Chương 43

Hai người hơi tách ra một chút, tự điều chỉnh lại cảm xúc.

Đột nhiên gió lại bắt đầu nổi lên, trên đường cái cát bay đá chạy. Hai người thấy, đều cau lông mày.

Tay phải Mạnh Phi cầm lấy gậy Hinh Vũ đưa tới, tay trái một lần nữa lại nắm lấy tay phải của cô, "Em nhắm mắt lại. Chúng ta đón taxi đi về". Giọng nói của anh cương quyết, chân thật đáng tin.

Hinh Vũ không nói gì. Thật ra mắt vẫn còn hơi khó chịu, lại còn sợ ánh sáng. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để anh nắm tay. Hít vào thật sâu, nghĩ đến việc vừa xảy ra, tim vẫn còn đập dữ dội.

Mạnh Phi nắm tay cô. Cảm giác ấm áp lại kỳ diệu, dường như có một dòng nước ấm chảy qua khắp cơ thể cô, khoan khoái dễ chịu, nói không nên lời.

Lần thứ hai nắm lấy tay cô, tim Mạnh Phi lần nữa run rẩy. Chính anh cũng kinh ngạc với hành động vừa rồi của mình. Thấy gió lại nổi lên, lo lắng cát lại bay vào mắt cô, anh rõ ràng không chút suy nghĩ, nắm tay cô, ra lệnh cô nhắm mắt lại. Khi nào mà anh đã làm ra loại chuyện này? Lúc nào mà anh dùng giọng điệu này nói chuyện? Thật khó hiểu, anh làm sao vậy?

Trong lúc chờ xe đến, xung quanh đông nghịt, âm thanh ồn ào, trong lòng Hinh Vũ lại yên bình. Bởi vì tay được Mạnh Phi nắm rất chặt.

Mạnh Phi vẫy gọi xe. Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh bọn họ. Mạnh Phi mở cửa xe, đỡ cô lên xe, vô cùng dịu dàng. Động tác rất nhẹ, khiến cho cô cảm thấy thoải mái.

Khi hai người ngồi trên xe, tay mới buông ra.

"Có còn đau không?" Âm thanh của anh thật dễ nghe, giọng nói của anh thật muốn lấy mạng cô.

"Một chút"

"Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ tốt hơn"

Hinh Vũ gật đầu từ từ nhắm hai mắt lại. Cô có thể cảm giác được, anh đang nhìn cô, vẻ mặt thương yêu, giống như vừa rồi cô nhìn thấy.

Đáy lòng cô đột nhiên xúc động, rất muốn giang hai tay ôm anh một lát. Nói cho anh biết trong lòng cô yêu mến anh. Đương nhiên, cô biết rõ cô không thể làm như vậy.

Không gian bên trong taxi rất nhỏ, hai người rất gần nhau. Mạnh Phi có thể ngửi được mùi thơm trên tóc Hinh Vũ. Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít vào, là mùi thơm của táo xanh. Đáy lòng Mạnh Phi đột nhiên dâng lên cảm giác hưng phấn cùng khát vọng. Chưa bao giờ có một loại hưng phấn và khát vọng như thế. Anh khát vọng được vùi đầu vào tóc cô, hít vào thật sâu. Hô hấp của anh hơi dồn dập. Anh mấp máy môi.

Trong xe rất yên tĩnh.

Giờ phút này, Mạnh Phi phát hiện, anh khát vọng ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt. Anh bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Nhất định là vì khoảng cách quá gần, bị mùi hương táo xanh mê hoặc. Anh thu lại tâm trạng.

Trên đường trở về, cứ cách vài phút, anh lại hỏi Hinh Vũ:"Cảm thấy như thế nào? Đỡ chưa?"

Trong lòng Hinh Vũ yên bình ấm áp. Mỗi lần đều nghiêm túc gật đầu. Tốt hơn nhiều rồi.

Khi về tới trường, cửa chưa mở rộng, taxi không thể đi vào sân trường. Hai người xuống xe ở trước của phía Nam.

Hinh Vũ nhìn động tác Mạnh Phi xuống xe chậm chạp, đi đường cũng khó khăn, trong lòng âm ỉ đau.

Vào cửa phía Nam, đi không xa là một cái tượng lớn. Dưới tượng có vườn hoa, bàn và ghế dài.

Hinh Vũ hỏi:"Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, được không?"

Mạnh Phi nhìn cô. Vẻ mặt cô dửng dưng, trong mắt lại tràn ngập âu lo, khiến cho lòng anh ấm áp. Cô gái dịu dàng quan tâm biết bao.

Anh không kiên trì nữa, nhẹ giọng trả lời:"Được". Anh thật sự cần nghỉ ngơi một lúc mới có thể đi về ký túc xá.

Hai người ngồi xuống ghế dài. Hinh Vũ hỏi anh mấy vấn đề về kỹ năng vẽ bằng bút máy, và lại nói cho anh biết các loại hoa trong vườn hoa trước mặt.

Mạnh Phi vừa nói chuyện với cô, vừa nhẹ nhàng xoa chân. Trong lòng không biết làm sao nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ. Anh nghĩ nhất định là vì gương mặt sáng bừng cùng đôi mắt trong veo của cô?

Hai người ngồi hơn 10 phút, Mạnh Phi cảm thấy khá hơn, liền chống gậy đứng lên, "Chúng ta đi thôi"

"Được"

Bọn họ chậm rãi đi đến khu ký túc xá phía Tây. Ở ngã tư đường, Hinh Vũ lắc lắc đèn hoa nhỏ trong tay, nói với Mạnh Phi:"Cảm ơn anh. Hẹn gặp lại".

"Em chờ anh, anh đi vào phòng lấy cho em lọ thuốc nhỏ mắt".

"Không cần đâu, em có".

"Loại này được nhập khẩu, nghe nói rất hiệu quả".

"Không cần đâu". Hinh Vũ không muốn nói của em cũng là hàng nhập khẩu.

"Em chờ anh, anh quay lại ngay". Không đợi Hinh Vũ trả lời, Mạnh phi xoay người rời đi, giống như sợ cô cự tuyệt.

Từ trước đến giờ anh luôn bình tĩnh, lần này lại đi rất gấp. Khi cuống lên, liền nhìn thấy chân khập khiễng. Không phải rất nghiêm trọng, nhưng chân khập khiễng hết sức rõ ràng.

Trong lòng Hinh Vũ đột nhiên nhức buốt. Cô đứng yên chờ anh.

Qua mấy phút, Mạnh Phi quay lại, xem chừng vẫn vội vàng, thân thể hơi đung đưa.

Anh đưa cho cô thuốc nhỏ mắt, "Bây giờ về nhỏ một lần, buổi tối trước khi ngủ lại nhỏ thêm một lần nữa. Nếu sáng mai vẫn còn đỏ, thì phải đi bệnh viện"