Chương 106

Cô là người tâm cao khí ngạo, đương nhiên không thể nào chạy theo để hỏi . Một mặt, sự thật được nói ra, sẽ không êm tai. Mặt khác, vì nam sinh ba lòng hai ý này không đáng. Hơn nữa, cậu ta và Thẩm Tuyết Oánh đã quen nhau, cô đến quấy rầy, khiến cho mọi người bối rối, càng khiến lòng tự trọng bị tổn thương.

Cứ như vậy, mối tình đầu của Hinh Vũ, lòng chưa kịp rung động, cũng không phải khờ dại tốt đẹp, chưa bắt đầu, đã kết thúc.

Theo lý trí, cô có thể chấp nhận sự thật Chu Hiểu Phong rất nhanh quay sang thích người khác. Cô cũng hiểu được nam sinh hay dao động đứng núi này trông núi nọ, ý chí bạc nhược, không có cũng được. Thế nhưng, trong lòng sự mất mát tổn thương không thể mất đi.

Đối với Chu Hiểu Phong, trong lòng cô còn có mâu thuẫn. Có khi, cô giận cậu ta trước đây nói dối cô, khiến cô về sau thất vọng. Có khi, cô muốn cảm ơn cậu ta đã cho cô có giấc mơ ngọt ngào. Tuy ngắn ngủi, nhưng cũng coi như cô đã có mối tình đầu.

Thi vào trường đại học, đọc tiểu thuyết. Thấy một câu trong sách “Có thể nói ra uất ức trong lòng, thì không coi là uất ức, người yêu có thể bị cướp đi, thì không coi là người yêu.” Thực sự là rất thích câu này.

Cô cảm thấy bực bội. Ngày đó, cô không đồng ý Chu Hiểu Phong, nhưng cũng không có từ chối, không phải vậy sao? Cô chỉ nói là, chúng ta còn nhỏ, gần thi tốt nghiệp. Cô cũng không nói là tớ không thích cậu, không muốn quen cậu, không phải vậy sao? Cô nghĩ rằng cậu ta hiểu, sẽ đợi được khi lên đại học. Cho dù cậu ta không hiểu, nhưng lập tức thích một nữ sinh khác, điều này được coi là gì?

Lúc này cô đã suy nghĩ cẩn thận, dù Chu Hiểu Phong có thích cô hay không, cũng không ảnh hưởng đến sự tồn tại của cô. Cô có lòng tin đối với chính mình, tin tưởng rằng tôi có cái tốt của tôi, cô ấy có cái đẹp của cô ấy. Cậu không thích cái tốt của tôi, chỉ thích cái đẹp của cô ấy, thì tôi chẳng còn cách nào khác. Nhưng là, cậu trước tiên hãy xác định rõ ràng, bản thân mình thích ai? Chưa xác định đã vội vàng tỏ tình, khiến cho lòng tôi tràn đầy vui mừng. Sau đó cậu lại phát hiện, ah, nhầm rồi, sau đó quay đầu đi, chào cũng không chào một tiếng, điều này được coi là gì?

Hinh Vũ cảm thấy tiếc nuối. Cô đã từng cố gắng nhớ lại tình cảnh thổ lộ của Chu Hiểu Phong, cô hối hận ngày đó cô không nói gì, tuy tớ không sưu tập tem, nhưng anh hai tớ có sưu tập, tớ cũng thấy qua rất nhiều tem. Tuy tớ không chơi đàn guitar, nhưng tớ biết vẽ, hồi còn nhỏ thầy Trương nói tớ có năng khiếu, có tư chất. Hơn nữa, tớ đánh bóng bàn cũng không tồi… Nếu như lúc đó cô nói như vậy, thì mọi chuyện có thể thay đổi hay không?

Hinh Vũ cảm thấy nghi hoặc. Rõ ràng, Chu Hiểu Phong đã hối hận, thay đổi ý định. Thế nhưng, mình đã làm gì sai? Còn chưa quen nhau, chuyện gì cũng chưa làm, làm sao có thể làm sai chuyện gì? Cậu ta cũng không gặp giải thích cho mình hiểu, mà đã lập tức thay đổi ý định? Là vì Thẩm Tuyết Oánh xinh đẹp hơn? Hay vì cô ta thông minh hơn? Cuối cùng là vì sao?

Sau này, cô và Chu Hiểu Phong vẫn quan hệ bạn học bình thường, gặp mặt chỉ gật đầu, một học kỳ nói ba câu như quan hệ bạn học. Cô cảm thấy không cần phải để ý đến cậu ta, khiến giữa họ dường như có chuyện gì đó.

Kỳ thi tuyển sinh đại học qua đi, mọi người cùng nhau đi chơi ở Ma Sơn. Có rất nhiều bạn học đi. Thẩm Tuyết Oánh cũng đi. Ngày đó, Hinh Vũ và Chu Hiểu Phong chỉ nói với nhau vài câu. Nhưng bạn thân nhất của cậu ta Tống Hạo An và Giang Phong Khải lại nói chuyện với cô không ít. Mấy lần cô lơ đãng quay đầu, đều cảm thấy Chu Hiểu Phong đang nhìn cô. Cậu ta mấy lần quanh quẩn đến gần cô, dường như muốn nói lại thôi. Hinh Vũ nghĩ, sau này mọi người rất khó gặp mặt, cậu ta có thấy hối hận hay không? Thật ra, đã lâu như vậy rồi, không cần phải thế. Liền đi ra trò truyện cùng bạn học khác.

Cô cảm thấy, ánh mắt Chu Hiểu Phong đau buồn cô đơn, dù là cậu ta và Thẩm Tuyết Oánh đang quen nhau. Cô không biết tại sao, cũng không có ý định suy nghĩ nhiều. Đó là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến cô.

Yêu sớm cũng không ảnh hưởng đến thành tích Chu Hiểu Phong và Thẩm Tuyết Oánh. Thất tình cũng không ảnh hưởng đến thành tích Hinh Vũ, nếu cô nói là thất tình thì cứ coi như vậy. Hinh Vũ đỗ khoa kiến trúc đại học H như mong muốn. Chu Hiểu Phong và Thẩm Tuyết Oánh vào khoa kế toán và khoa ngoại ngữ đại học W như mong ước. Hinh Vũ nhận ra, yêu sớm ảnh hưởng đến việc học đều nói quá lên. Thật ra, trong xã hội này bất cứ chuyện gì cũng thế, trước tiên phải nhìn xem là người nào.

Châm ngôn có nói: Bị vấp ngã, sẽ khôn ra. Trong cuộc chiến tình yêu, trận chiến mở màn bất lợi, Hinh Vũ vô cùng thất vọng, nhưng lòng tự trọng càng tăng lên. Sau này dù nhiều nam sinh công khai hay nói bóng gió, cô đều không thấy hứng thú.