Chương 41

"Ngốc trướng (thơ ngũ ngôn nhất cú đời Đường)". Vắt óc suy nghĩ, cuối cùng là Mạnh Phi trả lời, "Bất kiến hữu nhân hoàn" (Không thấy có người về).

Trên đùi sưng đau nhức buốt rất đau đớn. Vừa rồi tuy có nghỉ ngơi, nhưng đứng một lúc, rất nhanh đã không chịu nổi. Đoán xong câu đố thám hoa, Mạnh Phi không thể không ngồi xuống. Tay để trên đùi, gia tăng lực mát xa, nhưng vẫn càng ngày càng đau nhức.

Anh hơi hối hận, đáng lẽ không nên xúc động nhất thời, liều lĩnh đi đoán đố đèn. Anh tự hỏi bản thân, mày đang làm gì, mày cho rằng mày đang làm cái gì?

Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn xa xa nơi bọn họ đoán "câu đố Bảng nhãn". Hai lần nhìn thấy Hinh Vũ nhìn anh qua đám đông, dùng ánh mắt hỏi thăm:"Có khỏe không?"

Anh dùng ánh mắt trả lời:"Khá tốt". Rất rõ ràng, bọn họ tâm ý tương thông, có thể im lặng trao đổi. Tại sao có thể như vậy?

Mọi người thẳng một đường vượt qua khó khăn tiến lên, cuối cùng khi đến khu vực "Câu đố Trạng nguyên" thì đã bốn giờ.

Hinh Vũ không ngờ, phần thưởng "Câu đố Trạng nguyên" là l*иg đèn hoa nhỏ được chế tạo đặc biệt.

Chính là l*иg đèn kia, hình vuông, nhỏ hơn so với đèn l*иg bình thường, nhưng được chế tạo đặc biệt, xinh xắn tinh xảo hơn nhiều, là phần thưởng cao nhất của hoạt động đố đèn này.

Hinh Vũ nhìn chằm chằm vào đèn hoa nhỏ, hai mắt sáng lên. Nhìn hồi lâu, nhịn không được nói với Nhược Thanh đang đứng bên cạnh:"Cái đèn hoa nhỏ thật dễ thương". Phần thưởng văn phòng phẩm bọn họ đều không đi nhận. Thế nhưng mà, cô thích cái đèn hoa nhỏ, rất muốn có một cái.

Chẳng qua là, "Câu đố Trạng nguyên" quả nhiên danh bất hư truyền. Mọi người nghĩ hơn mười phút, vắt óc suy nghĩ, Hinh Vũ cũng đoán ra một câu.

5h30 Thượng Đông có việc ở hội sinh viên, mọi người cũng muốn đi về trường học ăn cơm chiều, nên đã nói từ trước là hơn 4h sẽ về. Rất nhanh bọn họ đã phải đi về.

Mạnh Phi ngồi ở chỗ kia, thấy ánh mắt Hinh Vũ nhìn chằm chằm vào cái đèn hoa nhỏ và nói gì đó cùng Nhược Thanh. Không lâu sau, lúc cô giải đố, lúc quay đầu lại liếc mắt nhìn cái đèn hoa. Mạnh Phi cầm gậy chống đứng dậy, cố nén đau đớn trên đùi, cố gắng hết sức đi vững vàng, tham gia với bọn họ.

Anh chọn ba đèn hoa nhỏ, ba câu đố, rất nhanh đã trả lời được hai câu:

"Tiền diện lai chích thuyền, đà thủ tại thượng biên, lai thì hạ tiểu vũ, tẩu hậu lộ dĩ can. (đoán vật)"

"Thiên vận nhân công lý bất cùng, hữu công vô vận dã nan phùng. Nhân hà trấn nhật phân phân loạn? Chích vi âm dương sổ bất đồng. (đoán vật)"

Nhưng đến câu thứ ba, "Nhất hoành nhị phiết tam thụ tứ điểm.(đoán chữ)" (một: nét ngang, hai: nét phẩy, ba: nét đứng, bốn: dấu chấm) nghĩ thế nào cũng không ra.

Đã đến giờ về, Trước khi đi Hinh Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn đèn hoa nhỏ lần cuối cùng, lưu luyến không rời mà vẫy tay từ biệt.

Mạnh Phi trông thấy, trong lòng vô cùng chán nản: nếu như vừa xong đứng dậy tham gia với bọn họ sớm hơn, có lẽ bây giờ đã đoán được câu thứ ba.

Mọi người từ quảng trường đi ra, cùng đi đến nhà ga.

Mạnh Phi đi chậm ở phía sau. Sau khi bị thương, chưa từng đi nhiều như vậy, đứng lâu như vậy, hiện tại chân đang đau vô cùng, đi lại hết sức khó khăn vất vả.

Dọc đường cố nén đau đớn, cố gắng suy nghĩ. Khi gần đến nhà ga, đột nhiên trong đầu lóe lên, thì ra là như vậy.

Anh đi lên gọi Thượng Đông,"Tớ nghĩ tớ đoán được câu thứ ba trong câu đố Trạng nguyên. Tớ đi thử một chút, các cậu về trước đi."

Hinh Vũ đứng bên cạnh Thượng Đông. Cô vừa rồi thấy thần sắc trên mặt Mạnh Phi có chút khổ sở, thời gian cau mày càng ngày càng nhiều, đi đường cũng không có vững vàng như bình thường, trong lòng đang lo lắng. Bây giờ nghe anh nói như vậy, không chút suy nghĩ, thốt ra:" Em đi với anh"

Mạnh Phi sững sờ.

Thượng Đông cũng thế.

Cứ như vậy hai ba giây, ba người đều im lặng.

Thượng Đông chỉ biết Hinh Vũ thích đố đèn, ban nãy chưa thỏa mãn. Tuy rất muốn cùng cô quay về trường học, nhưng dù sao cũng không nên ngăn cản, liền nói:"Được, đừng đi quá muộn".

Hinh Vũ cười gật đầu với Thượng Đông, lắc lắc tay, đi đến bên cạnh Mạnh Phi.

Mạnh Phi không nói gì, cùng cô quay lại quảng trường. Những người khác đi tới nhà ga.

Bọn họ trực tiếp đi đến khu lĩnh thưởng của "câu đố Trạng nguyên". Mạnh Phi nói ra đáp án ba câu đố --- bàn là, bàn tính và không ( chữ bất "不")

Ba đáp án đều đúng, thắng được đèn hoa nhỏ.

Anh nhận đèn hoa nhỏ từ nhân viên nghiệp vụ, lập tức quay người đưa cho Hinh Vũ,"Tặng cho em"

"Thật chứ?" Vẻ mặt Hinh Vũ thoáng kinh ngạc vui mừng.

Mạnh Phi gật đầu.

Hinh Vũ cười tươi như hoa. Cô thích đèn hoa nhỏ, anh tặng cho cô. Trong lòng tràn đầy hạnh phúc vui sướиɠ.

Nhìn xem, anh thích nhất nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng, nhàn nhạt mềm mại, hình dáng tươi cười này. Mạnh Phi cảm thấy đau nhức trên đùi có đáng gì. Đáng giá. Mọi thứ đều đáng giá.