Chương 15

Cuối tuần kia, Mạnh Phi đi ra từ cổng riêng. Cổng riêng ra vào là chỗ phồn hoa nhất Vũ Xương, giống như đường Hán Khẩu Giang Hán.

Anh đi hành lang triển lãm tranh một lát. Lại sang tiệm sách Tân Hoa mua tập tranh vẽ bản mới ra. Nhớ tới hôm trước Hinh Vũ hỏi Thượng Đông vấn đề không gian tưởng tượng, liền chọn lấy bản 《 ba đồ thị hình chiếu phân tích 》, còn có hai quyển hình lập thể, sách luyện tập ba đồ thị hình chiếu chuyển đổi.

Buổi tối tại phòng ngủ anh đem sách và sách luyện tập đưa cho Thượng Đông. Thượng Đông vô cùng phấn khởi,"Thật tốt quá, tớ thế nào lại không nghĩ ra, cảm ơn cậu, Mạnh Phi."

Mạnh Phi cười cười.

Thượng Đông hỏi:" Bao nhiêu tiền?"

Mạnh Phi nói:"Được rồi, không nhiều tiền đâu".

Thượng Đông biết rõ hoàn cảnh gia đình Mạnh Phi rất tốt. Chính anh ta cũng vậy. Hai người đều là người hào phóng tùy ý. Thượng Đông không khách sáo với Mạnh Phi. Dù sao về sau luôn có cơ hội báo đáp ân tình.

Ngày hôm sau, Thượng Đông đem sách cùng sách luyện tập đưa cho Hinh Vũ.

Hinh Vũ vô cùng cảm động, vội vàng lấy tiền ra trả. Thượng Đông không chịu cầm.

Hinh Vũ kiên trì:"Anh nhất định phải cầm đấy. Giúp em mua sách đã là trợ giúp rất lớn. Như thế nào lại để cho anh trả tiền?"

Thượng Đông lúc này mới phát hiện, anh ta không biết là hết bao nhiêu tiền. Đành nói cho cô biết:" Sách là Mạnh Phi mua đấy. Anh đưa cho cậu ấy tiền, cậu ấy không chịu cầm"

"À, em tự đưa cho anh ấy. Thật sự cảm ơn anh"

Hai ngày sau, Hinh Vũ nhìn thấy Mạnh Phi ở phòng học chuyên ngành số 3, liền đi vào trả tiền. Thượng Đông cũng ở đấy.

Trực tiếp đi đến trước bàn anh. Anh ngẩng đầu.

"Mạnh Phi, cảm ơn anh đã giúp em mua sách, em gửi anh tiền". Giá niêm yết tổng cộng là chín mươi sáu đồng, cô đưa cho anh 100 đồng.

"Không cần"

"Như vậy sao được? Sao có thể để anh trả tiền?"

"Không sao"

Thượng Đông đi tới, đứng bên cạnh hai người bọn họ, hướng về Hinh Vũ nói:"Như vậy, em mời bọn anh uống canh gà xem phim là được rồi"

Cửa trường học có nhà hàng bán canh gà bình nhỏ, rất được các học trò hoan nghênh. 5 đồng tiền 1 bình, mấy miếng thịt, mấy ngụm canh. Nhưng là bình gốm chân chính để trong lò nóng, canh rất ngon và rất thơm. Sinh viên đại học H, hưởng thụ nhất là đi ra cửa trường học uống canh gà bình nhỏ vào cuối tuần, sau đó đến rạp chiếu phim bên cạnh xem phim.

Hinh Vũ ngây ngẩn cả người. Uống canh gà, xem phim? Cùng bọn họ? Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ trường học bao toàn bộ rạp, còn chưa bao giờ cùng nam sinh cùng một chỗ xem phim.

“ Hai người chúng ta cùng phòng ngủ hữu nghị đi" Thượng Đông xem xét vẻ mặt của cô, lập tức nói thêm:"Thực ra, đây là một trong những truyền thống của đại học H"

Vậy sao? Hinh Vũ không tiện từ chối nữa đành nói tiếp:"Thứ bảy nhé. Em sẽ về nói cho mọi người ở phòng biết. Các anh cũng vậy nhé."

Sáng thứ bảy, Thượng Đông đã bắt đầu chuẩn bị. Buổi chiều cũng không chơi bóng, từ sớm đã đi tắm rửa sạch sẽ. Sau cơm chiều, trong phòng thay quần áo. Thay đi thay lại, bị mọi người cười cho.

Văn Kiệt nói: “Chúng tớ không đi, cậu đi cùng Nhậm Hinh Vũ đi.”

Thượng Đông đáp: “Cậu nghĩ tớ không nghĩ đến à? Vẫn chưa tới thời điểm đó mà!”

Mạnh Phi nói: “Ba người các cậu đi đi. Tớ không đi”

“Như vậy sao được? Sách là cậu mua, cô ấy muốn cảm ơn ý tốt của cậu. Anh em tốt à, giúp đỡ đi.”

Tất cả đành phải đi.

Tại cửa khu Tây 11, mọi người gặp nhau.

Bốn cô gái phòng 703 cùng nhau xuống nhà đi tới. Hinh Vũ liếc mắt nhìn Mạnh Phi. Nhìn thấy anh, trong lòng có chút vui mừng.

Anh mặc áo khoác màu vàng nhạt, quần dài màu đen. Cầm gậy chống, đứng ở nơi đó. Dáng vẻ cao quý, khí chất tao nhã. Đáy lòng Hinh Vũ không khỏi thầm kêu một tiếng.

Mọi người hỏi thăm nhau. Sau đó cùng đi chầm chậm đến cổng trường phía nam. Tự nhiên mà Thượng Đông đi cùng Hinh Vũ, Triết Bình với Nhược Thanh đi phía trước. Văn Kiệt và Giai Tuệ, Thu Hồng và Mạnh Phi theo phía sau. Mọi người vừa đi vừa tán gẫu.

Thượng Đông hỏi Hinh Vũ: “Gần đây thế nào?”

“Khá tốt”

“Bài tập nhiều không?”

“Dạ.”

“Đừng lo. Bọn anh lúc vừa nhập học, cũng bị bài tập làm cho tơi bời. Chỉ có điều sau đó từ từ dần quen. Nhớ rõ cố gắng là được rồi, không cần yêu cầu bản thân mình quá cao.”

Hinh Vũ gật đầu.

“Có vấn đề gì, cứ đến hỏi anh” Thượng Đông ngừng lại một chút rồi nói “Còn có Mạnh Phi, Triết Bình và Văn Kiệt.”

“Được. Cảm ơn.”

“Em cảm thấy đại học H thế nào?”

“Rất lớn. Rất đẹp.”

“Nghe nói trường chúng ta chiếm diện tích thứ hai cả nước, sau đại học Q.”

“Vậy ah?”

“Uhm. Hơn nữa trường chúng ta xanh hóa vượt 70%, biệt danh ‘đại học rừng rậm’.”

“Ồ” Hinh Vũ hết sức tự hào.

Dọc theo đường đi, Thượng Đông giới thiệu với Hinh Vũ khá nhiều về lịch sử và truyền thống của trường. Hinh Vũ nghe chăm chú.

Vừa ra khỏi cổng trường, Thượng Đông lặng lẽ từ bên phải chuyển sang bên trái Hinh Vũ. Thay cô chắn các xe chạy trên đường. Hinh Vũ không để ý. Xa xa, Mạnh Phi đi theo phía sau lại nhìn thấy. Anh cảm thấy kinh ngạc: hóa ra Thượng Đông còn có thể vừa cẩn thận vừa chăm sóc như thế.