Chương 40

Trên quảng trường, lầu dưới treo đầy đèn hoa năm màu. Các loại hình dáng: tròn, vuông, hình trụ, hình đa giác, ngọn đèn tinh xảo xinh xắn. Dưới mỗi chụp đèn có nút thắt buộc câu đố, để cho người đoán rút xuống.

Mọi người xem quy tắc chơi đố đèn ở ngoài cửa. Thì ra, nơi diễn ra đố đèn dựa theo độ khó, chia làm nhiều cấp độ - từ câu đố tú tài, câu đố cử nhân, câu đố tiến sĩ, câu đố thám hoa, câu đố bảng nhãn, tiến dần đến câu đố trạng nguyên. Mỗi một cấp ở bên trong lại được chia theo các loại : đố chữ, đố vật, đố danh nhân, đố địa danh, đố thành ngữ, đố thơ họa. Mỗi một cấp đoán đúng ba câu đố đèn là có thể lĩnh thưởng. Các giải thưởng nhỏ để trên bàn ở lối vào lĩnh thưởng có bút máy, bút bi, sổ ghi chép.

Quảng trường bố trí thi đố đèn được thiết kế từ dễ đến khó. Mọi người đi vào, bắt đầu đoán từ "câu đố tú tài". Quy định mỗi một cấp phải đoán đúng 3 loại khác nhau mới có thể tiến vào cấp tiếp theo.

Nhược Thanh nhìn câu đố chữ thứ nhất. Câu đố "Nhất điểm nhất điểm đại, nhân nhân đô hữu tha." Cô nghĩ nửa ngày, nghĩ không ra, giữ chặt Triết Bình.

Triết Bình nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ ra. Hai người hơi xấu hổ. Đây chính là cấp dễ nhất "câu đố tú tài". Triết Bình kéo Văn Kiệt.

Văn Kiệt vừa nhìn câu đố liền nở nụ cười, "Đây là câu đố học sinh tiểu học. Cái này mà cậu còn đoán không ra, vậy là trà trộn vào đại học hay sao?"

Triết Bình cùng Nhược Thanh có chút xấu hổ

Văn Kiệt gõ một cái vào đầu Triết Bình,"Vẫn chưa biết sao?"

Triết Bình vẻ mặt nghi ngờ lắc đầu.

"Ôi," Văn Kiệt thở dài, lại dùng ngón tay điểm trên đầu cậu ta nói:"Đây là cái gì?"

Câu đố này, đoán ra đáp án liền đơn giản. Triết Bình và Nhược Thanh bừng tỉnh hiểu ra. Thực sự, "Nhất điểm nhất điểm đại", không phải là chữ "Đầu" sao. ( đại "大"---> đầu "头")

Bọn họ vừa đoán vừa thảo luận, càng ngày càng hiểu được quy tắc giải đố, cũng dần dần tìm được hứng thú, đoán bắt đầu càng thêm trôi chảy.

Ở khu vực "Câu đố cử nhân", mọi người đoán được hết sức phấn khởi.

Một lát, Giai Tuệ gọi Hinh Vũ,"Cậu đến đoán cái này, "Giới trụ chi sĩ ( câu hỏi về địa danh )" ". Hinh Vũ hiểu ý cười.

Trong chốc lát, Hinh Vũ gọi Nhược Thanh, "Câu này cậu tới đoán, "Kim ô tây trụy bạch đầu khán ( câu hỏi về địa danh )" ". Nhược Thanh suy nghĩ một chút, cũng đoán ra.

Hai người nhìn nhau cười cười. Cố hương, cố hương đáng yêu.

Mọi người chầm chậm đi về phía trước.

Khi ở khu "Câu đố tiến sĩ", bọn họ cùng nhau cười đoán thành ngữ. Quyết định mỗi người tùy ý chọn lựa một chiếc l*иg đèn, tất cả đều đoán được, đi tới một cấp nữa.

Mọi người xem câu đố trên đèn:

"Ngoan". Nhược Thanh nói trước tiên, thừa lúc mọi người chưa sẵn sàng.

"Bốn". Thu Hồng nói tiếp, muốn ngừng mà không được.

"Yêu thích du lịch". Triết Bình nói, mừng rỡ.

"Tiểu Bạch lớn lên rất giống anh nó". Thượng Đông trả lời câu đố, rõ ràng chính xác.

"Châu Á". Giai Tuệ nói, miệng khó khăn trả lời.

"Gửi thư xa không được". Hinh Vũ nói, không thể tin nổi.

Mọi người hoàn thành dễ dàng, cười toe toét.

Văn Kiệt chọn tiếp một l*иg đèn, câu đố "Quyển sách thứ mười một". Không nghĩ tới, mọi người đoán mãi không ra.

Bảy miệng tám lưỡi thảo luận mãi. Vẫn chưa được. Muốn bỏ cuộc nhưng lại không cam lòng. Những "Thiên chi kiêu tử * " này, trước nay tự cho mình là giỏi, đâu chịu nhận thua dễ dàng?

Từ trường đến đây, trên đường đã có chút vất vả. Đến quảng trường, đi lại không ít. Chân đã bắt đầu đau. Khi anh kiên trì đoán hết "câu đố cử nhân", chân càng ngày càng đau đớn vô cùng. Mạnh Phi bất đắc dĩ, đi đến ngồi ở ghế ngay bên cạnh. Vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa bóp chân.

Mọi người vì "Quyển sách thứ mười một" mà giằng co hơn 10 phút, không muốn bỏ cuộc, lại không thể làm gì.

Hinh Vũ đi đến chỗ Mạnh Phi đang ngồi, "Anh có khỏe không?"

"Ừ". Mạnh Phi nhìn vẻ mặt ân cần của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh hỏi cô:" Đoán thế nào rồi?"

"Có một câu đố thành ngữ, mọi người đoán mãi mà vẫn chưa đoán ra".

"Câu đố là cái gì?"

"Là quyển sách thứ mười một"

Mạnh Phi trầm tư suy nghĩ hai giây, liền đem đáp án nói cho Hinh Vũ.

Không thể tưởng tượng nổi... Thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Hinh Vũ tươi cười rạng rỡ, liếc mắt nhìn Mạnh Phi, trong lòng bội phục anh sát đất.

Cái nhìn kia, làm cho lòng Mạnh Phi tràn đầy vui mừng.

Hinh Vũ quay lại, nói cho mọi người đáp án. Mọi người đều phản ứng giống y hệt cô lúc vừa rồi. Oa, không thể tưởng tượng nổi!

Khi đến "câu đố thám hoa", mọi người tiến công câu đố về thơ. Mạnh Phi trở về tham gia với bọn họ.

"Khoáng (thơ ngũ ngôn nhất cú đời Đường)". Mọi người suy nghĩ khổ sở, mãi đến khi Hinh Vũ nói ra đáp án "Sàng tiền minh nguyệt quang"(Đầu giường trăng sáng rạng).

"Đâu kiểm (thơ thất ngôn nhất cú đời Đường)". Suy nghĩ một chút, Thượng Đông đoán được trước, "Nhân diện bất tri hà xử khứ" (Gương mặt người xưa giờ không biết nơi nào).