng tiện lợi mua chút mì ăn liền và đồ ăn vặt, ngày Tháng ở một mình, e rằng đây là những thứ cần thiết.

Vừa vào trong cửa hàng, có người chào hỏi cô, cô nhìn kỹ, lại là Hạng Phong.

“Chào anh.” Cô mỉm cười, đoán rằng anh tới tìm Hạng Tự.

“Em…sao vậy.” Hạng Phong chỉ cánh tay cô quấn băng gạc hơi mỏng.

“Bị phỏng thôi ạ.” Cô cười xấu hổ.

Anh không hỏi nguyên nhân, chỉ là gật đầu, rồi xách hai túi cà phê và bia đã trả tiền xong: “Vừa lúc, có đồ cho em.”

“?”

Thế Vân đi theo anh đến bên cạnh một chiếc xe việt dã đậu trước cửa hàng, cô nhớ tới vụ tai nạn xe cộ vào hai Tháng trước, bèn hỏi: “Xe sửa xong rồi ư?”

Hạng Phong cười khổ gật đầu: “Em cũng biết chuyện điên rồ của hai đứa kia sao?”

“E là lúc ấy em cũng điên rồ với bọn họ, mặc dù là do em bị ép buộc.”

Hạng Phong mở cốp xe, đem đồ vừa mua bỏ vào trong, sau đó cầm mấy quyển sách đưa tới trước mặt cô: “Loại sách ‘sắc bén’ mà em cần đây.”

“À…” Thế Vân ngơ ngác nhìn anh, không ngờ anh vẫn còn nhớ, bỗng nhiên cô có chút xấu hổ ngượng ngùng.

“Anh chuẩn bị trong xe rất nhiều,” âm thanh nói chuyện của anh trong thân thiết mang theo chút trêu chọc, “Là để ứng phó với fan như em.”

Cô bật cười, anh thường xuyên có thể làm tiêu tan xấu hổ của người khác dễ vậy ư?

“Hạng đại ca,” cô gọi anh như thế, là bởi vì anh thật sự giống một người anh cả cơ trí, “Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”

“Nếu em thích, có thể. Nhưng anh luôn có ảo giác mình là nam chính trong loại sách võ thuật.”

Thế Vân không để tâm hỏi tiếp: “Tại sao lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em, anh đủ khẳng định chúng ta không phải là tuýp người của đối phương chứ?”

Cô chỉ là…muốn biết đáp án thôi.

“Bởi vì, có lẽ chúng ta tán thưởng tính cách của đối phương, nhưng không thể nào hấp dẫn lẫn nhau,” anh dừng một chút, không chờ cô hỏi tiếp, “Hấp dẫn là một vấn đề rất phức tạp, nhưng nói đơn giản, chính là chúng ta không có loại khát vọng bức thiết muốn biết đối phương là loại người thế nào, hoặc nói thông thường một chút, đó là một loại hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ của một người đối với một người khác —— nhưng anh cảm thấy giữa chúng ta không có loại hiếu kỳ này, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Thế Vân có cảm giác dở khóc dở cười bại trận: “Nhưng em cũng có lòng hiếu kỳ đối với anh mà…”

“Thế ư,” anh cười rộ lên, vẫn rất thân thiết, “Lòng hiếu kỳ của em dựa vào anh là nhà văn tiểu thuyết trinh thám, nói cách khác, em cảm thấy tò mò về cuộc sống của nhà văn tiểu thuyết trinh thám thôi, nếu anh không phải thì sao, anh chỉ là một viên chức bình thường, em còn cảm thấy tò mò về anh không?”

Thế Vân nghĩ nghĩ, rốt cuộc đầu hàng lắc đầu.

“Em gái à, anh là một người đàn ông đáng sợ, tốt nhất đừng nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với anh.” Anh ra vẻ là một người đàn ông tốt, nhưng lời nói lại là của người đàn ông xấu xa.

Cô chỉ đành bật cười đồng ý: “Vậy được rồi.”

Có lẽ đôi khi tựa như lời Hạng Phong, có phải là tuýp người của nhau hay không, liếc mắt một cái có thể định thắng bại ngay.

“Anh đến tìm Hạng Tự sao?” Cô hỏi.

Hạng Phong gật đầu, nhìn đồng hồ: “Xem như là thế, nhưng hai đứa muộn quá, bây giờ anh có việc phải đi.”

“Vậy…tạm biệt.”

Thế Vân nhìn người đàn ông thú vị này lên xe, anh hạ cửa kính xe, vẫy tay mỉm cười nói tạm biệt.

Nếu, chỉ là nếu, trái tim cô trống rỗng, thế thì có thể cảm thấy hứng thú với Hạng Phong không? Không phải là loại hứng thú của độc giả đối với tác giả, mà là một người phụ nữ đối với một người đàn ông.

Có lẽ vậy, biết đâu đều có thể, chẳng qua đôi khi trên thế giới này, không hề có có lẽ.

Ngày đầu tiên làm việc sau kỳ nghỉ dài hạn, Thế Vân dậy sớm hơn bình thường 15 phút, nhưng vì kẹt xe suýt nữa là đến muộn. Trên đường từ bàn tiếp tân đi vào văn phòng, cô cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang theo chút kính nể, Carol từ xa nhìn thấy cô liền kêu to: “Sự tích anh dũng cứu chủ của cô đã truyền khắp nơi, vết thương lành rồi chứ, tôi đã hỏi phòng nhân sự, có thể được tính tai nạn lao động.”

Thế Vân cười khổ một chút, cô đã trở thành nhân vật anh hùng, nhưng mọi người không biết, cô không phải thật sự có lòng tốt đi cứu Viên Tổ Vân, chỉ là không muốn bởi vì trò đùa dai của mình mà hại anh thôi.

Các đồng nghiệp trong bộ môn dù có quen hay không đều chủ động chào hỏi cô, có lẽ đây là đãi ngộ dành cho nhân vật trọng tâm chủ đề, nhưng cô không phân biệt rõ ràng việc trở thành nhân vật trọng tâm chủ đề là may mắn…hay là bất hạnh?

Nhưng sáng hôm nay Viên Tổ Vân không vào công ty, cũng không gọi điện bàn giao với cô, như là bốc hơi khỏi nhân gian rồi, vì thế đến giờ ăn trưa, Thế Vân hẹn đi ăn cùng Carol.

“Này,” Carol vừa gặm đùi gà vừa nói, “Thật không ngờ bình thường cô im hơi lặng tiếng, ngược lại rất dũng cảm.”

Thế Vân cười hai tiếng gượng gạo, không muốn giải thích nhiều.

“Chỗ bị thương còn đau không?”

“Không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng đâu.” Thế Vân mặc áo sơ mi tay trắng, áo khoác choàng lên vai, băng gạc gì đó đã được cô tháo ra rồi, chỉ là chỗ bị bỏng phải thoa thuốc mỗi ngày.

“haiz…nhưng thật đúng là không thể tưởng tượng đó…” Carol vô cùng cảm khái nói.

“?” Thế Vân nhíu mày, không biết vì sao Carol muốn nói vậy, không phải là giúp Viên Tổ Vân chắn tách nước thôi sao, đâu đến nỗi như vậy.

“Này,” Carol chợt sáp lại gần, sắc mặt thần bí, “Cô rốt cuộc thích quản lý Viên điểm nào nhất, lần trước gặp cô trong thang máy, cô còn nói anh ta rất hung dữ mà.”

“Hả?” Cô mở to mắt, cảm thấy hình như mình và Carol không ở cùng một thế giới.

Thêm Bình Luận