Chương 108

“Sẽ không đâu.” Hinh Vũ nở nụ cười.

“Sáng sớm hôm qua có người thấy bọn họ trên một chiếc taxi ở cửa trường học.”

“Đó chỉ là đi chung xe.”

Nhược Thanh nhún nhún vai. Không tin thì thôi.

Tối thứ tư, Hinh Vũ đi tìm Mạnh Phi. Ngồi xuống không lâu, đang nói chuyện, đột nhiên thấy bình dưa chua để ở một góc dưới đất. Cả người ngẩn ngơ, liền quên mình nói đến chỗ nào.

Mạnh Phi theo ánh mắt cô nhìn sang. Ah, bình dưa chua. “Thu Hồng đưa.” Anh nói.

Hinh Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh giúp cô ấy chút chuyện, cô ấy tặng quà cảm ơn.” Thật ra, ngày đó anh thử từ chối khéo. Thế nhưng, Thu Hồng rất kiên trì. Cuối cùng nói xin anh đừng ngại. Anh đành phải nhận. Đương nhiên, anh sẽ không nói mấy chuyện này với Hinh Vũ.

Hinh Vũ nhớ đến Thu Hồng hết lòng làm dưa chua như thế, thầm nghĩ chỉ sợ không chỉ là chút chuyện nhỏ. Biết rõ đây không phải chuyện gì lớn, nhưng trong lòng không nhịn được mà có chút chua xót.

“Hai người quan hệ thật tốt.” Cô cười nói.

“Chỉ là bạn bè bình thường.” Mạnh Phi lạnh nhạt nói. Anh thông cảm với thân thế của Thu Hồng, xem trọng sự cố gắng của cô ta. Anh xem cô ta như bạn, sẵn lòng giúp cô ta. Nhưng cũng chỉ vậy chứ không hơn.

Hinh Vũ nhìn anh. Nhưng rõ ràng anh không định nói gì nữa.

Người kiêu ngạo như cô, sẽ không hỏi nữa.

Hai người tiếp tục nói chuyện, nhưng có chút không yên lòng.

Mạnh Phi ân cần hỏi hai lần, “Em thấy khó chịu ở đâu à?”

Hỏi lần thứ hai, cô gật đầu thừa nhận, “Đầu em hơi đau.” Liền đứng dậy tạm biệt.

Mạnh Phi rất không muốn. Đã lâu cô không đến. Vừa mới đến mà đã phải đi. Anh khăng khăng chống gậy đưa cô xuống tầng, có thể ở chung với nhau càng lâu thì càng tốt.

Xem ra Nhược Thanh muốn đem lời đồn làm cho rõ ràng mới thôi. Buổi chiều thứ sáu, lại đến gần cô nói, “Ngày đó tớ đã nói với cậu chuyện Thu Hồng và Mạnh Phi cậu còn không tin, có người nhìn thấy bọn họ tại một hành lang triển lãm tranh ở Tư Môn Khẩu.”

Hinh Vũ sửng sốt, rất nhanh trả lời, “Sinh viên khoa chúng ta đến hành lang triển lãm tranh là rất bình thường. Cho nên tỷ lệ gặp phải rất lớn.”

“Vì sao cậu lại không tin?” Vẻ mặt Nhược Thanh nghi hoặc.

“Hả?”

“Bọn họ là đồng hương, quan hệ vẫn không tệ. Mạnh Phi ngoại trừ tàn tật, các điều kiện khác đều rất tốt. Thu Hồng ngoại trừ đến từ nông thôn, thì các điều kiện còn lại cũng không tệ. Cậu xem cô ấy so với tớ và cậu thì giỏi giang hiền thục hơn, lớn lên cũng đẹp hơn so với chúng ta.”

“Làm sao cậu biết so với chúng ta cậu ấy hiền thục hơn?” Xinh đẹp, chỉ là khái niệm trừu tượng chủ quan, tất cả dựa vào mắt. Còn giỏi giang, cũng không cần nói.

“Tớ và cậu không biết làm việc nhà, còn dám nói hiền thục?”

“Bọn họ chỉ là bạn bình thường.” Hinh Vũ vẫn khăng khăng. Mạnh Phi nói như vậy.

“Sao cậu lạ vậy? Bọn họ có thể là bạn bè bình thường, cũng có thể phát triển thành quan hệ trai gái! Bọn họ lại không cần cậu đồng ý.”

Thế nhưng mà Mạnh Phi thích tớ, Hinh Vũ trong lòng lớn tiếng nói, cho nên bọn họ chỉ là đồng hương và bạn bè bình thường.

Hinh Vũ biết rõ, bây giờ không phải là thời điểm nên nói cho Nhược Thanh biết chuyện của cô và Mạnh Phi.

Cuối tháng tư, Thu Hồng bất ngờ mua quần áo mới và giày mới. Cô ta luôn tiết kiệm, mấy bộ quần áo cũ mặc đi mặc lại. Cho nên nhìn thấy rất rõ ràng.

Hơn nữa, cô ta bắt đầu học cách ăn mặc, hỏi Nhược Thanh và Giai Tuệ cách trang điểm để hợp với trang phục. Trước đây, cô ta đều không quan tâm tới những việc này. Ba người nằm trong phòng nói chuyện, cô ta đều không nói gì.

Ngoài ra, trên mặt cô ta bắt đầu xuất hiện nụ cười, cả người thoạt nhìn có sức sống hơn nhiều, cũng càng ngày càng xinh đẹp hơn. Có khi, Hinh Vũ các cô còn nghe cô ta hát khẽ vài câu hát dân gian quê nhà. Chuyện này trước đây chưa từng có.

Nhược Thanh không bỏ qua và cũng không buông tha, “Nhìn đi, tớ nói đúng chứ.”

“Cái này thì nói lên điều gì? Chỉ là cậu ấy giúp giáo sư Vương vẽ thiết kế, có tiền công.” Các cô thấy được gia cảnh nhà Thu Hồng không tốt, cũng biết cô ta giúp giáo sư Vương vẽ bản thiết kế.

“Đúng rồi, tớ có nghe nói chuyện kia của giáo sư Vương, Mạnh Phi có giúp một chút.”

“Giúp cái gì?”

“Cụ thể thì không biết. Hình như là giáo sư Vương đã từng hỏi qua sinh viên về quan hệ cậu ấy và Mạnh Phi, đã từng nói gì đó.”

Hinh Vũ biết Mạnh Phi và Thu Hồng chỉ là bạn bè, không có gì. Ghét nhất là những lời đồn đại. Thế nhưng, càng nghe càng nhiều, thật khiến lòng người thêm phiền.

Buổi tối một mình, cô cảm thấy có chút chán nản. Cô có kiêu ngạo của cô, sẽ không đi tìm anh yêu cầu giải thích và chứng minh.

Lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến Chu Hiểu Phong. Vậy mà gần đây có mấy lần nhớ đến cậu ta, nhớ đến “Mối tình đầu” đau buồn của cô. Cô biết roc, Mạnh Phi không phải Chu Hiểu Phong. Anh sẽ không như vậy.