Chương 105

Đối với lời nói của bạn cùng bàn, Hinh Vũ chỉ cười cho qua. Cô biết rõ, đó là lời đồn, bởi vì người Chu Hiểu Phong thích chính là cô. Thế nhưng cô sẽ không nói cho bạn cùng bàn biết. Và cô sẽ không nói với bất kỳ ai.

Sau đó ba tháng, có mấy lần cô lại nghe được nữ sinh khác bàn tán Chu Hiểu Phong theo đuổi Thẩm Tuyết Oánh. Hinh Vũ biết, đó là bịa đặt.

Cô tiếp tục lặng lẽ để ý Chu Hiểu Phong. Nhàn nhạt thích, chầm chậm nhớ.

Thế nhưng, một tháng sau, vẫn có người nói như vậy, còn có bạn thân nhất của Thẩm Tuyết Oánh ở đấy. Cô ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận (cô ta ở đây là bạn thân của Thẩm Tuyết Oánh nhé). Lần đầu tiên trong lòng Hinh Vũ có một chút không bình tĩnh. Không thể nào? Chính cậu ta nói với mình là cậu ta thích mình, muốn làm quen với mình.

Lại thêm hai tháng, lời đồn đãi càng ngày càng nhiều, Hinh Vũ vẫn nửa tin nửa ngờ. Mọi người đều nói, sao mày còn chưa tin? Ai ai đều thấy bọn họ đến công viên Cầm Đài. Ai ai cũng gặp được bọn họ đi xem ca vũ kịch (ca vũ kịch là loại kịch có ca hát, nhạc và múa). Ai ai cũng thấy tuần trước bọn họ đi xem phim cùng nhau,… Mày còn không tin sao?

Hinh Vũ thật sự bắt đầu tin tưởng chuyện này, là vì ánh mắt Chu Hiểu Phong trốn tránh. Liên tiếp hai lần, gặp nhau ở đầu cầu thang, cô dò xét nhìn cậu ta, dùng mắt thăm dò. Cậu ta bối rối tránh ánh mắt cô, hơn nữa rõ ràng không được tự nhiên. Trong mắt cậu ta có áy náy, có cầu xin. Còn giống như có cái gì khác. Hinh Vũ nhìn không hiểu.

Vì thế Hinh Vũ mới biết, thì ra là thật. Mấy tháng này lời mọi người nói là thật. Chỉ sau một tháng hoặc ngắn hơn, Chu Hiểu Phong đã không còn thích cô, mà thích Thẩm Tuyết Oánh rồi!

Mấy tháng này cô tự cho mình đang ở trong tình yêu!

Tại sao có thể như vậy? Sao cậu ta có thể như vậy? Không phải nói “Nếu thích một ai đó, không phải nói không thích là không thích” sao? Làm sao đến cậu ta lại không như vậy?

Không có hy vọng cả đời, cũng không nghĩ trải qua năm năm tám năm, thế nhưng không ngờ chỉ mười ngày nửa tháng. Cho dù là đứa trẻ đối với đồ chơi cũng không có mới nới cũ nhanh như vậy?

Thay lòng đổi dạ được miêu tả rất nhiều trong thơ ca, hí kịch, phim ảnh, Hinh Vũ vô cùng quen thuộc, thậm chí còn vô cùng ưa thích. Như trong thơ ca: “"Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến? Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.***” "Kim nhật chủng chủng, tự thủy vô ngân. Minh tịch hà tịch, quân dĩ mạch lộ.****” Ngoài ra còn có câu chuyện xưa: Bảo Đại***** sơ kiến, tâm hữu linh tê, tối hậu khước thị hoa lạc nhân vong. Tây Sương sơ kiến, nhất kiến chung tình, tối hậu khước thị thủy loạn chung khí…

***Thơ của Nạp Lan Dung Nhược.

Tạm dịch là : Nhân sinh nếu mãi chỉ như khi mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn? Thay đổi đó là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi?

Dịch nghĩa : Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng;

Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay;

**** Dũng khí ngày hôm nay, lại như nước chảy không dấu vết. Sớm lại qua chiều, người đã xa lạ.

*****Bảo Đại là hai nhân vật Gia Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng (Bảo Đại mới gặp gỡ, có lòng suy nghĩ giống nhau, nhưng cuối cùng cũng rơi vào cảnh người mất. Tây Sương vừa gặp đã yêu, cuối cùng cũng bội tình bạc nghĩa.)

Cô biết rõ, có một số người tình cảm rất dễ dàng thay đổi, không vượt qua nổi thử thách. Thế nhưng mà, dễ dàng thay đổi như vậy khiến cô thật kinh ngạc.

Haizz, đây có thể coi là còn trẻ không biết gì đi! Vậy mà tưởng rằng thích là thích, sẽ thích thật lâu. Thì ra có người ngày hôm nay có thể nói thích, ngày mai lại không thích. Tình cảm giữa nam nữ là xem ra là không đáng tin. Không giống bố mẹ anh cả anh hai yêu cô, cô cũng yêu bọn họ, chưa bao giờ thay đổi.

Gần đây Hinh Vũ tin tưởng giữa người với người có rất nhiều giao ước tốt đẹp, những giao ước không cần nói cũng biết, giống như giữa bạn bè không thể lật lọng phản bội, không thể coi thường vứt bỏ tình người… Hiện tại cô mới biết được, người với người không giống nhau, cái gọi là giao ước đối với vài người là không có thật. Cô không thể ép buộc người khác, cô chỉ có thể tự mình làm thật tốt mà thôi.

Bởi vì cậu ta thích cô, cho nên cô thích cậu ta. Tuy cậu ta không còn thích cô, cô lại không thể lập tức không thích cậu ta. Cô đau lòng, nhưng sẽ không khóc.

Có thể thích một người bao lâu? Trước kia, Hinh Vũ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Sau này, cô lại thường xuyên nghĩ đến vấn đề này.

Ngay từ đầu, cô không cam lòng, tự hỏi mình: “Mình có gì không tốt? Cô ấy có gì mà so với mình?”