Chương 104

**Phân chia theo thứ tự lớp 1, 2, 3… (theo mình hiểu là phân chia kiểu A, B, C... như ở Việt Nam)

Ngày thứ ba sau khai giảng, nói với nhau cũng không quá hai câu. Khi đó, trừ cán bộ lớp đại diện lên nói chuyện xảy ra trong giờ học thì nam sinh nữ sinh cũng chỉ nói chuyện tại chỗ ngồi. Ví dụ như, Lý Hồng hàng thứ hai tổ 1 sẽ không đi tìm Vương Cường hàng thứ tư tổ 3 nói chuyện, dù lúc trước là bạn học cũ hay quen biết nhau từ nhỏ. Tất cả mọi người đều như thế. Ai cũng không muốn kiếm chuyện gây ra tiếng xấu.

Ở lớp ba, Chu Hiểu Phong không phải là thông minh nhất, cũng không phải anh tuấn nhất. Nhưng bề ngoài cậu ta rất nghiêm chỉnh và ngay thẳng, tính tình hài hước. Hơn ba năm là bạn học ở cấp hai, Hinh Vũ có ấn tượng không tệ với cậu ta. Nhưng mà cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Thành tích của Chu Hiểu Phong không tốt bằng cô, nhưng chắc chắn có thể thi đậu trường đại học trọng điểm của cả nước. Cậu ta không phải cán bộ lớp, nhưng nhân duyên rất tốt, rất được các bạn học tán thưởng.

Hinh Vũ đứng lại chờ cậu ta. Cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô biết rõ nhà Chu Hiểu Phong ở đâu. Gần trường hơn nửa đường so với nhà cô.

Chu Hiểu Phong đến gần, nhìn lướt qua cô, rồi nhìn xuống đất, dùng chân phải đá đá.

Hinh Vũ hỏi: “Có chuyện gì không?”

Chu Hiểu Phong ừ ừ a a, hồi lâu mới nói: “Cậu có sưu tập tem không?”

Hinh Vũ càng thấy lạ, “Không có.”

Chu Hiểu Phong “A” một tiếng, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Lại cúi đầu xuống, mắt nhìn xuống đất, mũi chân đá đá. Lúc lâu mới ngẩng đầu nói: “Cậu biết chơi đàn guitar không?”

“Không biết.”

“Nếu cậu muốn học, tớ có thể dạy cậu.” Vẻ mặt Chu Hiểu Phong chờ mong.

“Bây giờ bài tập rất nhiều, sau này hãy nói.”

“A.” Chu Hiểu Phong lại cúi đầu xuống, chân phải di di trên mặt đất, trên gương mặt hơi đen có thể nhìn thấy chút ửng hồng.

Đột nhiên Hinh Vũ hiểu ra, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Cô nhìn trái rồi nhìn phải. Bây giờ là lúc tan tầm, rất nhiều cô chú sẽ nhanh chóng về nhà. Hai chiến sĩ gác trước cửa đại viện đang nhìn cô.

Lúc lâu sau Chu Hiểu Phong lấy hết can đảm, ngẩng đầu. Vừa thấy đôi mắt to tròn trong sáng lấp lánh của Hinh Vũ, thì lại nhanh chóng cúi đầu rũ mắt xuống, nói “Tớ thích cậu. Tớ muốn làm quen với cậu.” Cậu ta nhìn mũi chân nói.

Lòng Hinh Vũ bắt đầu hoảng sợ. Giống như Chu Hiểu Phong đang cầm cái loa phát thanh nói trước cửa đại viện, buổi tối bố mẹ sẽ biết. Trời ạ!

Cô vô cùng hồi hộp, nhất thời không biết nói gì cho đúng. Trong lúc bối rối liền nói: “Chúng ta còn nhỏ. Sắp sửa thi tốt nghiệp rồi.”

Vẻ mặt Chu Hiểu Phong tràn đầy thất bại và thất vọng. Không nói lời nào.

Hinh Vũ bắt đầu cảm thấy cùng một nam sinh đứng trước cửa đại viện, nói những lời này, thật là không tốt. Trong đại viện gần như ai cũng đều biết cô.

“Tớ muốn đi vào.” Cô muốn chạy trốn.

Sau đấy Chu Hiểu Phong đi như thế nào, có nói hẹn gặp lại hay không, Hinh Vũ cũng không nhớ rõ. Lúc đấy cô thật sự rất khẩn trương.

Được rồi, ngoài khẩn trương, cô cũng có chút xao động và hưng phấn. Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có nam sinh nói thích cô!

Nhưng mà, học sinh cấp ba không nên yêu sớm. Nếu như yêu sớm, bị bố biết sẽ như thế nào? Ở quân khu, có rất nhiều người sợ bố. Hinh Vũ biết, bố hiểu rõ cô nhất. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ bị đánh bị mắng. Anh cả anh hai thì không được may mắn như vậy.

Tình cảm trong sáng của Chu Hiểu Phong tuy không thể tiếp nhận, nhưng quả thực cô rất cảm động. Tuy cô không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã đồng ý. Cô sẽ không yêu sớm khi học cấp 3. Cô nghĩ, lên đại học qua hai năm nữa, chúng ta có thể quen nhau.

Từ đó về sau, rất kỳ lạ, ở trong lòng cô Chu Hiểu Phong với những nam sinh khác không giống nhau. Cô lờ mờ cảm thấy hơi thích cậu ta, không sao nói rõ được ý nghĩ nhớ nhung.

Đương nhiên cô sẽ không nhìn cậu ta, cũng sẽ không tìm cậu ta nói chuyện. Thế nhưng mà, cô bắt đầu len lén để ý cậu ta. Trong lòng cô bắt đầu có cậu ta. Cậu ta thích cô, cô thích cậu ta. Loại cảm giác này thật tuyệt vời. Cô nghĩ cô đang yêu.

Cô vẫn cố gắng học tập. Học sinh Hoa Sư Nhất, thi đại học không phải chỉ thi vào trường đại học, mà là lấy lý tưởng thi vào trường đại học với chuyên ngành mong ước. Mọi người đều nỗ lực tiến tới. Thời gian học tập trôi qua rất nhanh.

Sau một tháng, Hinh Vũ nghe bạn ngồi cùng bàn nói, hình như Chu Hiểu Phong thích Thẩm Tuyết Oánh. Thẩm Tuyết Oánh cũng học cùng lớp bọn họ. Cô ta và Hinh Vũ đều trong nhóm 3 nữ sinh đứng đầu lớp . Hai người quan hệ rất bình thường. Nhưng mà nữ sinh có thành tích giỏi dường như rất khó trở thành bạn tốt. Không giống như ba nam sinh đứng đầu lớp, Hinh Vũ thường thấy bọn họ kề vai sát cánh trong lớp học, lôi kéo đùa giỡn trên hành lang.