Chương 16

Vào nhà hàng, Hinh Vũ đi mua phiếu, 8 phần canh gà “Em đi lấy. Mọi người cứ tìm chỗ ngồi trước đi.”

“Anh giúp em” Thượng Đông đuổi theo.

Đến chỗ lấy canh gà, mới biết được phải đợi. Hinh Vũ và Thượng Đông đứng bên cạnh bếp lò chính, Thượng Đông bắt đầu nói cho cô biết cách chế biến canh gà: “luộc gà với nước hầm heo nha đam trong nồi, sau đó dùng gừng, đường trắng, muối, rượu, gia vị xào chung, tiếp đó để vào nồi đất lớn với lửa mạnh hầm tới tám phần chín, lấy gà chia vào các bình đất nhỏ hình chữ U, cuối cùng đem nồi đất nhỏ vào trong bếp lò chính, dùng lửa nhỏ hầm nhừ. Như vậy mới hầm ra canh gà thịt mềm nhừ, nước dùng dầu thực vật vàng trong, thơm mát ngon miệng.”

Hinh Vũ vừa nghe Thượng Đông nói, vừa nhìn phía trước cách đó không xa. Triết Bình, Văn Kiệt bọn họ đã tìm được một bàn trống. Vài người lần lượt ngồi xuống. Mạnh Phi và Thu Hồng vừa mới đi vào.

Hinh Vũ phát hiện, Mạnh Phi vào nhà hàng, liền nhíu mày lại. Hai mắt luôn nhìn về cái bàn và băng ghế dài. Sau đó chậm rãi ngồi xuống, cất kỹ gậy chống. Ánh mắt nhìn mặt bàn đầy dầu mỡ đến ngẩn người.

Rõ ràng anh không thích ứng với nhà hàng lộn xộn ồn ào. Hinh Vũ nghĩ: đưa anh đến nơi này uống canh gà, thật làm khó anh.

Thu Hồng cầm khăn giấy, bắt đầu lau bàn. Nhược Thanh lấy muỗng và chén nhỏ bày xong trên bàn.

Hinh Vũ thấy Mạnh Phi lấy ra khăn tay trắng tinh, cẩn thận nghiêm túc lau bề mặt của chén nhỏ và muỗng. Người này làm gì cũng đẹp mắt, khiến người khác nhìn rất thoải mái.

Canh gà vừa nấu xong. Ông chủ mở nắp bếp lò chính, dùng kìm sắt thật dài lấy từng bình đất nhỏ ra.

Nghe Thượng Đông nói sinh viên đại học H tuyên truyền mùi vị canh gà rất ngon, Hinh Vũ trong lòng có chút vội vã. Ông chủ buông kìm sắt, cô liền nhanh chóng đưa phiếu lên. Bên tai vang lên một âm thanh sắc nhọn: “Này, tôi tới trước, cô làm gì thế?”

Hinh Vũ lúc này mới chú ý tới một cô gái đang đứng bên cạnh một cái bếp lò khác. Cô nhanh chóng lấy tay về, “Xin lỗi, tôi không biết.”

Cô gái kia liếc nhìn cô một cái, bất mãn “Hừ” một tiếng, lớn tiếng nói: “Không biết? Chưa từng uống qua canh gà à?”

Hinh Vũ không lên tiếng.

Thượng Đông có chút nhìn không được, “Cô nói thế là có ý gì?”

Hinh Vũ nhanh chóng kéo anh lại, “Anh đừng nói nữa. Là em sai.”

Cô gái kia có khuôn mặt bình thường, trang điểm đậm. Quần áo rất đẹp, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ. Trên người, đồ trang sức khuyên tai, dây chuyền, nhẫn lấp lánh sáng lên. Cô ta đánh giá Hinh Vũ từ trên xuống dưới, khí thế càng mạnh. Vẻ mặt coi thường, giọng điệu khinh thường nói: “Người nhà quê cũng đòi uống canh gà.”

Thượng Đông lại muốn phát tác, Hinh Vũ giữ chặt anh ta, liên tục lắc đầu, “Thôi”

Cô gái kia nhận canh gà. Trước khi đi còn ra vẻ liếc Hinh Vũ một cái, trong mũi “Hừ” một tiếng. Hinh Vũ chỉ coi như không thấy.

Cô cùng Thượng Đông nhận canh gà, dùng khay mang đến bên bàn.

Thượng Đông vừa để canh gà xuống, vừa nhìn Hinh Vũ nói: “Em ngăn anh làm gì? Cho dù nhà cô ta có tiền, cũng không cần phải ngang ngược như thế.”

Hinh Vũ nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy. Có tiền cũng không cần ngang ngược như thế. Chẳng qua, chúng ta cũng không cần phải để ý, cần gì cùng cô ta so đo?”

Bàn họ ngồi cách chỗ lấy canh gà không xa, Mạnh Phi vừa rồi đã mơ hồ nghe được. Hiện tại nghe cô nói thế, anh nhịn không được ngẩng đầu, nhìn vào cô thật sâu. Thấy cô vừa lấy canh gà từ khay ra, vừa quan tâm mọi người: “Được rồi, ăn thôi”. Thậm chí xem ra có chút vui mừng, giống như chuyện vừa rồi chưa xảy ra. Tuổi còn nhỏ mà sự nhẫn nhịn thật lớn. Mạnh Phi có chút ngạc nhiên.

Anh nhìn cô đưa cho mọi người canh gà xong, điềm nhiên vén váy chậm rãi ngồi xuống. Dáng vẻ đoan trang như tiểu thư khuê các. Thực sự xuất sắc.

Mọi người bắt đầu uống canh gà. Mấy cô lần đầu tiên được uống. Nhược Thanh cùng Giai Tuệ khen không dứt miệng. Mặc dù, Hinh Vũ và Thu Hồng không lên tiếng nhưng vẫn tinh tế thưởng thức. Nhìn dáng vẻ xem ra hết sức yêu thích.

Vừa rồi Nhược Thanh cũng thấy chuyện khi nãy. Lúc này nhịn không được nói với Hinh Vũ: “Dáng vẻ ngang ngược cô gái kia thật đáng ghét. Thật hống hách.”

“Có đúng không.” Hinh Vũ cười nhạt, “Tớ còn tưởng cô ta có chút tự ti. Nếu không cũng không cần phải ăn diện quần áo, nói chuyện cư xử như thế.”

Thượng Đông và Mạnh Phi cùng ngẩng đầu nhìn cô.

“Thái độ cô ta tệ như vậy, còn nói năng thiếu giáo dục. Sao cậu không cãi lại cô ta? Thiếu chút nữa tớ đã xông lên.”

“Cũng không phải cuộc thi gì, không cần tranh thắng thua. Hơn nữa, có lẽ tâm tình cô ta hôm nay không tốt.”

Nhược Thanh kinh ngạc: “Loại người xấu này, cậu còn giúp cô ta nói chuyện?”

Hinh Vũ cười: “Sao cô ta lại là người xấu? Trên đời nào có nhiều người xấu như vậy?” Theo cô gϊếŧ người, cướp của, không có tính người mới là người xấu.