Chương 109

Viện trưởng Phương học viện ngoại ngữ và viện trưởng Chung học viện kiến trúc là bạn cũ hơn ba mươi năm. Viện trưởng Phương và vợ đều là người Tứ Xuyên, có hai người con trai. Con trai lớn đi Mỹ học bác sĩ từ 4 năm trước, con út năm ngoái cũng theo bước anh trai.

Phương phu nhân về hưu đã nhiều năm. Những năm này tâm tư đều đặt trên hai người con trai. Con trai đều đi hết, bà không biết làm gì. Viện trưởng Phương đành mua một con chó Corgi* cho bà nuôi. Chỉ mỗi việc đấy, vẫn chưa đủ.

Vì vậy, viện trưởng Phương nhờ viện trưởng Chung giúp ông ấy tìm một sinh viên dạy phu nhân vẽ, hi vọng có thể giảm bớt sự cô đơn và mất mát của bà.

Viện trưởng Chung hỏi Mạnh Phi. Mạnh Phi nhẹ nhàng từ chối. Đề cử Thu Hồng với viện trưởng.

Thu Hồng vui vẻ đồng ý. Lập tức bắt đầu dạy.

Tối thứ ba và thứ năm mỗi tuần sau giờ học, ở nhà viện trưởng Phương. Rất gần, ngay ở ký túc xá giáo viên phía Đông. Tiền lương cũng rất tốt. Cuối tuần còn làm thêm ở hành lang triển lãm tranh, Thu Hồng bắt đầu có khoản tiền tiết kiệm cố định, càng cảm thấy cuộc sống tràn ngập hi vọng. Đối với Mạnh Phi càng ngày càng thêm biết ơn và quý mến.

Lần thứ ba đi dạy, Thu Hồng đến hơi sớm. Viện trưởng Phương đi công tác, Phương phu nhân mới vừa ăn cơm tối xong. Không để ý bà phản đối, Thu Hồng dọn dẹp rửa bát sạch sẽ.

Phương phu nhân rất cảm ơn.

“Cô không cần cảm ơn. Đây chỉ là chuyện nhỏ.”

Lúc nghỉ ngơi, Thu Hồng tán gẫu với Phương phu nhân, tất cả đều là về phong tục Tứ Xuyên. Từ thời tiết cho đến nấu nướng, hai người tràn đầy hứng thú, trao đổi kinh nghiệm. Phương phu nhân mời cô hôm nào đến sớm một chút, thể hiện tay nghề.

Thu Hồng đồng ý, quả thực rất khéo tay. Phương phu nhân ăn món cay Tứ Xuyên chính gốc, khen ngợi không dứt. Tay nghề bà không tệ, chỉ là lớn tuổi rồi, mắt mờ, xương sống thắt lưng đều đau. Hơn nữa ngủ không ngon trong thời gian dài, tinh thần và thể lực có hạn.

Bà bảo Thu Hồng sau này thứ ba và thứ năm đến sớm một chút nấu cơm. Nấu cơm xong thì ở chỗ này ăn. Sau đó mới học. Cũng dặn cô ta nên coi trọng việc học. Khi nào bận rộn, thì không cần đến. Có thời gian, thì đến nhiều hơn. Bà biết rõ Thu Hồng là cô nhi.

Thu Hồng vui vẻ đồng ý. Cảm giác này cô ta chưa từng có, một khát vọng về gia đình ấm áp. Thực ra, những điều này đều là Mạnh Phi cho.

Thu Hồng dạy rất tận tâm tận lực. Phương phu nhân học rất nghiêm túc cố gắng. Mỗi lần học đều hoàn thành một tác phẩm vẽ đơn giản. Chính mình nhìn thấy đều hài lòng. Đến khi viện trưởng Phương trở về, càng vui vẻ mà hiến vật quý, không dứt miệng mà khen ngợi Thu Hồng.

Viện trưởng Phương nhìn khuôn mặt vợ không còn vẻ buồn bã, vô cùng vui mừng, đặc biệt gọi điện cảm ơn viện trưởng Chung.

Hai ngày sau, viện trưởng Chung thấy Mạnh Phi ở hành lang khu kiến trúc, gọi anh lại nói vài câu. Cảm ơn anh đề cử Thu Hồng, viện trưởng Phương và vợ đều rất hài lòng, cũng rất cảm ơn… Lúc đó có mấy sinh viên đi ngang qua bọn họ.

Không đến một đêm, việc này truyền đến tai Nhược Thanh. Cô liền nói cho Hinh Vũ. Cuối cùng nói: “Nếu như không phải thích, thì sao phải tận tâm tận lực mà giúp như vậy?”

Hinh Vũ mở miệng, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Một màn này giống như đã từng xảy ra.

Hinh Vũ tự nói với mình, không, sẽ không. Em tin tưởng anh. Em tin tưởng mắt của em, anh không phải như vậy.

Thế nhưng, tại sao? Tại sao anh lại tận tâm tận lực giúp Thu Hồng như thế? Tại sao anh không nói với Thượng Đông? Tại sao anh không nói rõ với em?…

Là ai nói, có đôi khi chúng ta chỉ nguyện ý tin tưởng người chúng ta muốn tin? Hiện giờ có phải mình đang ở tình trạng như thế không? Mình có phạm sai lầm giống như năm đó không? Nhưng mà, lần này mình thích Mạnh Phi. Mà chuyện năm đó là vì Chu Hiểu Phong thích mình và mình thích cậu ta, có sự khác nhau rất lớn…

Những vấn đề này bắt đầu tra tấn Hinh Vũ. Cô không thể hỏi, cũng không thể nói. Trong lòng chua xót đau khổ.

Khi đó cô còn không rõ: Khi yêu nhau nhất định sẽ có ghen tuông ngờ vực vô căn cứ. Càng yêu, càng lo được lo mất. Hơn nữa, đôi khi đàn ông so với phụ nữ càng cần cảm giác an toàn hơn. Mạnh Phi vì tàn tật, càng muốn chứng minh mình có thể cho cô hạnh phúc. Nên khi yêu, anh không dám hứa hẹn với cô. Ngoài ra, mỗi ngày nhìn thấy Thượng Đông tinh thần sa sút đau khổ, cũng làm cho anh không thể mở miệng nói ra.

*Chó Corgi : Corgi là một loại chó thuộc giống chó chăn gia súc có nguồn gốc ở xứ Wales cổ. Nữ hoàng Elizabeth II có nuôi con chó này.