Chương 45

Trên đường đến sân thể dục, gặp phải Thu Hồng đang chuẩn bị đi tòa Tây lầu năm tự học. Nhìn thấy anh, cô dường như hết sức vui vẻ, nói vừa lúc có mấy vấn đề về phác họa muốn hỏi anh.

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới sân thể dục. Vấn đề Thu Hồng hỏi còn chưa xong, vì thế nói em và anh cùng nhau xem đá bóng một chút.

Có mấy ghế băng dài trong góc sân thể dục. Bọn họ cùng đi qua ngồi xuống.

Thu Hồng hỏi tiếp vấn đề của cô. Mạnh Phi kiên trì trả lời. Thỉnh thoảng giả vờ xem đá bóng, rồi nhìn Hinh Vũ ở cách đó không xa.

Cô mặc áo màu xanh nhạt cùng quần dài. Yên lặng đứng đó xem đá bóng. Thân thể dường như không chút nhúc nhích.

Trông thấy cô, lòng Mạnh Phi liền ấm áp mềm mại.

Trên trận đấu, hai khoa thực lực ngang nhau, thi đấu rất tích cực.

Thượng Đông dáng người cao lớn, vô cùng chói mắt. Trên người mặc áo ba lỗ và quần đùi, mồ hôi ướt đẫm, dính trên cơ thể, động tác hoàn mỹ lộ ra — dáng người tam giác từ ngực đến thắt lưng, cơ bắp cân xứng rắn chắc, l*иg ngực săn chắc. Tóc anh bị mồ hôi làm ướt đẫm, mồ hôi trong suốt theo khuôn mặt chảy xuống cổ. Ánh mặt trời chiếu xuống làn da màu lúa mạch giống như phát ra ánh sáng. Thật khỏe mạnh và đẹp mắt. Kỹ năng dẫn bóng của anh và năng lực đột phá mạnh mẽ, càng lộ ra sự nổi bật. Ngoài sân liên tục có nữ sinh vỗ tay cổ vũ cho anh.

Thu Hồng cũng chú ý tới, nói: “Thượng Đông rất được các cô gái hâm mộ.”

Mạnh Phi gật đầu đồng ý, “Đúng,” vẫn luôn như thế. Anh nhìn Hinh Vũ cách đó không xa, cô cũng thích chứ?

“Lần trước cảm ơn anh.” Lúc tình cờ gặp ở cửa ra vào thứ tư, Thu Hồng vẫn chưa có cơ hội tự mình cảm ơn Mạnh Phi.

“Không cần cảm ơn. Gần đây vẽ chân dung thế nào?”

“Rất tốt.” Bình thường cũng gặp những khách hàng khó đối phó. Có điều, không cần thiết nói ra.

“Em luôn tự mình kiếm tiền?”

“Ừ.”

“Không muốn dựa vào cha mẹ?”

Thu Hồng rất bình thản, “Cha mẹ mất, lúc em còn rất nhỏ.”

Mạnh Phi sững sờ, “Trong nhà còn ai không?”

“Chỉ có bà nội.”

Mạnh Phi trầm mặc một lát, đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Lúc nhỏ rất vất vả phải không?”

Chưa ai từng hỏi cô như vậy, hơn nữa giọng nói anh nhẹ nhàng, thoáng cái vành mắt Thu Hông đỏ lên.

Mạnh Phi cảm thấy trong lòng xúc động. Cô gái này, mặt ngoài kiên cường nhưng kỳ thật yếu ớt. Từ nhỏ bố mẹ đều mất, tự mình cố gắng kiếm tiên sinh hoạt học phí, còn không muốn bạn bè biết, có thể thấy được tự mình cố gắng rất nhiều.

Thấy Thu Hồng không nói lời nào, anh hỏi tiếp, “Có mệt hay không?”

Mười mấy năm qua, chưa từng có ai thật tình hỏi cô có khổ hay không, có mệt hay không. Bà nội cũng chưa từng. Mắt Thu Hồng đỏ lên mờ dần.

Mạnh Phi nhẹ nhàng nói: “Nếu như sau này có chuyện gì cần giúp, nói một tiếng.”

Thu Hồng không gật đầu cũng không lắc đầu. Đây là lần đầu tiên có người sẵn sàng giúp, không có điều kiện gì. Cô kinh ngạc.

Mạnh Phi nhớ đến lần trước, nói thêm một câu, “Anh sẽ không nói cho ai biết.”

Còn chu đáo như vậy. Thu Hồng rất cảm động, một lúc sau mới mở miệng, “Cảm ơn.”

“Em rất kiên cường.” Bản tính Mạnh Phi vốn đơn thuần lương thiện, bởi vì tàn tật, đặc biệt mềm lòng đối với người yếu đuối, có một phần kính trọng đối với người kiên cường.

Trong lòng Thu Hồng như có dòng nước ấm áp chảy qua. Cô muốn nói anh cũng thế, nhưng cổ họng như bị nghẹn, nhất thời nói không ra lời.

Người đàn ông này, mặc dù tàn tật, nhưng là người vô cùng tốt. Trình độ kiến thức cao, khí chất tác phong không ai bằng. Quan trọng nhất là, anh thật sự quan tâm cô. Nhìn thấy quá nhiều kiểu đối xử lạnh nhạt, Thu Hồng biết rõ, có người bạn thân thật tâm đối với mình là quan trọng cỡ nào. Cô rất vui, cô nguyện ý làm bạn anh.

Hinh Vũ thấy Mạnh Phi và Thu Hồng cùng đến sân thể dục. Cô rât ngạc nhiên, nhưng không suy nghĩ nhiều.

Sau đó nhìn bọn họ vai kề vai ngồi xuống.

Trên sân bóng hai khoa thực lực tương đương, thời gian và địa điểm khống chế bóng dường như chia đều cho nhau. Cho nên cô thỉnh thoảng có thể cùng lúc nhìn theo bóng và nhìn về phía họ.

Bọn họ ngồi rất gần, và luôn thì thầm với nhau. Trên mặt anh hiện rõ quan tâm và thương tiếc.

Đột nhiên Hinh Vũ nhớ đến, hai người họ là đồng hương Tứ Xuyên. Lần trước đi uống canh gà, hầu hết thời gian họ ở cùng nhau, cũng như trên đường đến quảng trường Hoàng Hạc Lâu… Đồng hương ở trường đại học thường tụ tập thân thiết, họ hẳn là quan hệ không tệ. Trong lòng Hinh Vũ hơi chua xót.

Đột nhiên trên sân có tiếng la hét. Tập trung nhìn lại, mọi người đang cổ vũ cho Thượng Đông.

Chỉ thấy trái bóng dưới chân anh, tránh trái tránh phải, qua ba đối thủ, cách lưới hai ba mét quyết đoán nâng chân lên đá. Tư thế đẹp, phong độ.

Trái bóng bay theo một độ cong đẹp mắt trên không trung, cuối cùng rơi vào lưới. Thoáng chốc, trên sân dưới sân đồng loạt vang lên tiếng la hét.