Chương 44

Hinh Vũ nghĩ, nào có nghiêm trọng như vậy? Nhưng nhìn anh khẩn trương vì mình, trong lòng rất cảm động. Giọng nói của anh đặc biệt ấm áp lại nghiêm túc. Thật chết người.

Cô nhìn vào mắt anh lần nữa, nói lời cảm ơn. Sau đó một tay cầm đèn hoa nhỏ, một tay cầm thuốc, rời đi.

Mạnh Phi nhìn bóng lưng cô, thở phào một cái.

Thứ tình cảm này thật là khó hiểu. Không nghĩ đến mình sẽ động lòng với một cô gái, động lòng hết lần này đến lần khác. Ở trường nhiều con gái như vậy, cũng biết cô là cô gái Thượng Đông thích, nhưng anh vẫn thích cô. Anh chỉ thích cô. Anh biết làm thế nào? Anh cũng là người. Hiện tại, điều duy nhất anh có thể làm, là lặng lẽ thích cô. Vĩnh viễn không cho ai biết rõ.

Mấy ngày cuối tuần sau, Mạnh Phi đi khắp nơi tìm dầu gội đầu hương táo.

Phía Tây khu ký túc xá có quầy bán tạp phẩm, bán một ít đồ dùng cá nhân. Nhưng họ không có bán dầu gội đầu hương táo. Cửa hàng Dụ Gia Sơn trong trường học cũng không có. Cửa hàng Trung Nam ở cửa ra vào thứ tư cũng không có. Hán Khẩu tới Võ Quảng, Tân thế giới, Hán Thương các loại cửa hàng lớn đều không có...

Trước đây, anh nghĩ cần cái gì, gọi điện thoại, sẽ có người đưa đến ký túc xá. Nhưng, anh không muốn cho ai biết loại dầu gội đầu này. Cuối tuần anh tự mình đi tìm. Từ nơi này đến nơi khác, nhưng vẫn không thể tìm được. Chẳng lẽ không phải cô mua ở Vũ Hán hay sao?

Anh một mực không từ bỏ tìm kiếm. Mãi về sau, dầu gội đầu mùi hương này mới được anh tìm thấy. Trước đấy, anh luôn luôn mua táo xanh. Mỗi lần mấy quả. Lúc trong phòng ngủ không có ai, nhắm mắt lại, hít vào thật sâu, thoáng ngửi thấy. Là mùi hương của cô.

Anh vẫn không tin anh lại làm những chuyện này. Anh đã từng hỏi mình, mày có bị thần kinh không? Có một thời gian ngắn, anh ngừng không tìm dầu gội đầu hương táo xanh, không mua táo xanh, thậm chí đem tất cả táo xanh ném toàn bộ vào thùng rác... Thế nhưng mà, cuối cùng, anh không có cách nào dừng lại...

Anh bắt đầu sợ hãi. Cho tới bây giờ tính cách anh ôn hòa, có ý chí kiên định. Năng lực kiềm chế của anh thời gian qua luôn mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, anh bị làm sao rồi? Lần đầu tiên trong đời, anh không thể khống chế chính mình.

Cũng may, đây là chuyện của anh. Cùng bất kỳ ai, kể cả cô, không liên quan. Anh vĩnh viễn sẽ không để cho bất kỳ ai, kể cả cô, biết được.

Chẳng qua là, sau này, không thể tái phạm sai lầm như ở lần đố đèn kia. Phải tránh xa một chút, xa một chút...

Lần đầu tiên, Mạnh Phi đối với lòng tin của mình bắt đầu dao động.



Mùa xuân hàng năm, đại học H có cuộc thi đấu bóng đá. Thượng Đông ở trong đội, nhiệt tình mời Hinh Vũ đến xem thi đấu mấy lần. Đến lần thứ ba, Hinh Vũ từ chối nữa cũng không được, nên đồng ý nếu khoa kiến trúc vào trận chung kết khu Tây, cô sẽ đi xem.

Qua hai tuần, Thượng Đông lại đến tìm cô, “Vào thứ tư khoa chúng ta và khoa máy tính sẽ đá trận chung kết ở khu Tây. Em đi xem được không?

Đương nhiên được. Cho tới bây giờ cô nói luôn giữ lời.

Thượng Đông mở cờ trong bụng. Cuối cùng cô cũng đồng ý đến xem anh ta đá bóng. Mỗi trận đấu, fan nữ của anh ta không ít. Nhưng, anh ta chỉ muốn cô đến xem anh ta thi đấu. Vẫn luôn mong đợi.

Kỳ nghỉ đông ở nhà, có người tặng nước tự nhiên nguyên chất Na-uy cho nhà Hinh Vũ. Nghe nói nguồn gốc nước này được lấy từ vùng đất sạch phía Nam ở Na Uy, không ô nhiễm, là nước tinh khiết nhất thế giới.

Bình đựng nước hình trụ, được thiết kế đơn giản đẹp mắt, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Một bình nước, tinh khiết sang trọng từ trong ra ngoài. Nhìn nó, Hinh Vũ liền nhớ đến Mạnh Phi, người đàn ông trong trẻo cao sang kia. Qua kỳ nghỉ đông, từ Quảng Châu về trường cô mang theo hai bình nước tự nhiên nguyên chất.

Mấy tuần này, tất cả mọi người đều bận rộn. Thêm nữa Thượng Đông có trận đấu bóng đá, nên phòng ngủ hữu nghị ngừng tất cả hoạt động. Hinh Vũ không được nhìn thấy Mạnh Phi, nhớ vô cùng.

Thời gian thực sự là kì lạ, đặc biệt là đối với cô. Một ngày một đêm vẽ tranh qua thật nhanh. Nhớ anh thì từng giây từng phút trôi qua quá chậm.

Ngày đó đi đến sân thể dục, Hinh Vũ đem nước tự nhiên nguyên chất bỏ vào trong túi. Cô hy vọng Mạnh Phi cũng đến xem đá bóng ngày hôm nay. Hy vọng có cơ hội chia sẻ cùng anh.

Lúc này đây, hàng ngày Mạnh Phi đều nhớ Hinh Vũ. Nỗi nhớ ùa tới, không cách nào ngăn lại. Tuần trước nghe Thượng Đông nói cô sẽ đi xem trận chung kết bóng đá, anh cũng muốn đi, tuy anh chưa bao giờ đi đến sân thể dục.

Trong một tuần này, do dự đấu tranh. Muốn kiềm chế, không nên đi. Cuối cùng nhớ đến không thể chịu được, hay là cứ đi đi.

Anh an ủi bản thân, mình chỉ đứng từ xa nhìn cô một chút, sẽ không nói chuyện với cô. Hơn nữa, đây là chuyện lớn của khoa, Thượng Đông là bạn thân nhất của mình. Mình nên cố gắng đi, là nên đi.