Chương 3.1

Trong lòng Chân Nguyên Bạch có hơi hoảng loạn, mấy câu cửa miệng trước kia của Thời Bất Phàm là "Lăn ra xa một chút" "Muốn bị đánh tới khóc luôn à" "Đừng động vào ba mày", hắn mất trí nhớ rồi mà vẫn còn nhớ mấy câu cửa miệng của mình à ?

Nhưng dù sao đi nữa, Chân Nguyên Bạch cũng không dám dẫn hắn đến nhà của mình, xe điện bởi vì đi quá chậm mà lung lay, bả vai Chân Nguyên Bạch đột nhiên trùng xuống, cằm của Thời Bất Phàm đè lên vai cậu, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai cậu, sống lưng Chân Nguyễn Bạch lập tức dựng thẳng

"Này, không thì tôi thuê phòng giúp cậu nhá?"

Thời Bất Phàm đột nhiên cười, Chân Nguyên Bạch nghe mà tê dại da đầu, đến mức cậu cảm giác ngồi xe cũng không nổi nữa, hắn mới lười biếng nói: "Được."

Chân Nguyên Bạch vừa thở phào một hơi, lại đột nhiên nhớ cậu không mang chứng minh thư, cậu hỏi hắn: "Cậu mang chứng minh thư không vậy?"

Thời Bất Phàm chậm rì rì nói: "Không."

Chân Nguyên Bạch ở trong đầu suy suy nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy thật sự không còn chỗ để đi, đành mặt như đưa đám mang theo hắn đến nhà của mình. Khi đi trên đường còn cố ý vòng xa một chút, chỉ sợ Thời Bất Phàm nhớ đường đến nhà cậu, nhờ có ngày khôi phục trí nhớ sẽ tìm đến tận nhà đánh cậu mất.

Tới cửa tiểu khu, cậu dùng chân chống xe trên mặt đất, hơi dựng thẳng bả vai, nhìn nhìn Thời Bất Phàm cau mày mở mắt ra: "Tới rồi?" "Ừ..." Chân Nguyên Bạch nói: "Cậu xuống xe đi, tôi đem xe vào thang máy."

Thời Bất Phàm xuống xe, đôi mắt liếc qua lại xem xét, Chân Nguyên Bạch sợ hắn nhớ tiểu khu chỗ mình ở, đi đến kéo hắn: "Bên này, chúng ta đi vào thôi."

Vóc dáng Thời Bất Phàm cao lớn, tay khoanh trước ngực đứng trong thang máy rất có cảm giác áp bách, Chân Nguyên Bạch đỡ xe máy điện, nghiêng đầu trộm nhìn hắn, phát hiện cỗ và mặt hắn nhìn giống như bị dị ứng vậy, trong lòng càng thêm tỏ mò.

Nhưng Thời Bất Phàm không nói, cậu cũng không dám hỏi, hai người trong không khí trầm mặc đi đến tầng lầu nhà cậu, Chân Nguyên Bạch lập tức đẩy xe đi ra ngoài, cậu vừa che lại số nhà, vừa cầm chìa khóa mở cửa, sau đó đi vào đứng một bên làm ra một tư thế "Mời vào". Thời Bắt Phàm nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu, lười biếng kéo kéo khỏe miệng, tử bên người cậu lắc lư đi vào.

Trường cấp hai của Chân Ưu Tú cách trường cấp ba của Chân Nguyễn Bạch không xa lắm, có đôi khi tan học sớm sẽ chờ Chân Nguyễn Bạch rồi cùng về, tuy rằng chưa từng nói chuyện cùng Thời Bất Phàm, nhưng cũng biết hắn.

Cậu nhóc nghe được động tĩnh đi ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhân máy lại, còn chưa có kịp nói cái gì thì Chân Nguyễn Bạch vừa chống xe điện xong đã xông đến kéo Chân Ưu Tú đầy vào trong phòng, nói

"Anh đưa bạn về nhà, em ngoan ngoãn làm bài tập đi."

"Làm xong rồi."

"Vậy đi chơi game đi." Hai đứa con nhà họ Chân thành tích học tập đều không tệ, Chân Bình Tân lại làm ở công ty game, cho nên việc hai đứa lên mạng chơi game cũng không quản lý quả gắt gao.

Chân Ưu Tú nghiêng đầu nhìn về phía sau cậu, Chân Nguyễn Bạch duỗi tay đẩy đầu nhóc trở về: "Không được đi ra ngoài." Cậu không chỉ sợ bản thân bị đánh mà còn lo Thời Bất Phàm nhớ mặt cậu nhóc sau này sẽ tìm đến đánh Chân Ưu Tú.

Cậu đóng cửa phòng Chân Ưu Tú, đi ra ngoài lần nữa thì phát hiện Thời Bất Phàm đã đi dạo quanh nhà cậu xong luôn rồi, hiện tại còn đang nằm trên giường của cậu, đúng là không biết ngại là gì cả.

Nhìn thấy cậu đi tới, Thời Bất Phàm mở miệng.

"Rót cho tôi cốc nước"

Chân Nguyễn Bạch không chút tinh nguyện, lững thững đi rót một cốc nước sõi để nguội rồi mang đến cho hắn, đột nhiễn Thời Bất Phàm bật thân người từ trên giường ngồi dậy, làm cậu sợ hết hồn lùi về phía sau một bước theo bản năng.

"Có gì mà cậu sợ thế?"

Thời Bắt Phàm lấy thuốc dị ứng từ trong túi ra, nhưỡng mày hỏi

"Trước kia chúng ta chơi với nhau đều như thế này à?"

"Sao mà thể được." Chân Nguyên Bạch nói: " Ngày trước cậu đối xử với tôi rất tốt"

"Thế cậu sợ cái gì?"

"Đầu cậu bây giờ hỏng rồi mà, không phải sao?"